Phan Trí Nguyên cầm lấy hộp cá, không ngờ lại có một bàn tay của phụ nữ đồng thời cầm vào. Cậu có chút không đành ngẩng đầu, dự định thương lượng với người này để đem cá về cho Nam Thành nhưng điều mà cậu không ngờ nhất lại là...
Bà ấy là mẹ của Nam Thành.
Trí Nguyên sửng sốt, bàn tay run tới nỗi làm rơi hộp cá xuống. Bà Trương cũng ngạc nhiên không kém, nhưng rất nhanh bà đã có thể bình tĩnh quan sát Trí Nguyên, thấy cậu mua rất nhiều thức ăn dường như không phải là cho một người. Nhớ tới đứa con trai cứng đầu bỏ đi mấy ngày nay của mình, bà đánh bạo thăm dò.
“Là Trí Nguyên nhỉ? Lâu rồi không gặp.”
Trí Nguyên nhanh chóng cúi đầu chào, “Vâng cháu chào bác, cháu là Trí Nguyên.”
“Tôi nhận ra được cậu là bởi vì cậu không khác năm cấp là bao. À không, có khác, cậu đẹp thêm nhiều, bảo sao thằng con trai ngu ngốc của tôi yêu cậu tới như vậy.”
“...”
Trí Nguyên mím môi không dám đáp lời, thấy cậu có vẻ sợ, bà hoà hoãn lại vẻ mặt, “Không biết cậu nghe chuyện chưa? Nam Thành bị đuổi đi rồi, quyền thừa kế cũng bị lấy mất.”
“Vâng, cháu có nghe qua ạ.” Trí Nguyên đáp.
“Cậu biết lý do là gì không?”
“... Nam Thành thất lễ với cô của anh ấy.”
“Ừ, và nó cũng đã thừa nhận nó là gay với bà nội của nó, không nhân nhượng với cô mình cũng không chấp nhận chia tay cậu để tiếp tục thừa kế.”
Nghe tới đây Trí Nguyên vô cùng sửng sốt, bởi vì Nam Thành chưa kể cho cậu nghe chuyện này, cậu còn nghĩ là ngoài mẹ hắn ra thì gia đình hắn vẫn chưa biết. Mẹ của Nam Thành cũng không để cho cậu thời gian kịp tiêu hoá xong, bà tiếp lời.
“May mắn chỉ là cô nó biết, cậu nói xem nếu là báo chí chụp được thì sao? Hai gia đình sẽ phải ra ngoài như thế nào? Mặt mũi của Nam Thành và ba mẹ nó, ông bà nó vứt đi đâu? Chúng tôi nhìn người bên thông gia bằng cách nào?”
“Cháu... cháu nghĩ là Nam Thành và vợ anh ấy không yêu nhau, chuyện này cả hai gia đình đều biết cho nên là...”
“Nhưng người ngoài có biết không?” Bà Trương xen vào lời nói, “Cho dù biết thì có sao? Hôn nhân trong giới này có tình cảm hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng nhất vẫn là danh dự thôi! Khi đó cậu còn bé, nhưng bây giờ đã lớn rồi vẫn không biết suy nghĩ ư?”
Càng nghĩ về Nam Thành – đứa con hành động nông nỗi và bây giờ bỏ đi của mình bà càng giận, nhớ tới nguyên nhân chính khiến nó trở nên như thế bà lại càng giận hơn. Bà biết cả hai yêu nhau, nhưng vậy thì sao? Nam Thành đã kết hôn thế nên mọi thứ xem như là đã an bài cả rồi!
Trí Nguyên bị mắng đương nhiên là hơi hoảng, nhưng vì lời hứa với hắn, vì những thương tổn hắn đã phải chịu đựng khiến cậu muốn bù đắp. Cậu nắm chặt tay cố gắng bình tĩnh, chậm rãi đáp lời bác.
“Cháu sẽ vì Nam Thành, Nam Thành cũng sẽ vì cháu mà cẩn thận, mong bác yên tâm. Bởi vì... chúng cháu cách xa nhau lâu lắm rồi. Cháu cảm thấy có lỗi với Nam Thành, cháu cũng đã suy nghĩ rất nhiều khi quyết định quay lại.”
“Đã cách xa như thế rồi tại sao không tiếp tục mà lại quay về với nhau làm gì? Cậu đang phá hỏng tất cả mọi thứ cậu biết không? Không chỉ một cuộc hôn nhân mà là hai gia đình và hai tập đoàn!’
“Bởi vì chúng cháu đã tìm ra cách...” Trí Nguyên mím môi, “Bác có thể vì tình yêu của con trai bác, tin tưởng cháu một lần không? Cháu chắc chắn sẽ khiến Nam Thành hạnh phúc, cháu xin hứa.”
“Cậu sinh con cho nó được sao?”
“Nhưng... Nam Thành còn một người em mà ạ?”
Câu nói này khiến cho bà Trương ngừng ngay lại hành động, tròn mắt nhìn Trí Nguyên, Trí Nguyên cũng nhân cơ hội này tiếp lời, “Nam Thành bảo chỉ cần em của anh ấy tài giỏi thì cho dù là nam hay nữ anh ấy cũng sẽ để em của mình thừa kế. Nếu không thể, trong dòng họ Trương gia vẫn còn nhiều người tài, anh ấy bảo Zeal Group ngay từ đầu không phải do một người làm nên. Mong bác, tin tưởng Nam Thành, anh ấy rất giỏi, anh ấy có thể chọn người thừa kế cho mình, thậm chí là dạy dỗ người thừa kế.”
“Câm miệng đi, cậu chẳng là cái thá gì để xen vào chuyện nhà của chúng tôi! Nếu không có cậu nó đã tiếp tục sống yên ổn, nếu không có cậu nó đã chấp nhận điều kiện sinh con của bà nó để không mất quyền thừa kế! Hay là cậu quá tham lam cái gia sản này nếu mới cố chấp đeo bám lấy nó?”
Phan Trí Nguyên yên lặng không đáp nữa, cậu biết mình nói nhiều rồi, cũng vì cậu nôn nóng vội vàng quá. Tuy vậy nói nhiều đến thế nào, điều duy nhất cậu muốn nói với bác gái luôn chỉ có một.
“Cháu yêu Nam Thành, sáu năm rồi vẫn như thế, mong bác tin tưởng cháu. Nếu ngay từ đầu vì gia sản cháu đã không bỏ rơi Nam Thành để anh ấy phải đau khổ.”
Bà Trương ném hộp cá hồi vào giỏ của cậu, “Có lẽ Nam Thành đang ở chỗ cậu, đem về cho nó đi. Cũng thật là, yêu đương và sống cùng với đàn ông đã có vợ, tôi cũng chẳng biết cậu đang suy nghĩ cái gì để có thể làm một việc trơ trẽn như vậy!”
Tuy lời nói như gai đâm vào tim người khác, nhưng thật ra bà rất lo sợ, bởi vì đến quyền thừa kế Nam Thành cũng không cần, bà căn bản không có cách nào để lay chuyển thằng bé. Có điều, nhìn thấy giỏ thức ăn Trí Nguyên mua, bà chợt thấy an tâm, bởi vì thằng bé này rất biết cách chọn lựa.
Dường như cũng có thể tin tưởng được.
Bà bỏ đi để lại Trí Nguyên sợ tới mức run chân ở đằng sau, đến khi về nhà gương mặt cậu vẫn tái xanh lại. Sau khi kể cho Nam Thành nghe, cậu hờn dỗi trách hắn, “Sao anh không nói cho em biết? Sao không nói gia đình anh đã biết chuyện rồi và anh cũng có điều kiện quay trở về nhận thừa kế?”
“Anh sợ làm em lo lắng.” Nam Thành cười trừ, “Sợ khiến em tự trách, anh cũng rất bất an, sợ em lại bỏ rơi anh.”
“Em không bỏ rơi anh.” Trí Nguyên khẳng định, “Sáu năm trôi qua mọi chuyện đã ổn rồi mà? Em còn lý do gì để bỏ rơi anh nữa ngoại trừ việc em hèn nhát và không đủ yêu anh? Em không yêu anh vì anh là người thừa kế Zeal Group hay cái gì cả, chỉ cần là Nam Thành, xấu xí, xấu xa, nghèo khó thế nào em cũng sẽ yêu. Yêu rồi ở bên cạnh giúp đỡ anh, là chỗ dựa cho anh.”
Lời hứa hôm đó cậu cũng chưa quên, vậy nên nhân thời gian vẫn còn đang rảnh rỗi này cậu bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Trương Nam Thành đeo kính không độ, vạch ra một thời khoá biểu để lên bàn trà bắt đầu giảng giải, “Mẹ của anh thường xuyên đi dạo khi mang thai, bà ấy sẽ đi mua sắm ở đây, mua thức ăn ở đây, quán trà này cũng là nơi bà ấy rất thích. Hiện tại ba không để mẹ anh đi làm nhưng bà ấy vẫn xử lý công việc tại nhà, thế nên bà ấy thường ra ngoài vào khung giờ này.”
Học sinh Phan Trí Nguyên ngoan ngoãn ghi ghép lại, thầy Nam Thành ở một bên tấm tắc, “Chữ đẹp thế này kia mà? Tên Quách Long kia đúng là có mắt như mù.”
“Anh nên xem kĩ hơn đi thầy ạ, em còn tự thấy chữ mình xấu.” Trí Nguyên bĩu môi.
Nam Thành không hài lòng dùng thước đánh vào mông cậu, “Không nghe lời thầy?”
“Thầy à, đánh học sinh như thế là có chuyện đấy nhé!” Trí Nguyên trợn mắt.
“Chuyện gì? Mông nẩy quá sao?”
“Thưa thầy, em sẽ mách phụ huynh hoặc là quay video lại tung lên mạng để làm hỏng thanh danh của thầy. Thầy giáo thái, có vợ rồi nhưng lại thích vỗ mông nam học trò.”
Nhìn nụ cười ranh mãnh của Trí Nguyên, Nam Thành không nhịn được phải bế bồng cậu lên bóp , “Có tiếng mà không có miếng thì oan uổng quá, để thầy cho em biết thế nào là thái thật sự, khi đó vừa ư a vừa đăng video lên mạng nhé?”
Cuối cùng hôm đó la khóc quá nhiều hại Trí Nguyên nằm liệt trên giường cả một ngày, chẳng còn sức mắng Nam Thành nữa, đến sáng hôm sau cậu mới có thể đi thực hiện kế hoạch cao cả của mình.
Bởi vì ở nhà quá buồn tẻ hơn nữa là tiểu thư Trương đã dọn về ở cùng nên không khí cực kì ngột ngạt, vì vậy bà Trương ra ngoài nhiều hơn, đôi khi là đi mua sắm, đôi khi là đi dạo, đôi khi là đi đến quán trà.
Chỉ là bà không ngờ hôm nay lại có bạn đồng hành.
“Cháu chào bác ạ.” Trí Nguyên hớn hở đi tới chào rồi cùng bà đi bộ song song ở công viên. Bà Trương vô cùng ngạc nhiên, tròn mắt hỏi ngay, “Sao cậu lại ở đây?”
“Cháu đi bộ ạ, sắp tới cháu có một bộ phim nên phải giữ cho cơ thể gầy một chút. Tập ở phòng tập ngột ngạt quá, ở đây không khí tốt biết bao phải không bác?”
Bà Trương thở hắt, xoay đầu tiếp tục bước đi có điều bước chân lại nhanh hơn.
Trí Nguyên không hề nản chí, cậu đi theo nhắc nhở ngay, “Bác cẩn thận, chậm rãi thôi ạ, bây giờ đang trong giai đoạn đầu của thai kì nên không thể đi nhanh như thế đâu ạ.”
Nói rồi cậu nở một nụ cười rạng rỡ, “Nhưng khi vào tháng cuối thai kì bác nên chăm chỉ đi bộ thì rất tốt.”
Bà Trương thở dài, “Tôi đã từng mang thai rồi sinh ra Nam Thành đấy, cậu nghĩ cậu hiểu về chuyện này hơn tôi để nhắc nhở sao? Những kiến thức này cậu cũng chỉ học từ mẹ cậu thôi chứ gì?”
Nhắc đến đây không hiểu tại sao gương mặt tươi tắn của đứa nhóc kia lại hơi mang máng buồn, có thể là do đứa nhóc này quá ưa nhìn nên chỉ một biểu cảm không vui của nó cũng khiến bà áy náy. Hệt như năm trước, lòng bà rung động với đứa trẻ này không thôi.
Vô thức, bà cẩn thận hỏi, “Cậu sao thế?”
“Cháu không có mẹ từ năm tuổi, bà ấy bệnh nặng.” Rất nhanh cậu lại cười với bà, tuy vậy ánh mắt đong đầy tủi thân, “Có mẹ tốt thật bác nhỉ? Nếu vậy thì cháu không cần phải tìm hiểu thật nhiều để có thể trò chuyện với bác.”
“... vậy sao? Tôi... xin lỗi.” Bà Trương lúng túng.
“Không phải lỗi của bác đâu ạ, cháu chỉ hơi ghen tị một chút.”
“Cậu ghen tị cái gì?”
“Cháu ghen tị vì Nam Thành có mẹ, tốt thật, vì bác luôn mong những điều tốt đẹp cho anh ấy nên cháu luôn tự nghĩ nếu như bây giờ cháu vẫn còn có mẹ thì có phải mẹ cũng sẽ bảo vệ cháu như thế không? Ghen tị vì có mẹ chăm sóc nên anh ấy mới đẹp trai và tài giỏi như thế. Cháu chỉ có ba nên vẫn còn kém một chút, tuy vậy, ba cháu đã nuôi cháu thành một người tốt. Để Nam Thành ở bên cạnh cháu cũng không quá tệ đúng không ạ?”
Bà Trương không đáp mà chỉ yên lặng ngắm gương mặt tươi cười của đứa trẻ trước mắt mình. Rõ ràng bà là mẹ của một đứa con trai có đầy đủ mọi thứ vậy mà lại đi bắt nạt một đứa trẻ không có mẹ.
Trí Nguyên nói không đúng, tuy không có mẹ nuôi dưỡng tới lớn nhưng đứa trẻ này vẫn đẹp lắm, cũng rất giỏi giang, làm diễn viên có hình ảnh treo khắp nơi kia mà. Tuy vậy, tại sao nó cứ yêu con trai của bà? À là vì nó thấy suốt năm qua con trai bà đau khổ và rồi nó mềm lòng.
Vậy bà thì sao? Bà có mềm lòng không?
Biết mình vừa mới chạm vào nỗi đau của người khác, bà đành đổi chủ đề, “Cậu sắp đóng phim à?”
“Vâng ạ.” Thấy mẹ của Nam Thành chịu nói chuyện với mình, Trí Nguyên hào hứng hẳn lên, “Là một bộ phim chính kịch ạ, phim của đạo diễn Quang.”
“Tôi có nghe qua tên của ông ta, phim của ông ta khá hay... ông ta cũng là một đạo diễn giỏi.” Bà Trương liếc nhẹ Trí Nguyên, “Cậu đóng vai chính hay phụ?”
“Cháu đóng vai phụ, nhưng là một vai khá quan trọng đấy ạ.”
“Quan trọng thế nào?”
“Vậy cháu sẽ kể cho bác nghe sườn kịch bản nhé? Nam chính là một người...”
Buổi sớm ánh nắng long lanh chan hoà, tiếng hót ríu rít trên những tán cây xanh. Đến tận trưa Trí Nguyên mới líu lo nhảy chân sáo về nhà chui vào bếp, Nam Thành vừa dọn cơm xong, thấy cậu hắn bật cuời.
“Có chuyện gì vui sao? Kể cho anh nghe đi?”
“Thật ra cũng không có tiến triển gì tốt, nhưng mà em nghĩ đó là một bước tiến!” Trí Nguyên ngồi xuống ghế, “Sáng nay em đã gặp mẹ anh rồi, tuy bà chỉ hỏi em về bộ phim sắp tới rồi đuổi em đi, nhưng nó cũng là một dấu hiệu tốt phải không anh?”
Nam Thành còn định bảo mẹ chỉ hỏi vì phép lịch sự, nhưng thấy cậu vui như thế hắn nghĩ mình cũng nên khích lệ, “Phải, bà ấy chỉ hỏi những gì mình quan tâm.”
“Em biết, có lẽ bác chỉ hỏi em vì phép lịch sự thôi. Em sẽ cố gắng chăm chỉ lấy lòng bác hơn nữa!” Trí Nguyên nắm chặt tay.
“Hai người nói gì với nhau?”
“Mẹ anh hỏi em đóng vai gì trong phim mới, em bảo em đóng vai rất quan trọng. Sau đó bác hỏi quan trọng thế nào, em đã kể cho bác nghe về sườn của kịch bản. Anh biết không bác đã tò mò đấy, bác hỏi sau đó thế nào, nam chính thế nào, nam phụ thế nào? Nhưng em bảo bác hãy đón xem bộ phim vào lúc giờ trên kênh tvA vào thứ thứ hàng tuần nên bác rất mất hứng.”
Tuy làm người khác mất hứng, vậy mà Trí Nguyên lại cười nắc nẻ. Nam Thành thì hơi ngạc nhiên, có vẻ như... mẹ của hắn hỏi nhiều hơn hắn nghĩ rồi.
Nam Thành kéo ghế ngồi xuống với cậu, “Biết em đóng vai đồng tính, bà ấy không nói gì sao?”
Trí Nguyên lắc đầu, “Em cũng hỏi như thế, bác ấy bảo đã là cảnh diễn thì nam hay nữ quan trọng gì, cũng chỉ là diễn xuất. Bác còn bảo em đâu phải con trai của bác nên bác để tâm để làm gì? Đến con trai của bác cũng là người đồng tính mà?”
“Mẹ anh cũng làm nghệ thuật, thấy chuyện đó bình thường cũng phải. Nhưng mà anh thì cực kỳ không vui đâu nhé.” Nam Thành than thở, “Được rồi, lên thay quần áo và rửa tay đi, hôm nay nấu món em thích.”
“Anh đừng có không vui mà, em sẽ cố gắng chăm chỉ để nổi tiếng hơn, khi đó em sẽ có quyền lựa chọn kịch bản, không khiến anh bận lòng nữa.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Trí Nguyên hôn hôn lên mặt hắn vài cái mới chịu nghe lời lên tầng thay quần áo.