Khi tỉnh lại, Dan không nhận ra ngay mình đang ở đâu. Cậu chớp mắt, nhìn thấy cách bài trí trong khoang… còn lớn hơn cả phòng nghỉ của cậu và Charzo. Bên cạnh giường là cửa sổ sát đất, lúc này tấm rèm được kéo một nửa, có thể nhìn thấy biển khơi tĩnh lặng. Trên bức tường đối diện treo một bức tranh trừu tượng, trông như những nét vẽ nguệch ngoạc.
Hơi ấm sau gáy khiến cậu nhận ra mình đang nép trong vòng tay ấm áp của một người, cánh tay người ấy quàng qua hông cậu.
Nhận ra Dan bỗng đờ người, August thu tay về, hơi lùi về sau rồi lười biếng nói: “Em tỉnh rồi?”
Giọng nói uể oải hơi khàn mang theo sự gợi cảm khó tả.
Dan ngượng ngùng nhận ra dường như cậu không thể cưỡng lại được giọng August. Dan vừa mới gượng dậy, August ôm hông cậu rồi kéo người xuống, hôn say đắm lên cổ cậu.
…
Lần này Dan bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện. Cậu trở mình, phớt lờ cơn đau nhức ở thắt lưng, phiền muộn kéo chăn che kín đầu.
August mặc chỉnh tề đứng trước cửa cabin, trước mặt là Charzo với vẻ mặt u ám.
Như thể nghe thấy tiếng động phía sau, anh nhíu mày: “Ngài còn có vấn đề gì không?”
Charzo cũng nghe thấy tiếng động bên trong, hắn không nói gì mà định bước vào phòng August.
August duỗi tay chặn trước mặt hắn, sắc mặt trầm xuống: “Thuyền phó một, đây là phòng riêng của tôi.” Anh cố ý nhấn mạnh chữ “riêng”.
Dù bị anh ngăn ngoài cửa nhưng Charzo vẫn nhìn thấy đống quần áo rải rác trên sàn. Nỗi tức giận trong mắt hắn như muốn thiêu đốt người trước mặt: “Dan ở bên trong đúng không?”
August nhíu mày: “Chuyện này liên quan gì đến ngài?”
“Cậu ấy là trợ lý của tôi.”
“Vậy là ngài đang hạn chế quyền tự do cá nhân của em ấy?”
“Tôi chỉ đang lo cho cậu ấy!”
“Không cần!” Giọng August lạnh lùng, anh nhìn Charzo một cách vô cảm: “Nếu tôi nhớ không lầm, lúc này là thời gian du khách tự do hoạt động. Xin cho tôi nói thẳng, thuyền phó một, ngài đang làm phiền thời gian nghỉ ngơi của tôi.”
Charzo trừng mắt nhìn August một hồi, bực bội đấm vào tường hành lang rồi xoay người rời đi.
Khi August trở lại phòng ngủ, Dan đã ngồi dậy trên giường, chăn rơi xuống bên hông cậu, lộ ra tấm lưng trần.
Mắt August tối sầm, anh cầm lấy điều khiển từ xa trong hộc tủ, tăng nhiệt độ điều hòa: “Em dậy rồi?”
Dan quay đầu nhìn anh, cậu ngáp rồi tiện tay mặc áo sơ mi ở bên cạnh: “Vừa nãy là ai thế?”
August khựng lại: “Không ai. Em muốn tắm không?”
Dan gật đầu, không nhìn August, cậu đi chân trần vào phòng tắm.
Sau khi đóng cửa lại, ở nơi August không nhìn thấy, sắc mặt Dan lập tức thay đổi.
Cậu nén đau đè tay vào hông, nhìn dấu hôn bắt mắt trên cổ và vai qua chiếc gương trước mặt, cuối cùng đau đầu thở dài.
Trước ngày hôm nay, cậu đã tưởng tượng vô số lần về cảnh tượng nói chuyện với August. Cậu luôn nghĩ August sẽ nghiêm khắc vạch rõ giới hạn nên mới vô thức tránh né người này.
Dù bất ngờ tương phùng nhưng trong thâm tâm cậu không muốn mối quan hệ giữa họ tan vỡ không thể cứu vãn. Rốt cuộc August không làm gì có lỗi, chỉ từ chối cậu mà thôi.
Nếu một ngày nào đó vô tình gặp nhau trên phố, hai bên có thể mỉm cười chào nhau đã là cái kết không thể tốt đẹp hơn.
Nhưng sự bám theo dai dẳng của người ấy làm gián đoạn mọi suy nghĩ của cậu. Cậu không hiểu August đang nghĩ gì, thế nên mới có nụ hôn mất kiểm soát đêm đó.
