Mùa Đông Sẽ Về

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn một căn bệnh viện ở phía trước, trên môi Nam Cung Lãnh không khỏi treo một nụ cười. Miên Miên, cuối cùng anh cũng sắp được gặp em rồi. Trong lòng anh không khỏi cảm thấy lo lắng. Không biết bây giờ, tình trạng của cô đã ổn định chưa. Bất quá kể từ bây giờ, anh đã biết nơi cô ở đâu thì anh sẽ luôn luôn ở cạnh để chăm sóc cô cho đến khi cô tỉnh lại.

Một cảm giác ấm áp chậm rãi dâng lên trong lòng anh. Có lẽ, nó còn được gọi bằng một cái tên khác hơn: hạnh phúc. Anh vội vả đến phòng trực và hỏi ngay cô y tá:

- Cho tôi hỏi bệnh nhân Hạ Thủy Miên đang ở phòng nào?

Phản ứng đầu tiên của Võ Loan Loan là giương mắt đánh giá vị soái ca trước mắt. Uhm, tiêu chuẩn điển hình của mấy gã “công” năm nay: gương mặt anh tuấn, thân hình chuẩn, khí chất bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải là nhân vật dễ trêu vào.

Ánh mắt “không bình thường” của cô ta khiến Nam Cung Lãnh cảm thấy lạnh sống lưng. Anh khẽ ho một tiếng, làm cô ta giật mình và hoàn hồn trở lại, tiếp tục công việc như thường lệ:

- Anh là gì của bệnh nhân?

Không chút do dự, anh đáp ngay:

- Tôi là bạn trai của cô ấy.

Phản ứng của Loan Loan càng thêm khoa trương hơn, dường như trên đầu cô ấy đang xuất hiện vài vạch đen. Trong đầu cô tự hình dung ra vài chuyện bát quái. Chuyện xưa kể rằng, có một thanh niên tuấn mĩ bất phàm yêu người bạn thanh mai thanh mai của mình, nhưng anh ta không cho phép điều đó và anh ta đã quen một cô gái để che dấu. Cô gái ấy gặp tai nạn, anh ta cũng chẳng quan tâm, đến khi cô ấy được người nhà mình mang đi ra nước ngoài chữa trị thì anh ta mới vào thăm cho có lệ.

Nam Cung Lãnh nhìn sự khinh thường trong mắt cô ta có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không biết nói gì hơn. Anh thật sự chẳng phải là một người bạn trai tốt, bởi có ai mà người mình yêu nằm viện được một thời gian mới hay tin không?

Cứ như thế, suy nghĩ của hai người chẳng có chút liên quan gì đến nhau. Hồi lâu sau, cô ta mới trưng ra cái biểu tình không còn gì để nói, đồng thời thuận miệng nói cho Nam Cung Lãnh biết:

- Người nhà bạn gái anh đã làm thủ tục mang cô ấy qua nước ngoài trị bệnh, anh không hay à?

Tay anh nắm chặt lại thành hình quyền, đôi mắt đỏ ngầu lên vì giận dữ. Anh cuối cùng vẫn chậm một bước hay sao? Tiểu Miên, chẳng lẽ hai người chúng ta chỉ có nợ mà thiếu mất chữ duyên. Ngay lập tức, anh quay gót rời đi trong đau buồn.

Cô y tá kia cứ tần ngần nhìn theo bóng lưng của Nam Cung Lãnh mãi, hồi lâu sau mới hí hửng chạy vào, bật máy tính lên tiếp tục viết tiểu thuyết online. Nếu anh phát hiện được bản thân mình lại vinh dự được làm hình mẫu cho tiểu thuyết đam mỹ, chẳng biết có điên lên mà xử án tử cho cô y tá chẳng biết trời cao đất rộng đó không nữa!

Rất lâu về sau, khi Nam Cung Lãnh phát hiện, anh nghiến răng kèn kẹt định xử tử Võ Loan Loan. Nhưng lúc đó, cô vợ bé nhỏ của anh vừa cười trộm vừa ngăn anh lại, cộng thêm cô ta đã tìm được cho mình một “ô dù” siêu to, siêu chắc chắn nên anh cũng không tài nào làm được gì. Đương nhiên, đây là một chuyện rất lâu về sau …

- - - - - -

Trời một lần nữa đổ mưa tầm tả. Anh cũng không quan tâm, đi đến nhà xe lái xe trở về nhà. Trong tâm trí anh không ngừng hiện lên hình bóng cô gái nhỏ.

