Tôi là một người không có hy vọng lẫn tương lai. Quý Tâm Thiên đã tự định nghĩa bản thân như thế.
Sự ấm áp duy nhất trong ký ức của Quý Tâm Thiên là hồi còn rất nhỏ, khi đó mẹ cô vẫn ở đây, tuy rằng không nhớ rõ nhưng hơi ấm ấy vẫn tồn đọng. Nhưng lúc ngủ say, mẹ đã nhẹ nhàng qua đời. Không một lời từ biệt.
Năm đó, Tâm Thiên ba tuổi. Cô mắc căn bệnh tim bẩm sinh do di truyền. Cô biết rõ rằng có lẽ một ngày nào đấy, mình cũng sẽ ra đi một cách lặng lẽ, không thể lý giải được.
Về sau, cha của Quý Tâm Thiên cưới vợ khác. Đó là một người phụ nữ thích tô son và mang giày cao gót.
Quý Tâm Thiên căm ghét bà ta. Oán hận bà ta.
Sau này, cha của Quý Tâm Thiên cùng người đàn bà đó sinh ra một đứa con gái, tên là Quý Hi. Quý Tâm Thiên cũng ghét con bé luôn.
Quý Hi vừa xinh đẹp vừa thông minh, là một viên ngọc quý của gia đình. Còn bản thân cô lại là một người u ám, chẳng có chút hy vọng gì.
Mỗi ngày, Quý Tâm Thiên đều phải làm việc nhà, rồi đối diện với người cha lạnh nhạt với người mẹ kế hay mắng mỏ. Quý Tâm Thiên đã phải cắn răng chịu đựng. Càng lúc cô càng mong bản thân có thể rơi vào giấc ngủ ngàn thu.
Quý Tâm Thiên – mùa trái tim lặng lẽ thay đổi. Lắng lại trong lòng, sau đó, hoà tan thành nước mắt. Quý Tâm Thiên, lúc nào cũng u sầu và tuyệt vọng.
Hiện tại, Quý Tâm Thiên đang học năm cuối của cấp ba. Cô nổi tiếng là một học sinh lập dị, có thành tích học tập yếu kém.
Hôm đầu tiên của năm cuối cấp, Quý Tâm Thiên vừa vào lớp liền xuống hàng ghế cuối mà ngồi, rồi dựa vào tường ngủ gật.
Mắt trời vô cùng đẹp đẽ, soi chiếu xuống mặt người.
“Xin lỗi, tôi có thể ngồi chỗ này không?” Người nào đó hỏi.
Quý Tâm Thiên mở mắt ra, ánh nắng chói loá che khuất tầm nhìn khiến Tâm Thiên phải nheo mắt lại, rồi miễn cưỡng liếc đối phương.
Đó là một nam sinh tóc xoăn có đôi mắt nâu đậm. Cô khẽ “ừm” một tiếng, sau đó tiếp tục nhắm mắt. Nam sinh kia cũng ngồi xuống ngay.
Anh ta hỏi Quý Tâm Thiên: “Cậu tên gì?”
Cô nhẹ nhàng đáp: “Tôi tên Quý Tâm Thiên. Quý nghĩa là mùa, Tâm tức là tim, còn Thiên trong biến thiên.”
“Quý Tâm Thiên, mùa trái tim thay đổi…” Anh ta lẩm bẩm: “Tôi tên Diệp Mạch Trần.”
Quý Tâm Thiên khẽ cười.
Diệp Mạch Trần cúi đầu, nói tiếp: “Cách cậu cười giống hệt một người tôi từng quen.”
Anh hồi tưởng lại một mảnh ký ức. Trên xích đu, một cô gái mỉm cười, lên tiếng: “Trần, xem kìa, hoa sắp nở rồi!”
Trong sân bệnh viện, có một khóm hoa lớn và một cái xích đu bỏ trống. Diệp Mạch Trần không thể nào quên đi khung cảnh đó, nó đã trở thành một nỗi đau vĩnh viễn trong tim anh.
Cô gái đó tên là Thất Dạ. Tức là bầu trời đêm ngày Thất Tịch. Nhưng sau đó, cô ấy không chút để tâm mà biến thành một ngôi sao băng xẹt qua không trung trong đêm Thất Tịch.
Quý Tâm Thiên thắc mắc: “Là ai vậy?” Nhưng Diệp Mạch Trần chỉ thở dài, không nói nữa.
Lớp học dần dần đông hơn. Quý Tâm Thiên nghe được tiếng xì xào. “Xem kìa, nhìn đi, nam sinh đó đang ngồi kế đồ lập dị đó.” “Đúng rồi, phải phải, con nhỏ đó đúng là không biết xấu hổ.”
Quý Tâm Thiên lạnh nhạt cười cười. Lúc này, có một nữ sinh bước vào phòng học. Là Quý Hi.
Mọi người lại xôn xao: “Là Quý Hi, học sinh lớp . Nghe nói là hoa khôi đấy, đẹp ghê ha.” “Ừ, cô ấy là em gái của đồ lập dị đấy, hai người khác xa nhau luôn.”
Quý Hi đi đến chỗ Quý Tâm Thiên, mỉm cười mở miệng. “Chị, anh ấy là bạn cùng bàn mới của chị à.” Quý Tâm Thiên gật đầu. Quý Hi vẫn giữ nét tươi cười. “Xin chào, em tên Quý Hi.” Cô ấy vươn tay về hướng Diệp Mạch Trần. “Xin chào.” Anh gật đầu. “Anh ra ngoài đi dạo với em một lát được không? Trong lớp buồn quá.” “Không, cảm ơn, tôi muốn ngồi ở đây thôi.” Diệp Mạch Trần hờ hững trả lời.
Mặt Quý Hi lập tức cứng đờ, quay đầu ra khỏi phòng học.
Diệp Mạch Trần hỏi: “Em gái của cậu hả?” Tâm Thiên lạnh lùng nói: “Đúng rồi.” Sau đó, dựa vào tường, nhắm mắt lại. Diệp Mạch Trần nhìn cô ấy, nghĩ thầm. “Tại sao trong mắt cô ấy lại toát ra nhiều phiền muộn lẫn đau thương như thế. Cả việc mỉm cười cũng giống hệt Thất Dạ. Quý Tâm Thiên, mùa trái tim thay đổi…”
Vào tiết đầu tiên, cô giáo dạy toán không chút cảm xúc đi lên bục giảng rồi phát bài thi: “Giờ kiểm tra bắt đầu.”
Bình thường, Quý Tâm Thiên chỉ cần mười phút để làm xong bài. Nhưng hôm nay, mới viết được một nửa, cô phát hiện bút hết mực, cũng chẳng sao, coi như ngủ nhiều hơn một chút thôi. Diệp Mạch Trần thoáng liếc nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cây bút qua. Lúc này, anh mới nghe rõ lời Tâm Thiên đang nói: “Mẹ ơi, đưa con theo với.”
Ánh mặt trời hắt lên gương mặt nhợt nhạt, yếu ớt của cô ấy, trong đôi mắt nhắm nghiền lại nhỏ xuống một giọt lệ.
Trái tim Mạch Trần không khỏi đau nhói.
Nhìn Quý Tâm Thiên khổ sở, buồn rầu như vậy, chắc chắn cô ấy phải có khúc mắc gì đó.
Anh đẩy tay cô.
Tâm Thiên tỉnh dậy, thấy trên bàn mình có một cây bút mực. “Bộp” – cô đặt nó lại trước mặt Diệp Mạch Trần. Rồi lên tiếng: “Tôi có rồi, không cần đâu.”
Diệp Mạch Trần sững sờ, rõ ràng anh có ý tốt mà. Vì sao trong mắt cô ấy chỉ toàn là thờ ơ với thù hằn?
Mặc dù khi nói câu đó, biểu cảm của cô ấy vô cùng mềm mại.
Quý Tâm Thiên là một người u ám, không có hy vọng. Là một người chẳng thấy nổi tương lai.
Cô ghét cha, ghét người đàn bà đó, ghét Quý Hi và ghét cả thế giới. Cô tự tay khắc sâu nỗi hận đó vào trái tim mình. Máu chảy đầm đìa, nhưng dường như lại rất vui vẻ.
Cô tự nhủ, một ngày nào đó mình sẽ bỏ đi nơi khác, để có thể sống như bao người, chẳng có gánh nặng, chẳng còn tối tăm.
Quý Tâm Thiên – mùa trái tim thay đổi.
Thực ra cô cũng vô cùng hy vọng bản thân sẽ có một tương lai hạnh phúc.
Giờ tan học.
Quý Tâm Thiên xách cặp, nhanh chóng rời trường. Nếu về trễ thể nào cũng nghe tiếng khóc lóc cho coi. Diệp Mạch Trần đuổi kịp cô, lên tiếng nói: “Chúng ta đi chung, được chứ?” “Không được, tôi rất bận.” Quý Tâm Thiên trả lời.
Cô quẹo vào một con hẻm nhỏ, một vài tên có dáng vẻ lưu manh ngông nghênh tiến đến, cô liền nhận ra chúng là đám côn đồ, nên không muốn nán lại lâu, Tâm Thiên cúi đầu, tránh vội. “Ê.” Ai đó gọi cô. “Đụng trúng người khác, cũng nên bồi thường một chút chứ nhỉ?”
Quý Tâm Thiên dữ dằn “phụt” một tiếng rồi nói: “Muốn đánh nhau hả? Bà đây xin chiều!” Cô bỏ cặp sách, chuyển sang cầm tay, quơ vào tên đó.
Người đàn ông hét “Oái” một tiếng, rồi gọi hai tên còn lại, lao vào Quý Tâm Thiên. Cô quăng cặp, siết chặt tay đánh trả ba tên đó. Tâm Thiên nắm tóc, đấm xối xả vào lưng, bụng của bọn họ. Cô cảm thấy có thứ chất lỏng chảy xuống, bả vai và bụng dưới đau nhói từng cơn. Tâm Thiên nổi giận, máu cứ liên tục chảy ra. Cô gầm gừ, nghiến răng giữ chặt mấy lời bẩn thỉu, độc địa.
Tại sao, tại sao lại như vậy? Tại sao mình lại bất hạnh thế này, vì sao không công bằng chút nào hết.
Quý Tâm Thiên không còn mẹ, cha thì phớt lờ, người đàn bà kia thì xem cô như nơi trút giận! Chưa bao giờ có một ngày yên ổn. Mắc bệnh tim bẩm sinh, không thể biết trước ngày mai sẽ thế nào, hoàn toàn mất hết hy vọng, cứ bế tắc từng ngày. Rốt cuộc bản thân đã làm sai chuyện gì, mà hết thảy đều tăm tối như thế? Ngay cả mấy tên này cũng gây khó dễ cho cô à? Quý Tâm Thiên căm hận tất cả, nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy đau thương.
Trong lòng cô cực kỳ kinh hoàng, biết rõ trái tim mình đang chịu nhiều đau đớn mà chẳng thể săn sóc nổi. Tâm Thiên dốc hết sức đánh nhau với họ, vừa đá vừa nhéo, dường như xem bọn họ thành người đàn bà kia với cô em gái Quý Hi đang quát mắng mình, còn cha cô chỉ ôm lấy bà ta mà mỉm cười. Quý Tâm Thiên hét lớn, như thể trút hết mọi khổ sở, sau đó cô nhặt cặp sách lên, ném về hướng họ.
Một bàn tay bất thình lình chộp lấy Tâm Thiên, nhanh chóng kéo cô chạy về phía trước. Gió vù vù thổi qua, toàn bộ cảnh vật trôi tuột về sau.
“An toàn rồi.” Tay cô được thả lỏng.
Quý Tâm Thiên ngẩng đầu, hoá ra là Diệp Mạch Trần.
Cô thắc mắc: “Kéo tôi làm gì chứ?” “Không kéo cậu, chẳng nhẽ để cậu bị đánh chết à.” Quý Tâm Thiên lau vết máu trên trán, cười nhẹ. “Có sao đâu, nhưng mà, cảm ơn nhé.” “Cậu…” Diệp Mạch Trần nhất thời nghẹn lời. “May là tôi đi cùng đường, nếu không cậu chết chắc rồi.”
“Coi bộ, tôi may thật.” Quý Tâm Thiên nói tiếp: “Dù có chết cũng chả sao, vậy nhé.”
Cô vẫy tay với Mạch Trần, rồi xoay người rời đi.
Diệp Mạch Trần sững sờ một hồi lâu. Chết? Cũng chả sao? Quý Tâm Thiên quả là một người lập dị. Nhưng bóng dáng của cô ấy và Thất Dạ giống hệt nhau. Đều yếu ớt, mỏng manh. Tuy nhiên, Thất Dạ vô cùng dịu dàng, đáng yêu, còn cô ấy, chẳng những không như thế, mà còn có phần kỳ quặc, vừa phiền muộn vừa bi thương.
Quý Tâm Thiên sửa lại tóc tai, chạy thẳng về nhà.
“Diệp Mạch Trần, cảm ơn nhé.” Cô tự nhủ.
