Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh nắng ban ngày vùng cực làm giảm đáng kể cái lạnh vùng biển Vòng Bắc Cực. Mỗi nửa giờ, Fitch sẽ sử dụng bộ đàm để xác nhận tình trạng của hành khách trên từng chiếc xuồng cứu sinh, tình hình chưa đến nỗi tệ.
Sự mỏi mệt thoáng qua trên gương mặt Dan, từ lúc thay ca đến giờ cậu gần như không được nghỉ ngơi. Da cậu tái đi, dưới ánh mặt trời thậm chí có thể nhìn thấy hai quầng thâm mắt mờ mờ.
“Em ngủ một lát đi?” August nhìn kỹ sắc mặt cậu.
Dan lắc đầu, nhìn đồng hồ: “Gần giờ rồi, đội cứu hộ Sao Thiên Lang phải tới rồi chứ?”
August không trả lời, giơ tay khẽ ấn đầu cậu ngả vào vai mình, giọng anh kiên định: “Ngủ một lát nào, đội cứu hộ tới anh sẽ gọi em.”
Dan đã mệt lả nên cũng không phản kháng nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trong cơn mê man, dường như cậu nghe thấy tiếng động cơ gầm rú cách đó không xa, bèn ngẩng đầu khỏi vai August: “Em ngủ bao lâu rồi?”
August cau mày nhìn mặt biển xa xa: “Chưa tới nửa tiếng. Nghe chừng đội cứu hộ sắp đến.”
Dan xoa xoa mặt: “Vậy thì tốt quá, nhanh hơn dự kiến.”
August cẩn thận nhìn cậu vài giây rồi áp tay vào trán cậu. Vừa thả tay xuống, lông mày anh đã nhíu chặt: “Em đang sốt.”
Dan cười nhìn anh: “Chắc vì gió biển, không sao đâu.”
“Lần trước em cũng nói với anh là không sao…” August mới nói được nửa câu thì đã bị Dan ngăn lại. Mãi đến khi đôi môi mềm mại rời đi, anh mới buồn bực xen lẫn bất lực nói tiếp: “Anh đang nghiêm túc.”
“Em cũng rất nghiêm túc. Đừng lo. Dẫu sao lần này chúng ta không phải đang ở trong một hồ băng âm u, xương sườn của em vẫn ổn.” Dan nở nụ cười ranh mãnh.
Trong khi cả hai nói chuyện, một chiếc mô tô nước tới gần vùng biển của họ, nhìn đội hình thì có vẻ đa phần là Sao Thiên Lang, và cả một số cảnh sát biển Greenland.
Hành khách trên các xuồng cứu sinh khác cũng nhìn thấy người đến, những tiếng reo hò lan ra trong đám đông.
… “Tất cả đặc vụ chú ý, tất cả đặc vụ chú ý, hiện tại đã tới gần đến khu vực tàu gặp nạn. Mỗi đặc vụ phụ trách một chiếc xuồng cứu sinh. Trước tiên xác nhận tình hình của hành khách và báo cáo lại cho tôi. Hết.”
Dan nheo mắt nhìn về cách đó không xa: “Nghe giọng nói này, là Heath tới?”
August gật đầu: “Vừa nãy liên hệ, cậu ta nói sẽ dẫn đội.”
Vừa nhắc tới Heath thì chiếc mô tô nước đã tới gần xuồng cứu sinh của họ. Y cũng nhìn thấy August, lái mô tô nước đậu lại bên cạnh xuồng cứu sinh của họ, vội vã chào August: “Đội trưởng!”
August khẽ gật đầu, giới thiệu Fitch ở bên cạnh: “Đây là thuyền trưởng Fitch. Ông có thể bàn bạc với ông ấy mọi việc cần thiết, trở về cảng Mestersvig càng sớm càng tốt.”
“Rõ!”
Nhìn Heath chỉ huy móc tất cả xuồng cứu sinh với thiết bị kéo, tạo thành một đội ngũ hùng hậu sẵn sàng lên đường, Dan nhìn về phía August: “Anh định lười biếng đến cùng hử?”
“Em đang bị sốt.” August nói rất thản nhiên.
Dan: “…”
Trừng mắt với August vài giây, cậu phản đối: “Em đâu yếu ớt như thế?”
August cởi áo khoác của mình rồi choàng lên người Dan, nghiêm khắc kéo khóa áo lên tận cằm cậu: “Người bệnh cần phải nghe theo sự sắp xếp.”
Áo anh vương mùi thuốc lá, Dan vốn mụ mị vì sốt, được bao bọc trong mùi hương quen thuộc thì bất giác thiếp đi.
