Mùa Đông Sẽ Về

chương 74: ngoại truyện 5: sóc nghịch ngợm vs anh chàng hào hoa (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một hôm khác, trong lúc Lí Thần đang vắt tay lên trán, trăn trở không thể chìm vào giấc ngủ trưa bởi vì còn bị căn bệnh tương tư hành hạ. Thú thật thì lần đầu tiên hắn xuất hiện trước mặt cô chỉ là vì đùa giỡn, lần thứ hai là vì hứng thú. Nhưng đến bây giờ, hắn chợt nhận ra mình đã để lạc mất con tim rồi. Hắn thật sự muốn nói chuyện yêu đương với sóc nhỏ một cách nghiêm túc, nhưng bây giờ em ấy đã chẳng muốn gặp mặt và nghe anh nói nữa rồi.

Lại xách cặp đi làm việc như thường lệ, nhưng hắn cũng chẳng có tâm trạng để làm. Không có hứng thú đùa giỡn mấy nữ nhân viên trong công ty, cũng chẳng muốn viết lên những chương trình mà hắn yêu thích. Tệ hại nhất là khi viết tiếp một chương trình đã được hoàn thành một nữa, hắn lại viết sai code ba lần. Đúng là kỉ lục nhân loại, thiên tài cũng có ngày luân lạc đến bước đường này.

Cuối cùng thì một buổi làm việc như tra tấn cũng đã kết thúc, hắn vác tấm thân tàn tạvềnhà. Nhưng chỉ mới đi được nửa đường thì hắn đã thấy tin nhắn của Nam Cung Lãnh nhắn cho mình với nội dung “Mau đến đây đón cô gái nhỏ của cậuvềđi”. Bộ não đã ngừng vận động trong vài tiếng đồng hồ bỗng trở nên nhanh nhẹn hẳn. Cô gái của hắn, đại ca đang nói Băng nhi sao?

Nhanh chóng, hắn lái xe đến tiệm mì Vũ Kí. Hỏi lí do mà hắn biết được vị trí ông anh mình đang ở, là vì gã lười đó chẳng thèm nhắn địa chỉ mà chỉ tiện tay mở định vị lên, để Lí Thần tự mình lết xác đến. Nếu là bình thường thì hắn nhất địnhsẽ“hạch sách”, bắt Nam Cung Lãnh nhắn địa chỉ nhưng hôm nay thì hắn ta vô cùng tự giác, lái xe nhanh đến nơi kia. Theo giọng điệu của đại ca, hắn mơ hồ đoán được sóc nhỏ nhà mình đang gây chuyện.

Đến nơi, quả nhiên là đã xảy ra chuyện lớn. Băng nhi lại dám vu cáo đại ca hắn là gay. Nhìn vẻ mặt đen thui của người ngồi đối diện, Lí Thần vô cùng lo lắng. Hắn sợ đại ca mìnhsẽđiên lên, không nể mặt Thủy Miên và mình mà trừng trị sóc nhỏ.

Cuối cùng mọi chuyện cũng tạm yên. Hắn lo lắng, nắm chặt tay Tuyết Băng, kéo cô ra bên ngoài quán, mặc kệ sự phản kháng của cô.

-Em có biết mình đang làm cái gì không? Nếu anh tới chậm một chút và bạn em không ngồi đó, chưa chắc em còn khỏe mạnh mà đứng đây đâu.

Giọng nói của Lí Thần đong đầy tức giận, và nhiều nhất vẫn là lo lắng.

Mộ Dung Tuyết Băng cười khẩy:

-Chẳng qua chỉ là một kẻ có tiền mà thôi. Bất quá Mộ Dung thị cũng không phải là dễ bắt nạt.

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Người anh em của tên sắc lang này làm sao là người tốt được chứ, chẳng qua cũng chỉ được cái vỏ bề ngoài để tiện khoe mẽ mà thôi.

Nghe cô không hề để tâm lời mình, Lí Thần do dự một chút rồi mới nói tiếp:

-Anh chỉ có thể cho em biết là đại ca hắn có liên quan rất sâu với bọn người bên hắc đạo. Nếu hắn muốn “xử lí” em thì dễ như trở bàn tay.

Nhìn người trước mắt cứ không ngừng dặn dò cô không được trêu đến Nam Cung Lãnh, cô tức giận nói:

-Dù sao cũng không cần anh lo.

Thế rồi Tuyết Băng nhanh chóng chạy đi, để lại Lí Thần nhìn theo trong bất đắc dĩ.

Lại trôi qua thêm vài hôm nữa, tâm trạng của hắn chẳng khá hơn một chút nào. Trong đầu óc lúc nào cũng chỉ bắt gặp một bóng hình nhỏ nhắn nào đó. Để xua đi buồn bực, hắn cố tình đi đến một quán bar nổi danh – một nơi mà đã lâu hắn không xuất hiện.

Ngay lúc hắn bước đến bãi đổ xe của quán bar thì đã thấy vài tên công tử quần là áo lượt đang chặn đường một cô gái. Cô ta đang có vẻ khá bực mình và thiếu kiên nhẫn với bọn chúng, nhưng mấy tên đó càng lúc càng lấn tới. Lí Thần nhanh chóng sững người, vì hắn đã nhận ra người con gái kia chính là sóc nhỏ của hắn – Mộ Dung Tuyết Băng.

Đến lúc hắn kịp hoàn hồn thì tình hình đã trở nên tệ hại hơn. Một tên cầm đầu trong số bọn họ giở trò ngả ngớn với cô, và đã bị cô lấy đôi dép cao gót đánh vào mặt. Hắn điên tiết lên, đẩy ngả cô trên nền đất, định làm nhục cô. Mấy tên thuộc hạ lại giữ chặt tay Tuyết Băng, không để cho cô giãy dụa.

Lí Thần lao đến thật nhanh, ngăn lại bọn côn đồ. Khá tốt cho hắn là trước đây hắn có học chút võ, tuy không phải lợi hại gì nhưng cũng hơn cái bọn công tử bột kia.

Bọn công tử kia làm sao chịu để cho hắn và cô dễ dàng rời đi. Ỷ vào mình có nhiều người, bọn chúng nhào lên, ẩu đả cùng Lí Thần một phen. Mất hết sức chín trâu hai hổ, hắn mới lôi được Tuyết Băng ra khỏi vòng vây của bọn chúng. Thế nhưng, đến khi hắn đã thoát được thì toàn thân cũng có thêm vài chục vết bầm tím.

Khi cả hai đã thoát thân an toàn, Mộ Dung Tuyết Băng nhìn thấy hắn “thê thảm” như vậy, không khỏi mềm lòng bèn đi mua thuốc sát trùng, bông … để giúp hắn xử lí vết thương. Tuy là lòng đã hóa thành đậu hủ, nhưng mồm miệng cô vẫn không hề chịu thua, vẫn sắc bén như dao găm:

-Tại sao tên bất lực như anh đột nhiên tốt bụng xông lên cứu tôi thế?

Lí Thần đang tận hưởng được vẻ mặt ôn nhu hiếm có của cô, lại nghe đến hai chữ “bất lực” thì không kềm được tức giận. Thật đúng là không tim không phổi, hắn liều mạng cứu cô, cô không biết ơn thì thôi lại còn khinh thường khả năng của hắn. Hắn vô cùng tức giận, ôm chặt cô vào lòng, hơi thở nam tính phả bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh nhạt:

-Em có cần anh chứng minh năng lực không hả?

Chưa đợi cô trả lời, Lí Thần điêu luyện đặt lên môi Tuyết Băng một nụ hôn nồng cháy, rồi cười mị hoặc nhưng đôi mắt lại lạnh lùng. Sau khi rời đôi môi, hắn hôn dọc theo chiếc cổ trắng nõn của cô. Thân hình cô run lên, vì kích thích chưa từng trải nghiệm và vì sợ hãi. Cô ngước đôi mắt ngấn nước, nhìn Lí Thần, yếu ớt kêu:

-Đừng mà… đừng mà.

Tuy rằng việc hắn hôn cô không khiến cô bài xích và chán ghét như bọn công tử bột kia, nhưng một điều không thể phủ nhận là cô vẫn chưa sẵn sàng để tiếp nhận. Cô vẫn còn sợ lắm.

Nhìn vào bộ dạng của cô lúc này, làm gì có ai liên tưởng đến tiểu ma nữ nghịch ngợm thường ngày kia chứ. Dù thường ngày có mạnh mẽ đến đâu, nhưng vào những lúc như thế này, Tuyết Băng vẫn chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.

Lí Thần nhìn sóc nhỏ hoạt bát thường ngày đã chực chờ khóc thì trong lòng vô cùng đau xót. Anh nhanh chóng dừng lại, chỉnh lại trang phục cho cô, trong đôi mắt khôi phục nét nhu hòa thường ngày:

-Anh thật sự đang rất muốn nuốt em vào bụng đó, nhưng anhsẽkhông ép em đâu. Anh còn có thể chờ.

Bộ dạng thâm tình này của Lí Thần khiến Tuyết Băng vô cùng xúc động. Gương mặt cô đỏ ửng vì xấu hổ, rồi lắp ba lắp bắp nói:

-Xin lỗi .. à không… cảm ơn..

Hắn bị cô chọc cười, theo thói quen nhéo má cô:

-Ngốc quá, anh “tha” em là có điều kiện đó.

Liên tục bị hù dọa hai lần, Tuyết Băng tròn mắt nhìn Lí Thần đầy cảnh giác. Hắn thấy cô như thế, bèn cười hề hề:

-Một là em làm bạn gái anh, hai chúng tasẽtiếp tục chuyện khi nãy, hoặc là trực tiếp kết hôn cũng được…

Gò má của Tuyết Băng càng đỏ đến lợi hại hơn. Hồi lâu sau, cô mới lí nhí đáp lại trong ánh mắt mong chờ của người đối diện:

-Em chọn điều một.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio