Sau ngày sinh nhật tuổi, Lâm Tiêu phát hiện mấy ngày nay Tô Bạch đều không ăn cơm trưa tử tế.
Một mình lẻ loi ngồi trong phòng học, vừa gặm bánh mì vừa giải đề.
Lâm Tiêu lôi quyển《 Bộ đề thi đại học năm năm gần nhất 》được giấu sâu trong ngăn bàn ra nhìn.
Hóa ra mua trọn bộ cũng không rẻ.
Điều kiện gia đình Lâm Tiêu rất khá, mỗi ngày xòe tay vung tiền đều không thấy đau lòng, nhưng Tô Bạch bình thường hình như rất tiết kiệm.
Hôm nay, Lâm Tiêu mua hai phần hamburger kèm khoai chiên và coca từ cửa hàng thức ăn nhanh ngoài cổng trường, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tô Bạch, đặt đồ ăn lên bàn, lạnh nhạt nói: ăn.
Tô Bạch vươn tay đẩy kính mắt một cái, đỏ mặt: không cần, tớ có bánh mì rồi.
Lâm Tiêu nói đơn giản thô bạo: nhanh lên một chút.
Tô Bạch nhếch nhếch khóe miệng, vẫn ngồi bất động.
Lâm Tiêu vuốt mặt một cái: tôi không cẩn thận mua nhiều hơn một phần.
Tô Bạch dùng ánh mắt từ ái như nhìn thấy người bệnh tâm thần cẩn thận nhìn hắn một lần từ trên xuống dưới: vậy cậu cũng quá không cẩn thận rồi, không thể trả lại sao?
Lâm Tiêu hít sâu một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: không thể trả lại, cậu ăn cho tôi.
Tô Bạch do dự một chút, bắt đầu ngồi ăn cùng Lâm Tiêu: cậu đừng bỏ rau xà lách, rau diếp với hành tây ra.
Lâm Tiêu buồn bực: tôi không thích ăn.
Tô Bạch nhỏ giọng cằn nhằn: ai, cậu đó, chưa nghe cuốc lúa giữa trưa, giọt mồ hôi lúa hạ đất sao? Bác nông dân nhọc nhằn khổ sở trồng ra rau xà lách, rau diếp cùng hành tây, lại bị cậu nhặt bỏ đi.
Lâm Tiêu nở nụ cười nói: tôi biết cuốc lúa giữa trưa.
Tô Bạch không nhận ra đối phương đang đùa giỡn, tiếp tục cằn nhằn không ngừng: hơn nữa cậu kiêng ăn như vậy không tốt cho cơ thể, chỉ ăn thịt với bánh, rau dưa một miếng cũng không ăn, lại còn uống coca, cậu xem cậu lại còn nhặt rau ra bên ngoài, như vậy sẽ dễ bị…
Lâm Tiêu vỗ mạnh lên bàn ầm một tiếng.
Tô Bạch sợ đến rụt cổ lại, ánh mắt sợ hãi chớp một cái, sau đó ngoan cường bổ sung nốt mấy chữ cuối: …khuyết thiếu vitamin.
Lâm Tiêu nghiến răng nghiến lợi gắp lại xà lách, rau diếp bỏ trong hộp giấy trở về.
Tô Bạch vẻ mặt ân cần: ai, như vậy là tốt rồi…
Lâm Tiêu lại ầm một cái vỗ lên bàn: câm miệng!
Mk, bệnh thần kinh.