().
"Xong rồi?"Cố Lăng Thần thấy cô mở cửa xe bước vào liền buông điện thoại, ra hiệu ngồi xuống cạnh hắn.
Quan Tư Mặc giũ giũ phần áo bị nhăn nhúm, nháy mắt với hắn:"Tất nhiên! Vợ anh là ai chứ!"Hắn nhếch môi cười, một tay chống lên cửa kính, một tay gảy gảy vài sợi tóc loà xoà trên mặt cô liền bắt gặp ánh mắt không vừa ý của Quan Tư Mặc.
"Sao thế?"Cố Lăng Thần nhếch người lại, bàn tay thon dài nhéo nhéo má cô, đem đến cảm giác mát lạnh.
Dòng nước âm ấm từ từ chảy xuống tay hắn, mắt cô bỗng chốc đỏ hoe.
Hắn vội vàng ôm lấy cô, giọng nói có chút hốt hoảng:"Quan Tư Mặc! Anh sai rồi! Đừng khóc! !"Hắn hiểu lý do vì sao cô lại rơi nước mắt.
Hắn tự biết hắn sai, là hắn làm tổn thương cô.
Nếu không phải cô cố chấp nhất quyết không ly hôn, có lẽ bây giờ hắn sẽ làm bạn với ly rượu đắng.
Mặc kệ hắn dỗ thế nào, cô vẫn ôm lấy hắn khóc thút thít.
Thực sự rất đáng thương!"Đừng khóc! ! Anh ở đây mà! Em muốn anh phải làm thế nào em mới nín đây?"Quan Tư Mặc nghe xong liền nhoẻn miệng cười gian trá, nhưng vẫn úp mặt vào ngực hắn hít hít mùi thảo mộc nhàn nhạt toả ra.
"Em muốn đi ăn! !"Cố Lăng Thần khẽ nhíu mày, sau đó trầm giọng:"Lát nữa anh có cuộc họp! hay em chờ anh họp xong chúng ta cùng đi ăn?""Không cần! Anh chuyển tiền cho em đi, em tự đi ăn một mình!"Cô vốn dĩ không thiếu tiền, chỉ là lâu lâu muốn vòi vĩnh hắn một chút, chồng cô dù sao cũng là CEO cả một tập đoàn lớn nhất nhì châu Á, không vòi tiền hắn cũng có chút uổng phí.
"Có được không đó?""Được mà!" -Cô hồn nhiên gật đầu.
Điện thoại có thông báo, cô nhìn vào liền thấy tài khoản vừa được chuyển tiền, số tiền chuyển vào là vạn tệ, một số tiền lớn.
"Nhiều! nhiều vậy sao!?"Cố Lăng Thần chỉnh lại chiếc cà vạt nhếch môi cười:"Tất nhiên! Chồng em là ai chứ?!"Oaaa lâu lâu mới có nhiều tiền như vậy, cô phải đi mua vài bộ quần áo mới được.
Ngủ lâu quá tỉnh dậy toàn quần áo cũ!Cố Lăng Thần điềm tĩnh nhìn ra cửa sổ, quay sang nhìn Quan Tư Mặc đang suиɠ sướиɠ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
"Quan Tư Mặc! Em dám lừa anh!"Cô giật mình, lắp bắp nhìn hắn:"Hả? Em! em làm gì!""Em lừa tiền của anh, em vốn dĩ cũng có tiền riêng, trả anh vạn tệ đây!""Em không trả! Haha tiền này là anh chuyển cho em mà!"Cố Lăng Thần dường như chỉ chờ câu nói này của cô, liền nhếch người áp sát cô, nụ cười rất mờ ám:"Em không trả phải không? Vậy em đừng hòng thoát! Chúng ta kết hôn đã lâu, đến lúc phải có đứa con rồi nhỉ?""Hơ hơ! Anh đừng doạ em! Lát nữa anh có cuộc họp!Hắn liền rút điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình ở công ty, giọng nói điềm đạm nhưng lại khiến cô thất kinh, bởi vì hắn nói sẽ huỷ cuộc họp.
Quan Tư Mặc biến sắc, hốt hoảng cầu xin hắn:"Cố Lăng Thần! Em! em sai rồi! Tha cho em đi!"Hắn không ngần ngại ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng hổi phả ra khiến cô khẽ rùng mình:"Bây giờ nhận sai cũng đã muộn rồi!"còn.