Tim lại đau nhói. Cô dựa vào tường, ngồi bệt xuống đất, khó nhọc hít thở. Tái phát nữa rồi. Tâm Thiên sờ soạng trong túi một hồi. Không có thuốc. Cô tuyệt vọng nhắm chặt mắt. Trước mặt là một mảng tối om.
Trong lúc mê man, cô thấy một người phụ nữ dễ gần đang đi về chỗ mình rồi nói: “Tâm Thiên, mẹ đây, đừng sợ.” Quý Tâm Thiên dường như không còn đau nữa, cô vươn tay về phía mẹ. Nhưng cha lại xuất hiện, còn có một người đàn bà lẳng lơ, cả hai cười đùa, chuyện trò. Mẹ cô đã biến mất. Tâm Thiên la lên: “Cha, cứu con. Con đau quá.” Tuy nhiên, có vẻ bọn họ đều chẳng nghe thấy gì. Quý Hi cũng đến, tươi cười láo xược. Sau đó, cả ba người biến mất.
Quý Tâm Thiên dần dần trấn tĩnh.
Mệt mỏi quá.
Ngủ thôi, ngủ đi sẽ không còn đau nữa.
Ngủ rồi thì tất thảy hận thù đều bay biến.
Đi đến chỗ của mẹ để có thể ở cạnh nhau.
Cô nghe rõ nhịp tim của mình, cơn đau dai dẳng gộp lại như một hòn đảo nhỏ, cô lập Tâm Thiên.
Cô cảm thấy nỗi buồn của bản thân tựa như một màn sương đang từ từ đặc quánh lại.
“Quý Tâm Thiên, của cậu à? Thuốc cậu đánh rơi nè.”
Giọng của Diệp Mạch Trần vang lên.
“Trời ơi, sao vậy? Quý Tâm Thiên, cậu không sao chứ?”
Cô cố gắng mở mắt.
Anh cầm theo cặp sách với lọ thuốc đầy bụi. Sau đó, ngồi xổm xuống, mở nắp lọ, lấy ra hai viên thuốc.
“Uống đi.” Anh nói.
Quý Tâm Thiên nuốt viên thuốc xuống.
“Thất Dạ, uống thuốc đi.” Diệp Mạch Trần cất giọng.
“Không, không cần, cũng chẳng khá hơn được đâu.”
Cô bé quay mặt đi.
“Sẽ khá hơn mà, nào, uống thuốc đi. Thất Dạ ngoan ngoãn có được không? Chẳng phải Thất Dạ thích Mạch Trần sao? Nghe lời nha.” Cậu bé dỗ dành.
Cuối cùng cô bé cũng nuốt được viên thuốc.
Nước ấm chảy trong cổ họng, lướt qua lồng ngực rồi tuột xuống.
Bên ngoài, ánh nắng chói chang, từng phiến lá hình như trở nên trong suốt dưới tia sáng của mặt trời.
Thất Dạ, tôi nhớ cậu lắm.
Diệp Mạch Trần nhìn Quý Tâm Thiên, lại nghĩ đến Thất Dạ.
Tâm Thiên thở dài, tựa đầu vào tường.
“Nếu cậu không đến, có lẽ tôi đã chết rồi. Thà chết cho nhẹ lòng. Đáng tiếc, còn thiếu chút can đảm.”
“Cậu, muốn chết như thế à…”
“Ừ, tôi là vậy đấy.” Cô nhìn anh, đôi mắt ánh lên nét đau đớn lẫn buồn rầu.
Thực ra, làm gì có ai thích chết đâu? Có ai muốn đến thế giới tối tăm đó đây? Ai mà không muốn sống dưới ánh mặt trời chứ? Nhưng cuộc sống càng ngày càng thiếu hy vọng, chẳng biết rõ liệu có ngày mai hay không. Thì chết là hết.
“Diệp Mạch Trần, cậu biết không? Tôi là người luôn buồn bã, tuyệt vọng, lòng đầy oán hận. Tôi chẳng quan tâm gì hết, mọi chuyện sao cũng được. Không có ai yêu thương, không có ai thấu hiểu tôi hết. Cha tôi đã cưới người khác, còn có một đứa con gái nữa, cậu biết chứ? Tôi không tin cầu nguyện thì có ích gì, cũng không tin qua cơn mưa trời lại sáng. Nếu ông trời nghe thấy thỉnh cầu của tôi thì đã đưa tôi đi rồi.”
“Diệp Mạch Trần, cảm ơn cậu, tôi đi đây, đi về nhé.” Cô mở lời.
Là “đi về” chứ không phải “về nhà”.