Cậu nghĩ nếu thời gian có thể quay ngược, chắc chắn cậu sẽ không gặp lại anh trong khách sạn chết tiệt đó. Nhưng chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được, cậu đành chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Nhưng có vẻ định mệnh rất thích trêu đùa.
Cậu cho rằng nụ hôn ấy là giao điểm duy nhất và cuối cùng giữa hai người họ, ai mà ngờ có ngày cậu sẽ tỉnh lại trong vòng tay người ấy, da thịt cận kề, vô cùng thân mật.
Cậu không biết mình ngẩn ngơ trong phòng tắm bao lâu, August không thúc giục, bên ngoài cũng chẳng có động tĩnh gì.
Cậu ngẩng đầu nhìn mình trong gương, tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt, trên cằm mọc râu lún phún, chỉ có đôi mắt là sáng ngời.
Quên đi, vốn đã là mệnh đề nan giải, tội gì giày vò bản thân.
Cậu thở dài, mở vòi hoa sen, bắt đầu tắm.
Khi vừa lau tóc vừa mở cửa phòng tắm bước ra, cậu bị August làm giật mình… Người ấy cụp mắt xuống, khoanh tay dựa vào bức tường đối diện, không nhúc nhích như sắp biến thành tượng.
“… Anh… muốn tắm không?” Dan chần chừ nói.
August ngẩng đầu như bị giọng cậu làm hoảng hốt, nhất thời không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Dan.
Dan bị anh nhìn tới mức khó hiểu, vô thức quay đầu nhìn phòng tắm, lúc quay lại suýt đụng vào cằm August. Đối phương tiến lên một bước, cúi đầu hôn môi cậu, tự nhiên cầm lấy khăn tắm trong tay cậu, xoa hai cái lên đầu cậu rồi nói: “Trong phòng có máy sấy tóc, tuy bật điều hòa nhưng em vẫn nên sấy tóc trước. Anh đi tắm.” Nói rồi bước vào phòng tắm.
Nụ hôn của anh khiến tai Dan đỏ ửng. Máy sấy tóc cất trong ngăn dưới của tủ quần áo, cậu vừa lấy nó thì cửa phòng tắm đã mở ra, áo sơ mi của August không cài mấy cúc trên, anh nói bằng giọng cảnh cáo: “Đừng có thừa dịp anh tắm mà bỏ chạy.”
Dan: “… Không mà.”
Có vẻ hài lòng với câu trả lời này, August khẽ cười, xoay người đóng cửa phòng tắm.
Sấy tóc xong, cậu nhìn đồng hồ, đã là chiều hôm sau. Cậu chợt nhớ ra mình vẫn chưa hoàn thành việc kiểm tra các khoang. Cậu lấy điện thoại trong túi áo khoác… không ngoài dự đoán, có cả chục tin nhắn chưa đọc và bảy, tám cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Charzo.
Cậu đau đầu ném di động sang một bên, ngồi ngẩn ngơ trên giường hai giây. Cậu nghĩ tối nay sẽ giải thích với Charzo rồi nhặt quần áo dưới sàn, vắt lên ghế. Sau khi nhét ga giường nhàu nhĩ vào giỏ đựng đồ, cậu mở cửa sổ sát đất bên cạnh giường.
Gió biển lành lạnh thổi vào xua tan mùi vị khiến người ta thẹn thùng. Cậu hít một hơi sâu rồi bước ra ban công.
Cậu vốn không để ý August mua vé gì, nhưng theo cách bài trí trong phòng, rõ ràng đây là khoang hạng nhất. Tuy diện tích không lớn nhưng có thể nhìn thấy cảnh biển từ ban công nối liền với phòng ngủ, các ban công này đều độc lập, bên ngoài còn kê một bộ bàn ghế mây để khách ngồi ngắm cảnh.
Từ căn phòng này không thể nhìn thấy Longyearbyen, nhưng lại có thể nhìn thấy mặt biển xanh thẳm và sông băng khổng lồ phản xạ ánh sáng nhiều màu dưới cái nắng chói chang.
Một bóng người đứng ở boong tàu phía dưới, dựa vào lan can tàu, không nhúc nhích hồi lâu.
“Em nhìn gì vậy?” August tắm xong đi ra, anh mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, tóc vẫn còn nhỏ nước.
Dan hất cằm về phía boong tàu bên dưới, August thò đầu qua, thản nhiên hỏi: “Ai thế?”
“Charzo.” Dan trả lời.
August không nói tiếp mà quay về phòng.
Dan nhận ra anh không vui, cậu buồn cười đi vào theo: “Sao thế này?”
August đi vào phòng tắm tìm khăn lau tóc, ậm ừ nói: “Chẳng sao cả.”
Dan tựa người vào khung cửa, như cười như không nhìn anh.
