“Rầm!” Bán Hạ chẳng nhìn thấy gì nữa, mọi thứ tối sầm lại trong tích tắc. Cô ngủ một giấc thật ngon. Hình như rất lâu rồi lòng cô chưa được thanh thản như lúc này nhưng trong tim cô vẫn còn một chútgì đó vướng mắc và nuối tiếc. Đôi mắt xinh đẹp của cô dần dần mở ra một cách uể oải. Đây là đâu, hình như đây không phải là trước cổng cô nhi viện. Trước mắt cô là một căn phòng khá to và có nhiều hoa tươi trang trí. Cách bài trí của phòng thoạt nhìn thì giản dị nhưng lại rất nghệ thuật. Ngoài cửa phòng có một hàng người to lớn đeo kính râm và mặc vest đen chắc là những vệ sĩ. Có một chị gái vô cùng xinh đẹp khoảng hơn tuổi đang ngồi cạnh đấy. Cô ngạc nhiên nghĩ rằng chắc không phải là mình xuyên không đấy chứ, nhưng tất cả vẫn là do cô cả nghĩ quá thôi. Thấy Hạ nhi tỉnh toan ngồi dậy, chị đó ân cần dìu cô dậy rồi hỏi:
- Đừng, để chị. Em vừa tỉnh dậy đừng nên quá sức quá. Bác sĩ nói em không sao, chỉ là hoảng sợ quá nên mới ngất đi thôi.
Lâm Hạ nhìn lại căn phòng rồi lại nhìn người đang ngồi cạnh không khỏi ngạc nhiên:
- Chị là ai, sao em lại ở đây?
Chị gái đó cười một cách hiền từ nhưng vẫn có phần gì đó khó đoán, phải chăng người này không giống với vẻ bề ngoài và giọng nói này nhưng cô mệt mỏi quá rồi, không muốn xét nét gì thêm nữa, chỉ hỏi vậy thôi… Người đó cười một cái nhưng chỉ nói:
- Chị là Trương Thuần Nhi, cứ gọi là Tiểu Thuần được rồi.Vừa nãy chị không để ý suýt nữa là đã đụng phải em rồi, sợ em làm sao nên chị mang em về đây. Yên tâm đi đây là nhà riêng của chị.
Tiểu Hạ khẽ cúi đầu xuống nói:
- Xin lỗi, lỗi là tại em.Làm phiền tới chị rồi.
Thuần Thuần khẽ cười:
- Vừa nãy chị có xem hồ sơ của em, em tên là Lâm Bán Hạ vừa rời khỏi viện côi nhi đúng không. Tên cũng giống người, đều rất đẹp, nho nhã và lịch sự. Chị cảm thấy rất mến em nha, hay là ở lại đây với chị đi. Dù gì vừa về nước không có người làm bạn chị cũng thấy hơi buồn một chút lại đúng lúc em đang không có nhà để đi…
Tiểu Hạ cảm thấy con người này muốn giữ cô đơn giản không chỉ là bầu bạn như lời chị ta nói.Cô muốn từ chối ngay nhưng phải tìm một lí do chính đáng để từ chối:
- Tiểu Thuần, Cảm ơn ý tốt của chị nhưng mà em đã tìm được nhà rồi…với lại tại sao chị lại để một người lạ vừa tốt nghiệp cô nhi viện như em?
Thuần Thuần quả nhiên dự đoán trước được là Bán Hạ sẽ từ chối nên mặt cô so với lúc đầu vốn không thay đổi mà còn cười rất nhẹ, đặt hai tay lên vai Hạ nhi:
- Được rồi, chuyện đó sau này em sẽ biết. Nếu em không muốn ở lại đây thì thôi, chị cũng không ép nữa nhưng ở lại đây ngày với chị bao giờ khỏe hãy đi... Được rồi, chị còn có việc em nếu mệt thì cứ ngủ đi.Chị đi tối nay sẽ về.
Nghe nói vậy, Hạ Hạ cũng yên lòng mà nằm xuống rồi nhắm mắt, để cho Thuần Thuần kéo chăn nên đắp cho cô.Thấy Tiểu Hạ nhắm mắt rồi, Thuần nhi bỗng quay ngoắt độ. Mặt chị ấy trở nên nghiêm nghị hơn. Tiểu Thuần quay ra:
- Đi thôi.
