Quản lý Trần vẫn cảm thấy rất chắc chắn về suy đoán của mình, Dương Minh cũng cảm thấy hợp lý nên lợi dụng việc ở cùng công ty mà hai người thường xuyên để mắt tới hành động của Võ Thành Ý. Bên phía Đạt Khải cũng âm thầm cài người vào để điều tra một vài thông tin riêng tư của diễn viên Thành Ý và tên staff mà Dương Minh đã bảo là nhìn thấy.
Dùng một vài mối quan hệ và thủ thuật, điều tra được số điện thoại riêng và mail của Thành Ý nhưng không có liên lạc với ai bất thường, tuy nhiên tên staff kia lại có. Đây là chủ nhân của chiếc mail, dựa vào địa chỉ IP, tên đó đã gửi video tại khách sạn mà đoàn phim sắp xếp cho các diễn viên trong quá trình quay.
Tuy nhiên về sau nó lại xuất hiện tại vị trí công ty của Trí Nguyên.
Hôm nay Dương Minh và quản lý Trần trông thấy Võ Thành Ý ra ngoài mà không có quản lý, vì cảnh giác nên cả hai người mới âm thầm đi theo. Tới quán nước thì bắt gặp Đạt Khải đang đi theo tên staff kia, như đã hiểu ý, Đạt Khải ra hiệu cho cả hai rồi tự mình đi vào bên trong.
Thành Ý không nghĩ sẽ có người nghi ngờ mình và tên staff này nên thoải mái ngồi vào một chiếc bàn trong quán với anh ta, cậu ta biết mục đích của tên này là gì, không cần vòng vò nhiều lời mất thời gian, cậu ta bảo.
“Ban đầu quả nhiên là tôi có hứa sẽ cho anh thêm một số tiền khi việc của chúng ta trót lọt. Nhưng thực tế thì nó đỗ vỡ rồi, vậy nên số tiền tôi đưa cho anh sẽ không phải là con số đó nữa, hiểu chứ?”
“Cậu nói cái gì? Cậu dám lật lọng hả?” Tên staff kia tức giận, tuy nhiên chưa kịp mắng thêm, Đạt Khải cố tình va trúng một nhân viên khiến cho cốc nước lọc cô mang ra mời khách bị đổ hết lên người của Thành Ý.
Võ Đạt Khải giật mình, liên tục xin lỗi nhân viên và Thành Ý, ngỏ ý muốn bồi thường, Thành Ý tâm trạng đang không tốt nên cau mày không tiếp chuyện, nhân viên trông thấy ly chưa vỡ cũng thở phào nhẹ nhõm bảo rằng không có gì. Cô trở vào trong lấy một cốc nước khác và khăn để giúp Thành Ý lau.
Đạt Khải nhanh tay cầm lấy, giúp Thành Ý lau nước trên quần, “Xin lỗi, tôi hơi vội nên sơ ý quá.”
“Không cần đâu, anh có thể tránh đi được rồi, tôi đang có chuyện riêng cần nói.” Thành Ý càng lúc càng đen mặt.
Võ Đạt Khải cũng hiểu, anh âm thầm dán máy nghe lén mà Nam Thành đưa sang bên hông ghế sô pha mà Thành Ý đang ngồi, sau đó mỉm cười cúi chào rồi mới đi order nước.
Đợi mọi chuyện đã ổn, tên staff kia gấp rút tiếp lời, “Giao kèo đã nói rõ như thế rồi, cậu định lật lọng nghĩa là sao? Cậu có biết tiết lộ chuyện trong đoàn là điều cấm hay không!”
“Giao kèo đã rõ như thế, anh không hiểu à? Tôi nói nếu như phi vụ này thành công, chứ không phải bảo chỉ cần anh quay hình là được.”
“Mẹ nó, thành công hay không là ở mày chứ tại sao lại đổ cho tao?”
“Anh ăn nói đàng hoàng đi, chuyện này đổ bể tôi còn tổn thất hơn anh! Anh thậm chí vẫn được tiền sau khi chuyện này đổ bể thì anh còn muốn cái gì nữa?”
“Hay, mày hay lắm! Mày có tin là nếu mày không đưa đủ tiền cho tao thì tao sẽ đi nói cho Trương tổng biết là mày là kẻ chủ mưu hay không?”
Võ Thành Ý cười khẩy, “Vậy sao? Anh nói đi xem cái tên Trương tổng đó có bỏ qua cho anh hay không. Chính anh mới là kẻ trực tiếp quay hình, anh có bằng chứng gì để tố cáo tôi?”
Tên staff ở đối diện xanh mặt, phải, anh ta không có bất kì bằng chứng nào, bởi vì Võ Thành Ý liên lạc với anh ta bằng gmail giả và sim rác. Vì tham lam nên anh ta mới làm, không ngờ chuyện lại đổ bể, số tiền ban đầu cũng chẳng giữ được.
“Liệu mà ngậm cái miệng lại, cầm lấy số tiền này rồi cút đi!”