Lần đầu tiên anh gặp cô, cô vẫn chỉ là một cô bé hoạt bát đáng yêu, với đôi mắt to tròn và long lanh nhưng những hạt sương đêm đọng trên lá cây. Cô bé đó rất yêu làm nũng, luôn miệng gọi anh Hàn ca ca.

Lần thứ hai gặp lại cô, cô đã trưởng thành, đã trở thành một thiếu nữ thanh thuần, mặc dù hơi nhút nhát nhưng vẫn thu hút cái nhìn của mọi người, và quan trọng hơn, cô đã không nhận ra anh.

Lần thứ ba anh gặp cô, là khi cô vừa gặp lại Mộ Dung Ngạo, gương mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch vì sợ hãi, đôi mắt phiếm hồng, tưởng như nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào

Tất cả những kỉ niệm về cô và tình yêu của hai người, anh đều nhớ rất rõ, nhớ cả những biểu cảm nhỏ bé nhất trên gương mặt của cô. Giờ đây, chẳng lẽ anh không còn cơ hội để ngắm nhìn cô nữa ư?

Việc Hạ Vĩnh Cường chuyển viện cho Miên Miên đã nói lên hai chuyện. Có thể là ông ta không muốn để cho tiểu Miên lại tiếp xúc với anh, hoặc cũng có thể là do tình trạng của cô càng thêm trầm trọng. Tâm trạng của Nam Cung Lãnh cũng trầm xuống. Anh chỉ ước gì phán đoán thứ nhất là đúng, bởi cho dù cô có đi xa đến đâu, anh cũng có thể tìm cô trở về. Còn nếu là lí do thứ hai… anh thật sự không dám nghĩ nữa.

Anh cầm điện thoại, gọi cho Ám. Hắn đang nhàn nhã được một tí, thì lại thấy điện thoại của anh, không khỏi buông giọng đùa giỡn:

- Hành trình truy tìm người yêu của cậu đến đâu rồi?

Giọng của Nam Cung Lãnh không che dấu mệt mỏi:

- Tiểu Miên được gia đình đưa đi nước ngoài trị bệnh rồi, cậu kêu bọn thuộc hạ chú ý tin tức của cô ấy giúp tôi.

Dường như Ám còn đang nói gì nữa, nhưng đầu óc anh bỗng choáng váng. Anh chỉ kịp dừng xe bên vào lề rồi ngất đi.

- - - - - - -

Đến khi mở mắt thì anh phát hiện mình đang nằm ở bệnh viện. Bốn bên đều chỉ có một màu trắng toác, khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng. Không cần nói cũng

Cửa phòng bỗng mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện. Nam Cung Lãnh cũng chẳng hề hỏi tại sao mình ở đây, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.

Quả nhiên, ngay lập tức, Ám đã bắt đầu càm ràm:

- Tôi quả thật là xui xẻo ba đời mới có một người bạn như cậu. Tự dưng lại phát sốt, tận bốn mươi mốt độ, rồi ngất xỉu giữa đường, làm cho tôi vốn đang ở nhà thư giãn lại phải bôn ba một phen.

Anh nhíu mày, làm như rất bực bội:

- Thế là cậu lần theo thiết bị định vị đến đó và mang tôi vào cái chỗ này đó hả?

Giọng nói Nam Cung Lãnh nhàn nhạt, trong lòng lại có một chút cảm động. Tên bạn xấu này ít nhất cũng chưa bỏ mặc anh trong lúc nguy nan. Đồng thời, anh cũng có chút bất mãn thể chất của bản thân. Có lẽ thời gian gần đây an nhàn khiến anh chỉ bị ướt mưa hai lần đã đổ bệnh.

- Cậu mà cứ để bệnh mãi thì chẳng còn hơi sức đâu mà tìm tiểu Miên !

Ám lại nhắc nhở anh, có lẽ là sợ Nam Cung Lãnh “thất tình” rồi làm chuyện “dại dột”. Anh đang cầm ly nước hớp một ngụm, vừa nghe lời nói đầy quan tâm của hắn ta, không khỏi sặc nước vì quá buồn cười.

Sau một hồi sặc nước và cười hả hê, nhìn thấy vẻ mặt đen thùi của Ám, anh mới gắng ra vẻ nghiêm trang:

- Cậu yên tâm, tôi sẽ sống tốt cho đến ngày Miên Miên trở về.

Bé ngốc, anh sẽ chờ cho đến khi em tự nguyện trở về bên cạnh anh, cho dù là trở về để mắng anh đi chăng nữa. Chỉ cần em chịu đến gặp anh, anh nhất định sẽ không cho phép em rời đi một lần nữa đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio