Jaine khóc đến sưng húp cả mắt. Sam đậu xe trước Hammerstead, ôm chặt cô qua cơn xúc động khóc lóc ban đầu; khi cô lấy lại được thăng bằng một chút, anh hỏi, “Em có thể ăn gì không?”
Cô lắc đầu. “Không.” Giọng cô nghèn nghẹt. “Em cần nói với Luna và T.J.”
“Chưa được, cưng ạ. Một khi em nói với họ thì nó sẽ lan rộng khắp toà nhà và rồi ai đó sẽ gọi đến báo chí hay đài truyền hình, truyền thanh và tất cả sẽ đưa tin. Gia đình cô ấy chưa được báo tin và họ không cần phải biết tin theo cách đó.”
“Cậu ấy không còn nhiều người thân lắm.” Jaine moi giấy ăn ra khỏi túi rồi lau mắt mũi. “Cậu ấy có một người chị gái sống ở Saginaw và em nghĩ là còn một bà dì với ông chú ở Florida. Đó là tất cả những người em từng nghe cậu ấy nói đến.”
“Em có biết chị gái cô ấy tên gì không?”
“Cheryl. Em không biết họ chị ấy.”
“Có thể có sổ địa chỉ ở nhà cô ấy. Anh sẽ bảo họ tìm kiếm Cheryl ở Saginaw.” Anh bấm số và nói nhỏ với người trả lời máy ở đầu dây bên kia, truyền đạt lại những thông tin về chị gái Marci.
“Em cần về nhà,” Jaine nói, nhìn đăm đăm qua kính chắn gió. Cô với lấy tay nắm cửa nhưng Sam ngăn cô lại, dùng cánh tay vững chắc của mình giữ tay cô lại.
“Em không thể lái xe ngay lúc này được,” anh nói. “Nếu em muốn đi đâu, anh sẽ đưa em đi.”
“Nhưng có thể anh phải đi thì sao.”
“Anh sẽ xoay sở được,” anh nói. “Em không được lái xe.” Nếu như cô không hoàn toàn tan nát cõi lòng thì cô sẽ tranh cãi với anh ngay nhưng nước mắt lại nhạt nhoà trên gương mặt cô và cô biết cô không thể nhìn thấy đường để mà lái. Hoặc ngay lúc này nếu cô có thể quay trở vào bên trong; cô cũng không thể đủ sức đối diện với tất cả mọi người, không thể đủ sức trả lời những câu hỏi không thể né tránh mà không bị suy sụp. “Em phải nói cho văn phòng biết em về nhà,” cô nói.
“Em có thể làm được không hay em muốn anh nói giúp?”
“Em có thể,” cô nói giọng run rẩy. “Chỉ là không phải ngay lúc này thôi.”
“Được rồi. Em thắt dây an toàn đi.”
Cô ngoan ngoãn cài khoá thắt lưng quanh người và ngồi như im như chết khi Sam lái xe ra khỏi chỗ đỗ và đi ra đường cao tốc. Anh im lặng lái xe, không xâm phạm đến nỗi đau buồn của cô khi cô đang cố gắng chấp nhận với thực tại rằng Marci đã ra đi mãi mãi. “Anh – anh có nghĩ Brick đã làm vậy không?”
“Anh ta đang bị thẩm vấn,” Sam nói không biểu lộ thái độ gì cả. Ở điểm này, Geurin là nghi phạm số một nhưng các chứng cớ phải chứng minh được điều đó. Ngay cả khi bạn chơi trò đặt cược thì bạn luôn phải lường trước rằng sự thực có thể ngược lại với phần trăm xác suất. Ai mà biết được? Họ cũng có thể phát hiện ra cô Dean đã nhìn thấy ai khác. Jaine lại bắt đầu khóc. Cô lấy tay ôm mặt và co người lại, vai cô rung rung. “Em không thể tin chuyện này lại xảy ra,” cô cố gắng nói và ngớ ngẩn tự hỏi rằng có bao nhiêu triệu người khác trên thế giới nói câu nguyên xi như vậy trong cơn khủng hoảng.
“Anh biết mà em yêu.”
Anh biết, cô nhận thấy điều đó. Có lẽ anh đã nhìn thấy quá nhiều hiện trường vụ án kiểu này trong công việc của mình.
“Nó như thế nào? Ý em là... điều gì đã xảy ra?”
Sam ngập ngừng, lưỡng lự không biết có nên nói cho cô biết rằng Marci đã bị tấn công bằng cả búa và dao hay không. Anh không biết chính xác nguyên nhân dẫn đến cái chết, anh chưa nhìn tận mắt hiện trường nên anh không biết cô ấy chết vì chấn thương sọ não hay vì những vết thương bị đâm.
“Anh không biết toàn bộ chi tiết,” cuối cùng anh nói. “Anh chỉ biết cô ấy bị đâm. Không biết chính xác thời gian tử vong hay điều gì khác. điều này anh nói thật ngoại trừ việc chúng không gần với toàn bộ sự thật.
“Bị đâm,” Jaine nhắc lại và nhắm chặt mắt nhưng thể đang cố gắng tưởng tượng ra tội ác đó.
“Đừng,” anh nói.
Cô mở mắt và nhìn anh với vẻ dò hỏi. “Em đang cố gắng tưởng tượng điều gì đã xảy ra, tưởng tượng xem cô ấy thế nào, nếu nó gây đau đớn,” gã nói, giọng khắc nghiệt hơn gã dự định. “Thì đừng làm vậy.”
Cô hít thở sâu và anh hi vọng cô sẽ tấn công anh bất ngờ, chuyển sự thương tiếc thành sự tức giận với anh nhưng thay vì thế cô lại gật đầu, công nhận anh nói đúng. “Em thử nhưng – làm sao em có thể không nghĩ về điều đó được cơ chứ?”
“Thay vì thế hãy nghĩ về cô ấy,” anh nói, bởi vì anh biết dù sao cô cũng sẽ làm vậy. Đó là một phần trong nỗi thương tiếc. Cô cố gắng nói gì đó, cổ họng cô chuyển động nhưng nước mắt xoá nhoà đi, cô nấc lên. Cô không thể nói thêm gì nữa suốt chặng đường đến Warren về nhà. Cô cảm thấy già hẳn đi khi cô bước qua lối lái xe đi về phía nhà mình. Sam đi với cô, vòng tay anh quấn quanh người cô và cô cảm thấy biết ơn vì sự nâng đỡ của anh khi cô trèo nặng nề lên từng bậc cầu thang đến cửa bếp. BooBoo kêu meo meo tiến lại, cụp đuôi như thể đang hỏi sao cô lại về nhà sớm quá vậy. Cô cúi người xuống cào cào tai đó, tìm kiếm sự an ủi từ cơ thể uyển chuyển ấm áp của nó và sự mềm mại từ bộ lông nó. Cô bỏ túi xuống bàn và rúc vào một trong những chiếc ghế bếp, ôm BooBoo trong lòng và vuốt ve nó khi Sam đang gọi viên hạ sĩ và tiếp tục mẩu đối thoại không ồn ã. Cô cố gắng không nghĩ về Marci, chưa phải lúc này. Cô nghĩ về Luna và T.J. và những mối lo âu mà họ đang cảm thấy khi họ không nghe được tin tức gì về Marci. Cô hi vọng chị gái Marci sẽ liên lạc sớm bởi vì khi cô báo nghỉ làm, bạn cô sẽ biết có gì đó tồi tệ kinh khủng đã xảy ra. Nếu họ gọi đến đây và hỏi han cô, cô không biết mình sẽ nói gì và không biết liệu cô có thể nói chuyện với họ không.
Sam đặt cốc trà trước mặt cô. “Uống đi,” anh nói. “Em đã bị mất nhiều nước đến sắp chết khô rồi đấy.”
Không thể tin được là câu nói đó lại khiến cô mỉm cười yếu ớt. Anh hôn lên đỉnh đầu cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô, tay cầm cốc trà của mình.
Cô đặt BooBoo xuống, khụt khịt và lau mắt. “Chính xác anh đã nói gì với mọi người ở sở làm về em?” cô hỏi, chỉ là có cái mà nói. Anh cố gắng tỏ ra vô tội nhưng có vẻ không có hiệu quả lắm trên gương mặt vụng về của anh.
“Không nhiều. Chỉ là nói nếu em gọi thì hãy kêu em liên lạc với anh. Anh đã nghĩ cách để cho em số máy nhắn tin của anh bằng mọi giá.”
“Có cố gắng,” cô nhận xét.
“Có hiệu quả không?”
“Không.”
“OK, anh nói với họ là em chửi thề như một gã thuỷ thủ...”
“Em không có.”
“... có cái mông ngọt ngào như núi Rocky và nếu em gọi đến thì liên lạc với anh ngay tức khắc bởi vì anh đang cố lôi em lên giường và có thể em sẽ gọi đến để nói đồng ý.”
Anh cố gắng làm cô vui lên, cô nghĩ. Cô cảm thấy cằm mình rung rung. “Thật là ngọt ngào.” Cô cố gắng nói và lại khóc oà lên. Cô tự ôm mình đu người từ trước ra sau, từ sau ra trước. Sự bột phát này thật dữ dội nhưng nhanh chóng hết như thể cô không thể duy trì nỗi thống khổ này lâu hơn nữa.