Trương Nam Thành ngồi ở ghế giám đốc, tai đeo thiết bị nghe còn ngón tay nhịp nhịp theo từng lời của Võ Thành Ý. Trợ lý ở bên cạnh cũng đang lắng nghe, khi hai người kia rời khỏi quán nước, anh mới cẩn thận cất lời.
“Sếp, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Có cần phải đi tìm bằng chứng không?”
“Không cần, bằng chứng mơ hồ, vả lại không có giá trị pháp lý, nó dễ khiến chúng ta bị tố cáo là xâm phạm quyền riêng tư, đợi lửa cháy rồi tung vào cũng không muộn.”
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Không nhất thiết phải lôi Trí Nguyên vào, chuyện của Thành Ý bày ra, cậu ta bày bao nhiêu, chúng ta xử lý hết bấy nhiêu.”
Không cần phải hỏi rõ cậu ta tại sao lại làm thế, không cần chất vấn, cũng chẳng cần lời xin lỗi không thật lòng. Chỉ cần để cậu ta rơi vào hoàn cảnh mà cậu ta mong muốn với Trí Nguyên là được.
Bằng chứng diễn viên Thành Ý mặc nội y tình thú trèo lên giường của Trương tổng rồi bị lôi lên đồn cảnh sát đã được chuẩn bị. Nhưng Nam Thành vẫn cảm thấy có gì đó mà mình đã bỏ qua.
“Tại sao đang yên đang lành, cơ hội tốt như thế lại đến với Thành Ý? Diễn viên đảm nhiệm nhân vật cậu ta thích nhất trong bộ phim bỗng nhiên lại bị ngã cầu thang để cậu ta vào thay thế. Vấn đề là ở bữa tiệc hôm đó, cậu ta đã nhắc tới vai diễn này với đạo diễn và khi tin tức nổ ra cậu ta có được vai ngay lập tức.”
Trương Nam Thành bỗng cảm thấy đa nghi, trợ lý cũng nhanh chóng giúp hắn tìm hiểu. Theo như phỏng vấn gần đây nhất của diễn viên đang bị chấn thương kia, anh ta chỉ bảo rằng mình vô tình ngã ở cầu thang ngoài ra không có thêm thông tin gì khác.
Tuy vậy, trong giây lát ánh mắt anh ta như có như không ẩn lên sự sợ hãi.
“Một mình xuất hiện ở cầu thang của một toà nhà không mấy liên quan tới mình, không phải nơi ở, không phải nơi làm việc và nhà người quen. Nếu có thể biết được lý do anh ta tới đó, có lẽ chúng ta sẽ suy ra được thêm một vài việc.”
Trợ lý Đào Thế Vỹ gật đầu, nhanh chóng hành động theo lời của sếp, Trương Nam Thành cũng đứng dậy mặc áo vest bên ngoài vào, lái xe tới thẳng toà nhà nơi mà diễn viên kia ngã.
Đây là một toà chung cư bình thường, bên trong chỉ có các hộ gia đình sinh sống, ngoài ra không có đặc điểm nào khác. Theo như tìm hiểu thì diễn viên kia sinh sống ở một khu chung cư khác, ba mẹ thì sống ở quê nhà, vậy thì hôm đó anh ta đã đến đây làm gì?
Trương Nam Thành biết chủ của chung cư này, ông ta quản lý một công ty bất động sản nhỏ nhưng tình hình bên trong nhà không tốt nên đang bán dần một vài chung cư. Zeal cũng đã thu mua một vài chung cư của ông ta cùng với những nơi khác để cải tạo cho dự án Zealhome.
Hắn trực tiếp gọi điện sang muốn xem camera ngày hôm đó, ông chủ vô cùng sốt sắng nhưng thật sự không thể giúp hắn được, bởi vì hôm đó camera đoạn cầu thang ở chung cư bị hỏng.
Nam Thành tắt điện thoại, hắn quan sát xung quanh một lượt. Cầu thang này rất bí, gần như không có camera nào bên ngoài quay được. Cách đó chỉ có vài căn hộ đóng kín cửa, phía trước cũng chẳng có camera riêng nào cả.
Đột ngột cửa của một căn nhà mở ra, một cô gái vội vàng muốn rời khỏi chung cư nhưng va phải chậu cây nhỏ trước nhà của mình. Không ngờ chậu cây lăn xuống vỡ toang, đất và cây vương vãi ra sàn.
Cô gái giật mình cúi người dọn dẹp, nhưng khi nhặt được một thứ, cô sợ hãi run tay làm rơi nó xuống đất.
Trương Nam Thành hơi chau mày, hắn đi tới xin phép cô gái nhặt nó lên thì phát hiện... đây là camera quay lén.
“Báo cảnh sát đi.” Hắn nói, bởi vì hắn nghĩ camera được đặt ở bên ngoài này nếu như nó quay được cảnh của ngày hôm ấy thì tốt rồi, còn nếu không thì tên nhét camera này vào đây cũng đáng bị bắt.
“Sếp...?” Cô gái cẩn thận cất lời.
