Ưm!
Lục Ánh Kim nhíu mày từ từ mở mắt tỉnh dậy, hai tay lẫn hai chân đều bị trói chặt.
Cô nằm trên mặt đất lạnh lẽo, căn phòng có chút u tối chỉ một bóng đèn đủ ánh sáng.
Quan sát cả người không có bị vết thương gì, cô khó khăn di chuyển cả cơ thể để lưng dựa vào tường.
Lúc này cô có chút sợ hãi lẫn bất an, bọn chúng bắt cóc cô để tống tiền hay là còn có gì đó cô không biết?
Cạch.
Cánh cửa phòng mở ra, cô nhìn theo đôi chân mang giày cao gót đang tiến vào.
Lục Ánh Kim trợn mắt ngạc nhiên với gương mặt quen thuộc kia...Là Lê Tụy và Trần Bích???
Trần Bích không còn giữ được vẻ xinh đẹp như trước thay vào đó gương mặt có hiện tượng lão hóa, bước da cũng thâm sạm.
Lê Tụy đứng đối diện khoanh tay trừng mắt nhìn cô, khóe môi nhếch lên nói:
"Không ngờ cô có bộ dạng thê thảm như vậy đấy."
"Lê Tụy, cô muốn gì?"
"Câu này cô hỏi sai người rồi."
Lê Tụy lui về sau để Trần Bích đứng trước mặt cô, ả thẳng tay tát vào má cô rất mạnh.
Chát.
"A.."
Ả nâng cằm cô ép cô đối diện với ả ta, gương mặt vốn xấu xí kia lúc này đáy mắt hiện lên tia ác độc.
Trần Bích dùng sức bóp cằm cô gằn giọng:
"Từ từ tận hưởng đi, ngày mai tao sẽ thả mày xuống biển làm mồi cho cá.
Ánh Kim ơi là Ánh Kim mày có biết tao hận mày đến mức nào không?"
"Không phải tại tôi."
Chát.
Ả ta như biến thành con người khác ác độc, hung tợn, thù hận đã chiếm lấy.
Trần Bích không chút nương tay tát cô thêm vài cái.
Khóe môi Lục Ánh Kim rỉ máu, hai bên má sưng lên còn in rất rõ năm dấu tay trên đó
"Nếu không phải tại mày thì tao sẽ không bị đuổi việc, tao cũng không thành tra thế này.
Đúng là mày rất giỏi có thể trèo lên giường của Dương Tổng nhưng mày mãi mãi không được thấy người mày yêu nữa."
Cô ngoan cường, ánh mắt không còn tia sợ hãi:
"Người bắt tôi đến đây là hai người?"
Lê Tụy đưa ngón tay lên môi cô cười nói:
"Suỵt mày nói nhỏ thôi lỡ như có ai nghe thấy đấy, đừng nghĩ Dương Tổng sẽ đến cứu mày."
Lê Tụy tự tin thách thức cô vì sau lưng ả còn có người chống lưng giúp đỡ.
Trần Bích nắm tóc cô kéo ra sau, gương mặt tiền gần lại giọng nói như từ địa ngục:
"Mười giờ sáng mai tao sẽ cho mày đi làm mồi cho cá."
Hai ả ta bật cười lớn đi ra ngoài, lúc này Lục Ánh Kim không gượng nổi tham lam hít thở vừa rồi thật đáng sợ, cô trong tình trạng thế này không thể trốn thoát, liệu Triết Hàm có đến kịp không?
Cô mệt mỏi nằm xuống đất một lần nữa nước mắt cô lại rơi, không phải vì sợ chết mà vì cô sợ không thể gặp lại anh nữa.
Nếu cô không nhất thời bỏ đi có lẽ không như hoàn cảnh bây giờ.
"Triết Hàm, hic..."
Lúc này tại khách sạn lớn.
"Đừng, Ánh Kim....Ánh Kim...Đừng đi đừng đi."
Dương Triết Hàm hoảng sợ bật dậy, vừa rồi anh nằm mơ thấy ác mộng.
Trên người anh đổ đầy mồ hôi, trái tim đập cực mạnh có chút cảm giác chẳng lành.
Anh liền gọi điện cho Mạnh Khải, sau hai hồi chuông đã bắt máy.
"Mau cho người xem hiện tại cô ấy có ở nhà không?"
"Vâng."
Khoảng mười phút sau Mạnh Khải có chút vội vã chạy vào phòng anh, gương mặt có chút khó coi:
"Dương tổng, Lục Ánh Kim không có ở nhà.
Kiểm tra camera thì cô ấy đã dọn quần áo rời đi lúc nửa đêm sau đó bị...Bắt cóc."
Rầm.
Bàn tay anh đập mạnh xuống bàn, không giữ được bình tĩnh vốn có:
"Mau mau điều tra vị trí của cô ấy, tôi về ngay bây giờ.".