Chấn động nhẹ khi cập cảng đã đánh thức Dan, cậu ngước lên nhìn xung quanh: “Đến rồi ạ?”
Chiếc xuồng cứu sinh phía trước đang được sắp xếp vào bờ, August “ừ” một tiếng: “Em thấy sao rồi?”
Dan ngồi thẳng người, hoạt động bả vai: “Không đến nỗi, chúng ta cũng chuẩn bị lên bờ thôi.”
Meistersville là một cảng nhỏ, ban đầu là điểm dừng cố định của đội tuần tra Sao Thiên Lang mùa đông hàng năm. Vào mùa hè, dân số cư trú ở đây có lẽ chưa đến người. Trong cảng đa phần là những căn nhà bỏ hoang và một vài khách sạn. Về vị trí, nơi đây nằm trong Công viên Quốc gia Greenland, được mở cửa một phần cho công chúng vào mùa hè. Các vật tư dự trữ miễn cưỡng đủ cho họ đợi tới khi tàu cứu hộ từ Reykjavík đến đón.
Sắp xếp xong cho tất cả du khách thì đã gần giờ sáng. Đa phần thuyền viên của “Cá voi trắng” cũng đã đi nghỉ. Fitch và Charzo khẽ bàn bạc chuyện gì đó trước cửa phòng nghỉ của thuyền viên, Dan và August đứng một bên xem Heath xử lý những công việc còn lại.
August nhìn gương mặt vẫn còn tái nhợt của Dan, anh bước tới kéo Heath qua một bên: “Giờ phòng trực không có ai đúng không?”
Vẻ mặt Heath khó hiểu: “Không, sao vậy?”
August quay đầu nhìn lại, nói ngắn gọn: “Tôi dẫn Dan đi nghỉ. Em ấy đang sốt, không thích hợp chen chúc với người khác.”
Heath đảo mắt quanh anh và Dan, nở nụ cười mập mờ: “Không sao. Nhưng mà… hai người tới bước nào rồi?”
August không thèm đáp lại, anh bước tới nắm lấy tay Dan: “Đi thôi, anh dẫn em đi nghỉ.”
Phía sau họ, Charzo tinh ý nhìn thấy động tác của anh, vội vàng đuổi theo: “Hai người đi đâu vậy?”
Dan nhìn August, anh nói: “Em ấy đang ốm, tôi định dẫn tới nơi khác nghỉ ngơi.”
Charzo không nói gì, chỉ nghi ngờ nhìn anh rồi quay sang Dan: “Vì vụ tai nạn này, tổng công ty sẽ cử một đội điều tra đến. Sau khi trở về Reykjavík, tất cả thủy thủ đoàn đều phải đi… Ờm… Là một cuộc nói chuyện đơn giản, thế nên…”
Dan gật đầu, dịu giọng: “Tôi biết, Charzo. Yên tâm, tôi sẽ không đi xa.”
Charzo lo âu nhìn sắc mặt cậu: “Trông cậu tệ quá, có khó chịu không?”
Dan chưa kịp nói thì August đã kéo người ra sau: “Tôi sẽ chăm sóc em ấy, không cần ngài nhọc tâm.”
Phòng trực mà August nhắc tới thực tế cách đó không xa. Bên tay phải là đường bờ biển song song với đường băng máy bay. Phòng trực nằm gần cuối đường băng trên sườn đồi, là một căn nhà tường đỏ mái trắng thấp bé.
Nhìn August quen thuộc lấy ra chìa khóa dưới một hòn đá bên gốc cây cói túi như thể làm ảo thuật và dùng nó để mở cửa, Dan há hốc: “Các anh… tùy tiện thế?”
August tiện tay treo chìa khóa vào móc bên tường rồi mở cửa sổ cho thoáng: “Nói là phòng trực nhưng thiết bị radar của cảng gần như vô dụng. Chỉ là một căn phòng có giường, để chìa khóa ở gần đây thì tiện hơn là mang theo.”
Căn phòng không lớn, nhìn qua là thấy hết đồ đạc bên trong: Bên tay trái là tường, phía trên có một hàng móc đóng đinh, bên cạnh là một chiếc cửa sổ hình vuông. Phía đối diện, dựa vào tường có một cái tủ, lúc trước chắc dùng để đựng tài liệu nhưng giờ thì rỗng tuếch, bên cạnh tủ là lò sưởi và đống củi. Đối diện với lò sưởi là một chiếc ghế sofa phủ vải chống bụi, phía bên phải có một chiếc giường đơn kê dựa vào tường.
“Em ngồi đi, để anh đốt lửa cho ấm.” August vừa nói xong thì có tiếng gõ cửa phía sau.
Nãy họ vào chỉ khép cửa chứ không khóa, đẩy cửa ra thấy Heath đang đứng ngoài, một tay ôm đống đồ có vẻ là ga trải giường và chăn, tay kia là một túi hồ sơ.
“Ở đây được dọn dẹp ổn phết, sạch sẽ hơn tôi nghĩ.” Vừa nói vừa bước vào, y đưa túi hồ sơ cho August: “Ông nên xem mấy cái này.” Rồi y thành thạo trải chăn đệm lên giường: “Tôi mượn ở khách sạn gần đây cho hai người. Căn nhà này bỏ hoang gần một năm nay, đồ đạc không dùng được nữa.”
Dan mỉm cười. “Cảm ơn, Heath.”
Heath xua tay: “Không có gì, hai người nghỉ ngơi trước đi.” Nói rồi xoay người đi.
Tới cửa, y quay đầu lại như chợt nhớ ra điều gì: “Mà này August, suýt chút nữa tôi quên không nói với ông. Nghe nói thẩm tra định kỳ năm nay tổng bộ cử thiếu tá Hodge đến. Ông lại đang ở đây, chắc phải kết thúc nghỉ phép sớm.”
August khựng lại: “Tôi biết rồi, chờ tàu cứu hộ tới tôi sẽ cùng các ông trở về căn cứ.”
Heath gật đầu: “Được, dù căn cứ cũng chẳng có chuyện gì… nhưng vẫn cần phải chuẩn bị. Tôi vừa nghe thuyền trưởng xác nhận tàu cứu hộ có thể đến vào chiều mai, muộn nhất là sáng ngày mốt. Ờ, tôi đi nhé.”
Sau khi đốt lò sưởi, căn phòng ấm lên nhanh chóng. August kéo rèm cửa sổ, căn phòng chìm trong bóng tối lờ mờ. Dan quấn chăn nằm trên giường, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Cậu ngáp một cái, ậm ừ hỏi, “Thiếu tá Hodge là ai vậy?”
August ngồi trên sô pha, nghe vậy thì ngẩn người: “Ai cơ?”
“Người mà Heath nhắc tới khi nãy.”
August nhớ lại, thờ ơ nói: “Người ở tổng bộ, cứ năm họ sẽ cử người tới thẩm tra một lần.”
“Nghe giọng Heath, người này có vẻ không bình thường?”
“Ờ, trước kia bọn anh có vài… xích mích, mấy năm nay hắn thăng chức nên nếu đến chắc sẽ gây khó khăn trong thủ tục thẩm tra.” August lơ đễnh nói, mãi không nghe thấy tiếng Dan, anh quay lại thì thấy cậu đang cau mày nhìn mình, ánh mắt suy tư.
August thở dài, đứng dậy đi tới bên giường, giơ tay che mắt cậu: “Em nghĩ chuyện này làm gì? Ngủ đi nào.”
Cảm nhận hai hàng mi quét qua quét lại trong lòng bàn tay rồi ngừng lại, August mới thả tay ra, khóe miệng chứa ý cười trở về ghế sô pha.
Buổi sáng hai ngày sau, cảng Mestersvig.
Tàu cứu hộ từ Reykjavík đã cập cảng, tất cả hành khách đang chuẩn bị lên tàu.
Dan đứng cuối đoàn người, August ở bên cạnh, sau lưng họ là vài thành viên Sao Thiên Lang, trong đó có Heath.
“Heath và anh phải đi mô tô nước trở về căn cứ.” August đã thay đồ rằn ri, phô bày phong thái nghiêm nghị, không ai dám tới gần họ trong vòng mười mét.
Dan cứ cảm thấy không yên tâm, nên chỉ lơ đãng đáp lời.
August bất mãn cúi đầu, nắm gáy Dan cắn một cái lên môi cậu.
Dan rên lên một tiếng vì đau: “Anh là husky hả?”
August hài lòng nở nụ cười, nhưng sắc mặt lập tức nghiêm túc trở lại: “Thời gian tới anh không thể đến Reykjavík, em định thế nào?”
Dan nhìn anh vài giây, đột nhiên bật cười: “Sao, sợ em bỏ chạy?”
August ho khan một tiếng: “Tóm lại, sau khi cuộc điều tra ‘Cá voi trắng’ kết thúc, anh sẽ đợi em ở Greenland.” Ngẫm lại, anh bồi thêm một câu: “Tránh xa Charzo ra nhé.”
Lúc này Dan thực sự bật cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Cậu nhéo cằm August, đặt lên khóe môi anh một nụ hôn: “Tuân lệnh, thiếu tá của em.”