Rọc! Tiếng rót nước.
Lục Ánh Kim mệt mỏi mở mí mắt nặng trĩu đối diện với ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ, mùi hương chạy thẳng vào mũi đầy mùi thuốc sát trùng.
"Um."
Dương Triết Hàm nghe tiếng vội đi đến lo lắng nắm lấy bàn tay đang truyền nước biển kia, ân cần hỏi:
"Ánh Kim, em tỉnh rồi?"
"Mấy giờ rồi?"
"Tám giờ sáng."
Cô hướng mắt lên nhìn anh, trông thấy vẻ mặt vui cười kia khóe môi còn giương lên không có dấu hiệu hạ xuống, trách yêu:
"Em nằm viện như thế này mà anh còn cười vui vẻ trưng ra bộ mặt hơn hở kia à?"
"Haha mau anh đỡ em dậy uống nước."
Dương Triết Hàm cực kỳ nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, lót chiếc gói phía sau lưng làm nơi tựa.
Anh đưa ly nước ấm đến cần thận cho cô uống.
"Em còn yếu lắm nên nghỉ ngơi nhiều."
"Bác sĩ nói em như thế nào? Sao lại yếu."
"Em đã ngủ hai ngày rồi đấy, đói chưa? Cháo còn nóng ăn một ít nhé."
"Vâng."
Anh vẫn giữ nụ cười trên môi ngồi cạnh giường cẩn thận cho cô ăn từng muỗng cháo, miệng thì cười tươi như hoa làm Lục Ánh Kim có chút khó hiểu:
"Này, em đang bệnh mà anh vui như vậy?"
"Thật ra..."
Cạch
Anh vừa định nói thì Lý Ưng Tụy và Mạnh Khải đi vào, hai người còn mang theo hai túi thức ăn lớn.
Lý Ưng Tụy thấy cô đã tỉnh liền luyên thuyên nói:
"Này anh không ngờ em lại nhanh như vậy đấy ahhaha chúc mừng hai người".
Lục Ánh Kim càng thêm khó hiểu quay sang nhìn anh:
"Chúc mừng gì?"
Dương Triết Hàm đặt tô cháo xuống, bàn tay chạm nhẹ xoa chiếc bụng cô cười nói:
"Em có thai rồi, được một tháng."
"Cái....Cái gì? Em có thai?"
"Bác sĩ nói được một tháng rồi nhưng em phải nghỉ ngơi cho khỏe vì thai còn yếu."
Lục Ánh Kim nhào đến ôm lấy anh, khóe mắt rưng rưng nói:
"Triết Hàm, anh được làm cha còn em được làm mẹ rồi."
"Anh vui lắm, cảm ơn em."
Anh hôn lên mái tóc cô đầy dịu dàng, anh cười rực rỡ lộ hàm răng trắng.
Cả hai tạo nên khung cảnh như trong phim.
"Ayo hai người đừng nhét cơm chó cho hai kẻ độc thân àny nữa." - Lý Ưng Tụy giả vờ che mắt nói
Mạnh Khải cũng cười mỉm bảo:
"Tôi thì không sao, đã quen rồi."
"Đó hai người nghe rồi đó, đừng tùy tiện ân ái nên công cộng nữa."
Dương Triết Hàm quay sang nhìn Lý Ưng Tụy cất giọng:
"Kẻ độc thân thì không hiểu."
"Cậu cậu...Được lắm."
Mạnh Khải đã bày thức ăn đầy bàn nói xen vào:
"Đừng nói nữa mau ăn đi."
Lý Ưng Tụy cầm đùi gà đưa lên môi cắn miếng to làu bàu:
"Được, tôi ăn hết."
Lục Ánh Kim nhìn tô cháo trắng của mình sau đó lại nhìn thức ăn cay, chiên xào hấp dẫn kia liền nắm lấy tay anh làm nũng:
"Triết Hàm, em không muốn ăn cháo."
"Ngoan, em vừa mới tỉnh lại ăn cháo mới tốt."
Cô đặt tay lên bụng mình sau đó chỉ vào người Lý Ưng Tụy:
"Nhưng con bảo không thích ăn cháo, nó bảo muốn ăn đùi gà."
Anh nhíu mày nhìn Lý Ưng Tụy nói:
"Cậu đi ra ngoài ăn."
Lý Ưng Tụy bất mãn nói:
"Nè, hai người đừng có quá đáng.
Em ghét anh có đúng không?"
Lục Ánh Kim lè lưỡi trêu Lý Ưng Tụy:
"Lè...Lêu lêu."
"Này em ăn đi." - Lý Ưng Tụy cầm đùi gà còn lại trên bàn
Sau đó Mạnh Khải cùng Lý Ưng tụy bị Dương Triết Hàm đá văng ra ngoài hành lang bệnh viện....
...
Dưới tầng hầm u tối, Lê Lụy cùng Trần Bích bị trói chặt trên cây hình dấu cộng hai tay bị sít chặt vết thương trên chân chỉ được băng bó qua loa.
Ào.
Hai thùng nước tạt lên ngưòi hai ả, như đang thanh tẩy sự xấu xa kia.
Khụ khụ
Trần Bích mơ màng tỉnh dậy, cả người truyền đến cơn đau đớn như từ trong xương truyền ra.
"Này tỉnh đi."
Lê Lụy với gương mặt trắng bệch nhìn ả ta:
"Tôi đau quá."
"Mau thả chúng tôi ra." - Trần Bích la lớn
Mạnh Dựt cười khinh nhìn ả:
"Thả? Sau những gì cô làm thì còn sống đã là kỳ tích."
Phía sau Mạnh Dựt có một người áo đen cao to đi tới trên tay cầm sợi roi dây đánh liên tiếp vào người hai ả
"Mau, khai ra ai đứng đằng sau giúp hai người."
"Không ai cả..." - Lê Lụy trả lời
Vút Vút ( Tiếng roi đánh)
Aaaaaaaa....