Mấy người vệ sĩ cúi cẩn kính chào mở cửa cho cô rồi đi theo. “Quả nhiên chị ta vốn không đơn giản như mình nghĩ. Chị ta nhận nuôi mình như vậy chắc chắn có lí do. Nhưng… rốt cuộc là vì cái gì? Hình như Trương Thuần Nhi, cái tên này hình như mình nghe Duẫn Duẫn nói tới ở đâu thì phải? ” Hạ Hạ nghĩ vậy. Cô bước khỏi giường ngó qua cửa sổ thấy một chiếc xe đi ra khỏi nhà thì lòng có chút yên tâm. Cô nói khẽ: “Duẫn Duẫn, chị có nhớ Trương Thuần Nhi là ai không? ” nhưng không thấy trả lời, Bán Hạ chợt nhớ ra rằng Duẫn tỷ hôm qua ra ngoài quá số giờ quy định nên hôm nay phải nghỉ ngơi bù, giờ này chắc đang ngủ zzz trong cơ thể cô rồi.Giơ tay kéo rèm lại thì nhớ ra chiếc vòng ban sáng.Mẹ Fuse nói trong này là sách ma pháp trong truyền thuyết, nhất định phải giữ cẩn thận nhưng làm sao mở sách đây, ngay cả mẹ cũng không biết thì làm sao cô biết được. Nâng nó lên, cô nhìn chằm chằm vào nó. Rốt cuộc Hác Mộc nhai là nơi nào, một cánh rừng chăng? Thôi, cô buồn ngủ lắm rồi. Dù cái người ban nãy rất không đơn giản nhưng nếu mình vẫn còn giá trị lợi dụng với chị ta thì chắc hẳn ở đây vẫn an toàn, cho dù có bỏ trốn cũng vô ích thôi.Bảo vệ ngoài cổng dày đặc như zombie đi ra ngoài nhất định sẽ bị tóm ngay lại. Thôi thì giữ sức là quan trọng nhất.Nói vậy Tiểu Hạ bước lại nên giường đánh một giấc vì cho dù tỉnh dậy là ma thì trước lúc chết vẫn đánh được một giấc ngon lành, không phải bị coi là “ma thiếu ngủ”.
Tối đến khi về đến nhà, thấy Hạ Hạ đang ngủ, Thuần nhi không đánh thức mà mở cửa ngoài ban công vừa ngắm trăng vừa cầm một ly rượu vang đỏ màu máu. Biết Thuần Thuần về, một người đã chờ cô sẵn rồi, bước từ đằng sau bước tới. Dường như biết trước người đó là ai, cô chỉ tiếp tục nhìn lên trời nói:
- Quả nhiên là cậu, lâu rồi không gặp…
Người đằng sau đó chính là Duẫn tỷ. Tỷ ấy cười nhẹ một cái:
- Về sao không nói một tiếng?
Tiểu Thuần cũng cười, lúc này cô mới quay lại:
- Tôi mới về thôi, cũng đâu dám phiền tới Duẫn tiểu thư đây cơ chứ?
Duẫn tỷ không đùa nữa hỏi thẳng:
- Muốn giữ Hạ nhi ở lại làm gì?
Thuần Thuần cười tiếp:
- Aiya, đừng nóng, tôi cũng chỉ vì cậu thôi mà. Nếu không phải mẹ cậu ở nước ngoài vì lo cho cậu nên mới nhờ tôi về nước giúp cậu sao? Ai mà ngờ chưa kịp tới đón thì em ấy lại bị xe tôi đụng phải chứ?
Lúc này Duẫn cô nương nổi nóng lắm rồi, không giữ được bình tĩnh nữa:
- Cậu dám nói cho mẹ tôi biết phải không?
Thuần tỷ lại vẫn giữ bình tĩnh như vậy, chỉ cười:
- Yên tâm đi, bố cậu vẫn chưa biết đâu, tôi kêu mẹ cậu giữ kín chuyện này rồi. Ở Trương thị ít ra cậu và Bán Hạ còn an toàn. Giúp tôi khuyên em ấy ở lại đây đi…
Duẫn Duẫn lúc này như quả bong nổ rồi, ai ngờ lại bị xì hơi cơ chứ
- Cậu…Được rồi.Tôi sẽ khuyên em ấy ở lại đây.
DÀNH TẶNG HẠNH NGỐ