Ngay khi màn chắn gió của căn lều được vén lên, Dan bị nhức mắt bởi nền trời sáng như tuyết. Cậu vừa định giơ tay chắn, thì một bàn tay ấm áp đã che kín từ phía sau… August ở ngay sau lưng cậu, như thể biết trước mà đặt tay lên trán cậu, giúp ngăn cản ánh sáng nhức mắt.
“Đang là mặt trời lúc nửa đêm, cậu đột nhiên ra khỏi lều, đừng để mắt bị thương.” Giọng August vang lên bên cạnh.
Dan khó chịu chớp mắt.
Như thể không quen với cảm giác lông mi chạm vào lòng bàn tay, tay August khẽ giật nhưng vẫn không bỏ ra. Vài tia sáng lọt vào từ kẽ tay anh, cánh đồng tuyết trước mắt như bị ngón tay anh cắt thành nhiều mảnh, cậu có thể cảm nhận được mùi thuốc lá vương trên những ngón tay.
Dan kéo kính bảo hộ từ trên trán xuống, quay đầu cười với August: “Cám ơn ngài, thiếu tá.”
August dựng một cái bếp không khói bên ngoài lều, Rogers và những chú husky khác rúc vào một góc lều. Mặt trời vẫn treo trên cao, hoàn toàn không thể nhận ra đã hơn giờ đêm.
Đứng dưới ánh mặt trời thêm mấy phút, Dan mới thấy cảm giác khó chịu do dính mồ hôi sau lưng dần biến mất.
August đã ngồi xuống bên bếp lò, không ngước lên nhìn cậu: “Cần tâm sự không?”
Dan tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh anh: “Ngài muốn nói gì?”
August nhìn cậu, hơi mắc cười, suy nghĩ một lúc mới nói: “Cậu là người châu Á?”
Dan nhún vai: “Rõ ràng vậy sao? Có lẽ. Tôi là trẻ mồ côi. Lên cấp ba tôi đã tận dụng ngày nghỉ để đi rất nhiều nơi, nhưng chỉ từng ở Trung Quốc không quá nửa năm, sau đó học đại học ở Bắc Ireland.”
August trầm ngâm: “Bắc Ireland… Lâu lắm tôi chưa quay về.”
Dan nhìn anh: “Sao cơ, anh là người Bắc Ireland?”
August lắc đầu: “Không, tôi có một người thân sống ở đó.”
Dan “ồ” một tiếng, không hỏi nhiều. Sau vài giây im lặng, cậu hơi nghiêng đầu nhìn August: “Thiếu tá, không tâm sự à? Hay là nói nguyên nhân anh lựa chọn nơi này?”
August xoa tay trên bếp chắn gió, nhìn cánh đồng tuyết trước mặt, ánh mắt trở nên xa xăm: “Trùng hợp thôi. Lúc tốt nghiệp trường quân đội, vì chính sách đặc thù năm đó, những sinh viên xếp hạng cao đồng thời đã tham gia tập luyện thực chiến có thể chọn đơn vị mà họ muốn phục vụ. Một người bạn cùng khóa muốn đến Sao Thiên Lang đề nghị tôi đăng ký cùng cậu ấy. Tôi không có ý tưởng nào khác nên cũng điền vào đơn đăng ký.”
“Bạn cùng lớp? Là thượng úy Heath?”
“Không, Heath tới sau chúng tôi khoảng ba, bốn năm. Là Arthur.”
Dan không ngờ August lại chủ động nhắc tới cái tên này. Nhạy bén bắt được vẻ kinh ngạc thoáng qua trên gương mặt cậu, August cười thản nhiên: “Heath đã kể với cậu về cậu ấy.”
Dan xấu hổ sờ mũi: “Thượng úy Heath không cố ý, chỉ ngẫu nhiên nhắc tới một chút khi nói về Rogers.”
August khựng lại vài giây: “Cũng không phải là chuyện không thể nhắc tới, dù sao đã qua rồi.”
“Ngài và Arthur… rất thân ạ?”
“Cậu ấy kém tôi một lớp, nhưng ưu tú hơn tôi rất nhiều. Cậu ấy là thiên tài về công nghệ thông tin. Nếu nói là thân, thì chúng tôi giống những người quen ở cạnh nhau quanh năm hơn. Lúc đó, Người Nhái và Thợ Săn đều muốn cướp cậu ấy, nhưng cậu ấy quyết tâm tới Sao Thiên Lang, tôi theo cậu ấy tới đây… Nghe có vẻ nước chảy thành sông.”
“Vậy sau khi đến Sao Thiên Lang, các anh cùng thực hiện nhiệm vụ?”
Dan vốn chỉ hỏi đại một câu, mãi không nghe thấy August trả lời, cậu quay đầu nhìn thử.
August tránh ánh mắt cậu, đứng dậy trên nền tuyết: “Tôi đi nghỉ một lát, hai tiếng sau cậu gọi tôi.”
Dan lặng lẽ gật đầu, nhìn anh chui vào lều.
Dãy núi Jensen sừng sững phía bên phải họ, lớp nham thạch màu nâu lấp lánh dưới cái nắng hè, đỉnh núi vẫn bị một lớp băng tuyết thật dày bao phủ. Dan an tĩnh nhìn tuyết trên đỉnh núi, hai mắt được kính bảo hộ che chắn, không nhìn ra cậu đang nghĩ gì.
Cậu không đánh thức August, bình tĩnh ngồi bên bếp lửa, tĩnh lặng như một pho tượng.
Gần giờ sáng, bộ đàm trong quần áo của cậu kêu lên.
Bị âm thanh làm giật mình, cậu đột nhiên hoàn hồn, lấy bộ đàm từ trong túi, cậu nhấn nghe, cất tiếng “alo”.
Một giọng nói vang lên từ đầu bên kia, cậu không biết là Ian hay Newman: “Đội phát hiện tình huống bất thường, đội phát hiện tình huống bất thường, xin hết.”
Dan hắng giọng: “Đây là đội , xin hãy báo cáo, xin hết.”
Bên kia nghe thấy giọng cậu, chần chừ một giây: “Dan à? Đội trưởng không có ở đó?”
“Chúng tôi thay ca trực đêm, anh ấy vẫn đang nghỉ.”
Cậu vừa dứt lời, tấm màn lều phía sau được vén lên, August bước ra ngoài, áo khoác huấn luyện dã ngoại vẫn đang mở: “Tôi đây, tình huống thế nào?”
Bên kia có vẻ yên lòng, bắt đầu mau chóng báo cáo tình hình.
Họ cắm trại ở bìa rừng phía Tây Nam thị trấn Paamiut. Khoảng giờ, họ gặp một nhóm người địa phương vào rừng đi săn. Trò chuyện vài câu, họ biết được hai ngày trước có một đoàn thám hiểm khoa học của nước A đi qua thị trấn, ở lại khách sạn duy nhất một ngày. Họ tìm một hướng dẫn viên địa phương, sáng sớm hôm sau đã xuất phát bằng xe trượt tuyết. Mấy người dân bản xứ chỉ vào một hướng chung chung, không ai biết cụ thể họ muốn đi đâu.
“Vấn đề là hướng dẫn viên Peter dẫn theo cả con gái. Theo lời người dân thị trấn, cô bé đó năm nay vừa tròn tuổi.” Giọng nói qua bộ đàm hơi lo lắng: “Đội trưởng, làm sao đây?”
August cau mày, suy tư vài giây, nói với bên kia bộ đàm: “Các cậu đổi hướng đi vào thị trấn, tôi muốn biết tình huống cụ thể của hướng dẫn viên Peter. Hắn quen thuộc với khu vực nào nhất, có thói quen sử dụng vũ khí hay không. Khi nào có thông tin thì liên lạc với tôi, sau đó sẽ tiến hành bước tiếp theo.”
Sau khi cúp máy, August lấy một tấm bản đồ nhăn nhúm từ trong túi, ngậm điếu thuốc theo thói quen, anh không đốt, chỉ trầm ngâm suy nghĩ.
Dan cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, nếu đối phương thực sự thu thập thông tin tình báo dưới chiêu bài thám hiểm khoa học, trong tình huống không biết đối phương có mang theo vũ khí hay không, nếu suy xét đến một hướng dẫn viên địa phương và một đứa trẻ dưới tuổi, thì tình cảnh của họ khá bị động.
Vài phút sau, ánh mắt August lóe lên, anh gấp bản đồ lại, bỏ vào túi, quay sang nói với Dan: “Thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.”
“Ngài đã đoán được hướng đi của họ?”
“Khu vực xung quanh Paamiut chào đón tất cả mọi người. Nếu họ không đi sâu vào sông băng, thì không cần phải đóng giả một đoàn thám hiểm khoa học và thuê một hướng dẫn viên địa phương. Địa hình khu vực dãy núi Jensen rất phức tạp, cộng thêm biến đổi khí hậu mấy năm nay, ngay cả hướng dẫn viên cũng không dám chắc % con đường năm nay sẽ giống hệt năm ngoái. Nếu chúng ta không chắc chắn, thì cứ đi sâu vào trong hẳn sẽ không sai.”
Trước khi xe trượt tuyết xuất phát, August quay đầu nhìn Dan: “Cậu còn nhớ thân phận giả của chúng ta không?”
Dan không khỏi mỉm cười: “Đương nhiên, thiếu tá. Chúng ta là hai kẻ mù quáng bị thiên nhiên mê hoặc, âm thầm dẫn theo chó nhà đi thám hiểm, không ngờ lại gặp được những người khác trên cánh đồng tuyết, huống chi họ còn là đoàn thám hiểm khoa học. Thế nên kết bạn đi cùng là chuyện đương nhiên.”
Vẻ mặt vốn nghiêm túc của August bị cách nói pha trò của cậu làm dở khóc dở cười, anh lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Cả hai cứ xuất phát như vậy.