Sam nâng cô vào lòng và giữ đầu cô dựa vào vai anh. “Anh nói với họ rằng em rất đặc biệt,” gã thì thầm, “và nếu em gọi đến, anh muốn nói chuyện với em bất kể anh đang ở đâu hay đang làm gì.”
Có thể đó cũng chỉ là lời nói dối khác, cô nghĩ, nhưng điều đó cũng rất ngọt ngào như lời nói dối trước. Cô nuốt khan và cố gắng nói, “Thậm chí anh đang làm nhiệm vụ đặc biệt ư?”
“Còn tuỳ. Lực lượng đặc nhiệm có những đặc thù khác nhau cho từng lý do khác nhau.”
“Vậy nhiệm vụ của anh là gì?”
“Anh làm trong lực lượng đặc nhiệm chịu trách nhiệm về các tội ác đặc biệt nghiêm trọng có liên quan đến nhiều lĩnh vực. Bọn anh nghiên cứu và truy tìm tội phạm đặc biệt nghiêm trọng.”
Cô không thích nghe điều này. Cô cảm thấy dễ chịu hơn khi nghĩ nhiệm vụ của anh là thẩm vấn, ghi lại câu trả lời trong sổ ghi chú; nói ngắn gọn là thám tử. Nghiên cứu và truy tìm tội phạm đặc biệt nghiêm trong nghe như thế anh phá cửa và chui vào, đối mặt với những kẻ xấu sẵn sàng xả súng vào anh.
“Em một hỏi anh một câu về việc này,” cô nói, ngẩng đầu lên cau mày với anh. “Nhưng không phải lúc này. Để sau.” Anh thở phào.
Anh yên lặng giữ cô trong lòng mình. Anh ôm cô vào sát mình hơn khi cô gọi cho văn phòng và báo nghỉ đến hết ngày. Cô cố gắng nói giọng bình thường nhưng de Wynter không có ở đó và cô nói với Gina. Gina hỏi đủ thứ và cũng nói lại là cả Luna và T.J. đã gọi đến vài lần rồi.
“Tớ sẽ gọi lại cho họ,” Jaine nói và gác máy. Cô lại vùi sâu mặt mình vào vai Sam. “Em phải né tránh họ bao lâu nữa?”
“Ít nhất là đến khi họ hết giờ làm. Anh sẽ kiểm tra với hạ sĩ ở Sterling Heights để xem chị gái cô ấy đã liên lạc chưa. Và đừng trả lời điện thoại của em, những ai cần anh sẽ biết nhắn tin hoặc gọi vào di động cho anh.”
Cuối cùng cô đành chui ra khỏi lòng anh, rời bỏ nguồn an ủi và đi vào nhà tắm rửa mặt bằng nước lạnh. Cô chăm chú nhìn mình trong gương. Mắt cô đỏ ngầu và toàn bộ gương mặt cô sưng húp lên vì khóc; trông cô thật khủng khiếp nhưng cô không quan tâm. Cô mệt mỏi thay quần jean và áo T-shirt, uống hai viên aspirin để đầu óc bình tĩnh lại.
Cô ngồi thừ cạnh giường khi Sam đi vào tìm cô. Anh hiện ra lờ mờ ở cửa, to lớn, nam tính và hoàn toàn thoải mái thậm chí trong cả căn phòng ngủ đầy nữ tính của cô. Anh ngồi xuống cạnh cô. “Trông em mệt mỏi lắm. Sao em không ngủ một chút?”
Cô mệt mỏi, gần như bị suy sụp hoàn toàn nhưng cô không nghĩ mình có thể ngủ được.
“Ít nhất thì cũng nằm xuống đi,” anh nói, nhìn vẻ nghi ngờ trên gương mặt cô. “Và đừng lo lắng; nếu em đi ngủ thì anh sẽ nghiên cứu gì đó, anh sẽ đánh thức em ngay lập tức.”
“Thề danh dự của một hướng đạo sinh nhé?”
“Thề.”
“Anh đã bao giờ là hướng đạo sinh chưa?”
“Chết tiệt là chưa. Anh quá bận rộn với những rắc rối.” Anh ngọt ngào đến mức cô chỉ muốn ôm chặt đến gãy xương thôi. Nhưng thay vì thế cô hôn anh và nói. “Cám ơn, Sam. Em không biết em sẽ thế nào nếu không có anh.”