August lau một lúc, có lẽ cảm thấy mất hứng, anh gằn từng chữ: “Hắn muốn theo đuổi em.”
Dan nhướng mày: “Em biết.”
“Biết mà em còn đi ăn nhà hàng với hắn?” Giọng August bất mãn.
Dan nhớ lại: “Hôm đó anh nhìn thấy bọn em ở Old Harbour? Sao không gọi em?”
August: “…” Vài giây sau anh mới tức giận hỏi vặn lại, “Sao anh phải gọi em?”
Dan thở dài bất lực, tiến lên một bước, ngẩng đầu hôn lên khóe môi August: “Sao trước đây em không phát hiện ngài có tài ăn nói như thế, thiếu tá?”
Nghe cậu dùng chính câu của anh để nói lại, August nhất thời nghẹn họng, chỉ biết trân trân nhìn cậu. Cuối cùng Dan không nhịn được cười: “Thôi em phải đi bây giờ. Anh có đồ sạch không, cho em mượn để thay.”
“Em định đi đâu?” August nắm lấy cánh tay cậu.
Dan chỉ vào đồng hồ trên tay: “Em đã tự ý nghỉ việc gần một ngày. Em chưa muốn bị đuổi việc nhanh như vậy.”
August: “…” Lúc này anh mới nhớ ra Dan còn là một thuyền viên của “Cá voi trắng”.
“Chờ một lát, anh đi với em.” Anh vứt khăn tắm qua một bên, đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Dan thấy lạ: “Anh đi với em làm gì?”
“Hai ngày này là thời gian du khách tự do hoạt động. Em cũng không có việc gì cần làm đúng không? Chúng ta cùng đi dạo Longyearbyen nhé.”
“Nhưng Charzo chưa chắc…” Dan nói theo bản năng.
August mặc chiếc áo len màu tro, hơi cau mày nhìn Dan.
“Thôi, chúng ta cùng đi, chắc hắn sẽ cho em nghỉ nửa ngày.” Rốt cuộc Dan không chịu nổi, đành phải đầu hàng trước ánh mắt anh.
Trên boong tàu, Charzo buồn bực nhìn hai người trước mặt.
Hiển nhiên bộ đồ trên người Dan không phải là bộ đồng phục cậu mặc ngày hôm qua, thoạt nhìn có vẻ vừa vặn nhưng vai lại hơi rộng, chưa kể kiểu dáng và màu sắc cũng tương tự người kế bên.
“Uhm… Charzo, xin lỗi.” Dan ra hiệu cho August đợi tại chỗ, cậu thì tiến lên hai bước.
“Hôm qua em ở cùng hắn?”
Dan gật đầu, dù mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt rất thản nhiên. Cậu không phải kiểu người phức tạp hóa vấn đề, một khi đã quyết thì sẽ không giấu giếm người khác.
Charzo buồn bực nhìn cậu: “Nhưng lúc từ chối tôi, em nói em đã có người yêu, sao lại lằng nhằng với hắn?”
Dan nghiêng đầu nhìn August phía sau, cười khẽ: “Quả thực tôi đã có người yêu.”
Lúc cậu quay đầu lại, Charzo bắt gặp ánh mắt như ở trên mây của cậu, đó là ánh mắt chỉ khi nhìn người ta yêu mới có… dịu dàng và kiên định. Thế giới rộng lớn như thế, nhưng giây phút ấy trong mắt bạn chỉ còn lại một người.
Charzo thất vọng xua tay: “Tôi hiểu rồi, hôm qua tôi đã giúp cậu kiểm tra các khoang, cũng ký tên thay cậu trên sổ ghi chép. Không cần lo lắng phía Fitch.”
“Ặc… còn nữa, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày, August muốn đi dạo Longyearbyen. Xin lỗi, tôi biết hôm nay có trực ca đêm, nhưng có thể đổi ca được không?” Giọng Dan rất tha thiết.
Charzo nhìn cậu chằm chằm vài giây rồi thở dài: “Mau đi đi, đừng ở đây chọc tức tôi, tôi vừa bị thất tình.”
Dan bị hắn chọc cười: “Cảm ơn anh, Charzo.”
Charzo giả bộ nhìn mặt biển đằng xa, nghe tiếng bước chân xa dần thì mới quay đầu, đúng lúc thấy họ đi tới khúc ngoặt.
Hai người mặc cùng một kiểu áo gió, một xanh than một đen, chỉ nhìn góc nghiêng đã khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. August nói gì đó khiến chàng trai bên cạnh cười tít mắt. Vẻ mặt cậu dịu dàng, trong đôi mắt xanh ngọc chất chứa sự ấm áp và vui sướng mà Charzo chưa từng nhìn thấy.