().Cố Lăng Thần tỉnh dậy đã là quá trưa, hắn gõ gõ đầu, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện sộc vào mũi.Tiếng máy điện tâm đồ "tít tít" đều đều.
Quan Tư Mặc nằm đó, không còn là sắc thái hồng hào, những gì còn lại chỉ là gương mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống.Cố Lăng Thần điếng người.
Thì ra những gì hắn vừa thấy, đều là một giấc mơ, là những mảnh vỡ của ký ức, rơi ra từ trong tâm trí hắn.Hoá ra đã năm kể từ ngày cô gặp tai nạn kinh hoàng.
Ngày hắn từ công ty về cầm một bó cúc hoạ mi tặng cô, cũng là lúc điện thoại reo lên, tiếng Cố phu nhân nghẹn ngào đau đớn:"Thần...! Con mau đến bệnh viện...Mặc Mặc...xảy ra chuyện rồi!"Giây phút đó, hắn như chết lặng.
Trong đầu hắn lúc này chỉ văng vẳng câu nói của Cố phu nhân: "Mặc Mặc...xảy ra chuyện rồi!"Cố Lăng Thần liền vội vàng lái xe đến bệnh viện, lúc hắn chạy vào, Cố Lăng Phong nhìn hắn, ánh mắt không giấu nổi sự đau đớn, Cố phu nhân không kìm được nước mắt, ngồi ở băng ghế không ngừng cầu nguyện.Hắn nắm chặt bó cúc hoạ mi trên tay, tự động viên mình đây không phải sự thật.Vị bác sĩ giỏi nhất bệnh viện bước ra, Cố Lăng Phong và Cố phu nhân chạy tới hỏi han tình hình.
Vị bác sĩ đó thở dài, sau đó đi tới chỗ Cố Lăng Thần:"Chúng tôi đã cố gắng hết sức! Nhưng khả năng tỉnh lại của Thiếu phu nhân e rằng...!""Ý ông là Mặc Mặc có thể thành người thực vật sao?"Cố phu nhân không nén nổi sự xót xa khiến hai hàng lệ lăn dài trên khuôn mặt phúc hậu của bà.
Cố Lăng Thần lúc này mới ngẩng mặt lên, khuôn mặt sắc lạnh đến tê dại, không khỏi làm người khác khiếp sợ:"Nói dối...!"Cố Lăng Phong vội vàng ôm lấy anh trai mình lo sợ hắn sẽ đánh bác sĩ.
Hắn hai mắt đỏ ngầu mà thét lên:"Các người nói dối...!!!""Anh hai...! Anh bình tĩnh lại đi!"Cố Lăng Thần đẩy em trai mình ra, vội vàng chạy như điên vào phòng cấp cứu mặc cho các y bác sĩ ngăn cản.
Hắn giống như một con mãnh thú hoá điên, luôn miệng gào thét:"Cút ra!""Tất cả cút hết ra!!!"Vị bác sĩ trưởng lắc đầu, sau đó ra hiệu cho tất cả ra ngoài.Cố Lăng Thần bước vào, ánh đèn phòng phẫu thuật mờ ảo soi vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
Hắn bước đến bên cạnh cô, giọng nói dịu dàng đến lạ:"Quan Tư Mặc! Anh đến rồi! Anh còn mang hoa cho em nữa!"Hắn liền đặt bó cúc hoạ mi vào tay cô, đôi môi mỏng khẽ run run:"Anh vẫn ở đây mà...! Em mở mắt ra nhìn anh đi...!Đáp lại hắn chỉ là tiếng máy điện tâm đồ "tít tít", cô không trả lời hắn, cô không thể nghe thấy những điều hắn đang nói, không thể nhìn khuôn mặt dịu dàng của hắn, cho dù hắn đang ở ngay bên cạnh cô.Đôi mắt phượng của hắn mang màu thê lương ảm đạm.
Hắn nắm lấy tay cô, giọng nói nghẹn ngào không thành tiếng.
Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Hắn đã khóc, đã cố kìm nén nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, bi thương như tràn về, hoá thành một dòng sông gieo rắc vào lòng người nỗi đau đến kỳ lạ.Lần đầu tiên trong đời, một người luôn cao ngạo lạnh lùng như hắn đã phải quỳ gối trước số mệnh nghiệt ngã...Lần đầu tiên trong đời, hắn phải cầu xin tạo hoá đừng cướp đi người phụ nữ mà hắn yêu thương...Lần đầu tiên, hắn đã khóc, không phải vì bị ngã, bị bắt nạt, hắn đã khóc, vì sợ rằng người hắn yêu có thể không bao giờ tỉnh lại...Thấm thoát đã năm.
Không biết tại sao hắn lại hồi tưởng lại lúc mới cưới.
Quan Tư Mặc quả thực rất đáng ghét, nhưng không biết từ lúc nào, đối với hắn sự đáng ghét đó lại trở nên rất dễ thương."Chào buổi sáng...!"Hắn vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt cô.
Nếu cô tỉnh dậy, chắc chắn sẽ mỉm cười....