“Em cũng vẫn xoay sở được thôi,” anh nói và hôn cô say sưa nhưng dứt ra trước khi nó có thể làm anh nóng lên dẫn đến những việc khác. “Hãy ngủ nếu có thể,” anh nói, và lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng. Cô nằm xuống và nhắm đôi mắt đang bùng cháy lại, cô nhận ra đã cuối chiều. Cô ngạc nhiên nhìn đồng hồ; đã ba giờ trôi qua. Cuối cùng cô cũng ngủ. Cô có miếng dán mắt để làm dịu đôi mắt mệt mỏi và sưng húp của mình vì thế cô đặt chúng lên mí mắt và nghỉ ngơi một lúc, cô gắng tập trung năng lượng cho vài ngày mệt mỏi tới đây. Khi cô ngồi dậy và bỏ miếng dán ra, mắt cô không đỡ sưng lắm. Cô chải đầu, đánh răng và đi loăng quăng tìm Sam. Cô thấy anh đang xem ti vi còn BooBoo thì đang thiếp đi trong lòng anh.
“Có tin gì không?”
Anh biết thêm nhiều chi tiết đáng kể nhưng không có điều gì anh muốn cô biết. “Chị cô ấy đã được báo và báo chí đã biết danh tính của Marci. Có thể họ sẽ đưa tin trong bản tin chiều nay.”
Khuôn mặt cô se lại vì sầu não.
“Luna và T.J. thì sao?”
“Anh tắt điện thoại của em sau khi em ngủ nhưng họ để lại hai tin nhắn.”
Cô kiểm tra lại thời gian. “Họ đang trên đường về nhà. Em sẽ thử gọi số của họ trong vài phút nữa. Em ghét phải để họ nghe tin tức từ ti vi.”
Cô gần như không nói nổi lời nào khi hai chiếc xe tiến vào lối đi nhà cô: chiếc Camaro của Luna và Buick của T.J. Jaine nhắm vội mắt lại, cố gắng khích lệ mình trong vài phút tới và đi chân trần ra mái hiên trước nhà để gặp bạn cô. Sam đi sau cô.
“Cái gì thế?” T.J. gần như hét lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô hốc hác vì căng thẳng. “Bọn tớ không thể tìm thấy Marci còn cậu thì rời công ty, không trả lời điện thoại – chết tiệt, Jaine...” Jaine cảm thấy mặt mình bắt đầu mếu máo. Cô giữ chặt miệng, cô gắng kìm lại tiếng nức nở đang muốn bật ra khỏi lồng ngực cô.
Luna dừng bước, nước mắt nhạt nhoà. “Jaine?” cô hỏi giọng run run. “Có chuyện gì đã xảy ra thế?”
Jaine hít thở sâu vài lần, chiến đấu để giữ cân bằng. “Là... là Marci,” cô cố gắng nói.
T.J dừng lại, một chân đang bước trên bậc thang. Cô siết chặt tay lại, đã bắt đầu khóc ngay khi cô hỏi, “Làm sao? Cậu ấy bị thương à?”
Jaine lắc đầu. “Không. Cậu ấy... cậu ấy chết rồi. Ai đó đã giết cậu ấy.”
Luna và T.J. lao đến phía cô, họ ôm chặt nhau và khóc cho người bạn mà họ yêu quý đã ra đi mãi mãi.
Corin ngồi trước ti vi, đu đưa người như thể hắn đang chờ đợi, chờ đợi. Đã ba ngày rồi hắn nghe mọi bản tin nhưng đến giờ vẫn không ai biết những gì hắn lắm và hắn nghĩ hắn sẽ nổ tung mất. Hắn muốn cả thế giới này biết con mụ đầu tiên trong bốn mụ chó cái đã chết.
Nhưng hắn không biết mụ ta có đúng là con mụ đó không. Hắn không biết mụ ta là A, B, C hay D. Hắn hi vọng đó là C bởi vì C là con mụ đã nói điều kinh tởm là phải cố gắng hơn để thành người hoàn hảo. Mụ C là con mụ thực sự, thực sự đáng chết. Nhưng làm sao hắn có thể chắc chắn được? Hắn đã gọi cho họ nhưng một con mụ thì không bao giờ trả lời máy còn mụ kia thì không nói gì với hắn cả.
Nhưng có một điều hắn không phải lo lắng lúc này. Đã xong một và sẽ tiếp tục ba.
Đây rồi! Phát thanh viên, với vẻ mặt ồ-thật-đáng-sợ, nói, “Một tội ác đáng ghê tởm ở Sterling Heights đã lấy đi mạng sống của một nhân vật nổi tiếng gần đây ở vùng Detroit. Chúng tôi sẽ trình bày chi tiết hơn khi trở lại.”
Xong! Sự nhẹ nhõm lấp đầy hắn. Bây giờ thì mọi người sẽ biết rằng họ không nên nói quá nhiều về đứa con trai hoàn hảo của mẹ. Hắn đu đưa người, hát nhỏ. “One down and three to go. One down and three to go...”