Những trò chơi sau có chút mạo hiểm, Mai Như Ngọc liền cùng chồng dẫn bé Phương Anh đến khu vui chơi dành cho trẻ em. Chỉ còn lại Mai Thanh Vũ và Trịnh Hoài Nhi hai người đi chơi với nhau.
Dọc đường đi có mấy trò chơi tàu lượn siêu tốc thường thấy ở các khu vui chơi khác, hai người thấy không quá mới lạ nên quyết định bỏ qua. Đi qua một cây cầu, bảng tên trò chơi “Thác hải tượng” hiện ra trước mắt.
Hai người dừng bước trước hàng rào thấp ngăn cách để quan sát. Đằng trước là một đài cao, phía dưới là hồ nước rộng với đường ray để những chiếc thuyền di chuyển trên đó. Thấy trò chơi này có vẻ thú vị, hai người tiến vào xếp hàng chờ lượt chơi.
Lượng du khách ở bên này đông hơn bên trò “Vũ điệu cốc xoay” nhiều, hai người phải chờ gần mười phút mới tới lượt mình. Nhân viên kỹ thuật đỡ du khách lên thuyền. Chiếc thuyền không lớn lắm, đặt ba hàng ghế, mỗi hàng có hai ghế sát nhau.
Mai Thanh Vũ lên thuyền trước, sau đó anh quay lại giơ ngang cánh tay để Trịnh Hoài Nhi vịn vào tay anh bước lên. Hai người ngồi cạnh nhau ở hàng ghế thứ ba, phía trước là hai mẹ con cùng một cặp nam nữ khác.
Chiếc thuyền chuyển động trên đường ray trong hồ nước, hai bên thuyền nước bắn lên cao trông rất đẹp, vài giọt nước mát mẻ hắt vào người trên thuyền.
Trịnh Hoài Nhi nhìn hai bên thuyền ngắm cảnh, xung quanh ngoài hồ nước toàn là cây xanh, nếu xen kẽ thêm vài cây hoa có lẽ sẽ đẹp hơn. Cô chợt nhớ tới cây hồng trên hàng rào nhà mình, không biết khi cô đi mấy nhân viên quán có nhớ tưới nước cho cây không, sau khi về cô phải gọi cho họ nhắc nhở một chút.
Trịnh Hoài Nhi đang lơ đãng nghĩ ngợi thì thuyền bỗng chuyển động chậm lại. Cô nhìn về phía trước, thuyền đang đi lên dốc cao, theo quán tính cô ngã người về phía sau dựa vào thành ghế.
Lên hết con dốc, tốc độ thuyền lại nhanh dần lên, đi thêm một đoạn ngắn thuyền bỗng khựng lại một giây. Trịnh Hoài Nhi còn chưa kịp nghĩ chuyện gì xảy ra thì thấy cả người nhẹ bẫng, sau đó rơi xuống dưới với tốc độ cực nhanh.
Cô nhắm chặt hai mắt. Trong lồng ngực có cảm giác như bị vật nặng đè chặt, thúc giục cô hét lên thật to để giải tỏa. Tim giống như ngừng đập trong giây lát, cô không biết nên dùng từ gì để diễn tả cảm giác lúc này.
Trong giây lát rơi từ độ cao m xuống dưới, cô chỉ còn nghe thấy tiếng hét của chính mình, tiếng hét vọng lại của những người xung quanh như cách cô thật xa, tựa như cô đang rơi xuống vực đáy của địa ngục, tách ra khỏi thế giới loài người.
Cũng chính trong giây lát ấy, cô cảm nhận được một bàn tay lành lạnh nắm chặt lấy tay mình. Bàn tay ấy tuy không to nhưng đặc biệt vững chắc, khiến cô thấy thật an tâm.
Chiếc thuyền rơi thẳng xuống hồ làm nước hai bên tung lên thật cao như một đôi cánh giang rộng trước gió. Nước bắn vào người, không hề làm du khách cảm thấy khó chịu mà ngược lại, họ còn muốn hét lên thật to một câu “Sảng khoái”.
Trải nghiệm rơi tự do vừa rồi rất thú vị, Trịnh Hoài Nhi lần đầu được trải nghiệm nên rất thích thú, cô khẽ cười thành tiếng. Mai Thanh Vũ vừa quay đầu liền bắt gặp hình ảnh đẹp đẽ này. Người con gái anh yêu cười tươi tắn như bông hoa hồng đang kỳ nở rộ, nụ cười ấy còn làm anh chói mắt hơn cả ánh mặt trời ngày hè trên trời cao, đẹp đến nỗi khiến anh dâng lên một nỗi xúc động muốn cất bông hồng ấy giữ cho riêng mình, chỉ anh mới có thể ngắm nhìn, chỉ anh mới có thể thấy được vẻ đẹp tỏa ngát hương thơm của nó.
Mai Thanh Vũ vẫn nắm lấy tay cô, dù thuyền đã đi chậm lại rồi anh cũng không buông ra. Trịnh Hoài Nhi không biết là không để ý hay vì lý do gì, cô không tránh không né tay anh, chỉ quay đầu nhìn ngắm hồ nước và cảnh vật xung quanh.
Chiếc thuyền quay trở về điểm xuất phát thì dừng lại, nhân viên kỹ thuật bước đến tháo đai an toàn cho du khách rồi đứng sang một bên đỡ mọi người xuống thuyền. Mai Thanh Vũ xuống trước, chờ đứng vững rồi anh thật tự nhiên đưa tay nắm lấy tay Trịnh Hoài Nhi đỡ cô xuống.