Trương Nam Thành nhìn cô ta như muốn hỏi cô ta biết mình sao? Cô gái ấy vội vàng cúi chào rồi đưa thẻ nhân viên trên cổ cho hắn xem, “Tôi là nhân viên phòng marketing của Zeal, tôi đang vội quay trở lại công ty.”
“Chiều nay không cần đi làm, tôi sẽ trực tiếp xin nghỉ cho cô. Bây giờ trả lời cho tôi biết, cô nhận chậu hoa này từ ai và từ khi nào?”
Cô gái này có một người đàn ông theo đuổi, hơn một tháng trước anh ta tặng chậu cây trầu bà bảo rằng nên để trong phòng ngủ để thanh lọc không khí. Cô không thích người này nên ném ở kệ đựng giày trên hành lang. Không ngờ ở bên trong nó có camera! Thảo nào anh ta cứ liên tục gặp mặt nhắc nhở cô rằng tại sao lại xem thường lòng thành của anh ta như thế.
Hơn một tháng trước, vậy là cùng thời điểm.
“Nhưng tôi không rõ mình đủ bằng chứng để tố cáo hắn hay không.” Cô nhân viên lo lắng.
“Chắc chắn có quay lại mặt của anh ta, đừng lo. Nếu có dấu hiệu, cảnh sát sẽ không bỏ qua cơ hội để điều tra.”
Rất nhanh cảnh sát đã tới để kiểm tra, tên thái kia thông qua camera phát hiện điều này nên sợ hãi gom đồ bỏ trốn khiến cảnh sát tạm thời không tìm thấy hắn được, họ bắt đầu tổ chức tìm kiếm. Bên cạnh đó, họ còn phát hiện ra thêm một chuyện động trời khác.
Camera quay lại được có một người đàn ông ở phía sau âm thầm xô người đàn ông khác xuống cầu thang rồi bỏ trốn. Nó cùng thời điểm với vụ diễn viên vô cớ bị ngã cầu thang kia diễn ra mà họ đã kết luận là sơ ý!
Trương Nam Thành nhận điện thoại của Đào Thế Vỹ, cậu ấy đã lấy được ở chỗ diễn viên kia một ít thông tin mật. Thật ra mẹ của diễn viên này là một người nghiện cờ bạc nên anh thường xuyên bị xã hội đen làm phiền, hôm đó anh nhận được một tin nhắn báo rằng phải một mình tới khu chung cư này nếu không mẹ của anh sẽ không được yên.
Diễn viên ấy lo lắng tới nhưng không thấy ai, đi đi lại lại mãi, bỗng dưng có cảm giác không lành, thế nhưng trước khi kịp xoay đầu lại đã bị xô ngã xuống cầu thang làm cho choáng váng. Vì chuyện xấu của mẹ nên anh không thể tiết lộ với báo giới, tuy nhiên, vì đây là người của Trương tổng nên anh cảm thấy yên tâm.
Mối liên hệ duy nhất giữa anh và Trương tổng là diễn viên Trí Nguyên, anh luôn nghĩ có phải chuyện anh bị thương liên quan tới vai diễn hay không, bởi vì anh chỉ có một đám thù địch duy nhất và tất nhiên họ không muốn anh nằm liệt ở nhà để không có tiền trả nợ.
Nếu người của Trương tổng đã tìm tới đây khi Trí Nguyên đang đóng bộ phim anh đã rời, vậy thì khả năng có % suy nghĩ của anh là chính xác. Linh tính mách bảo anh là như thế, bởi anh không có giá trị lợi dụng nào với Trương tổng ngoài việc giúp anh ta tìm ra người đã đẩy anh mà nó còn có lợi cho anh nữa.
Mục đích là gì? Chắc chắn truyền thông lại được một phen náo loạn, họ còn hứa chắc với anh rằng sẽ giữ kín chuyện này giúp anh, chỉ xử lý kẻ kia thôi bởi vì vừa hay kẻ hại anh có thể là kẻ gây tội lớn với Trương tổng.
Họ có giữ lời hay không đối với anh chẳng quan trọng nữa, anh cũng không muốn tiếp tục làm con rối của mẹ, thời gian anh nằm yên một chỗ ở nhà bà ấy đã hối hận rồi, tuy nhiên nếu truyền thông rầm rộ thì sao? Bà ấy có thêm xấu hổ và xót thương anh cho những tháng ngày trước đây không?
Bên Huỳnh Cát Anh cũng đã nghe thông tin từ bên Trương Nam Thành, vậy nên Đạt Khải lập tức có mặt tại chung cư này để nghe ngóng. Đại khái, ngoài việc truy tìm tên thái thì họ sẽ bắt đầu điều tra lại một cách bí mật kẻ đã xô người ở cầu thang.
Tuy camera ở đoạn cầu thang đã bị hỏng, nhưng camera những nơi khác vẫn còn, thật may là camera quay lén vẫn còn có thể xem lại nhờ vào máy tính cảnh sát tìm thấy ở nhà tên kia, đây cũng là một may mắn cho họ.
“Ông trời sắp đặt cả thôi, để bảo vệ cô gái, để tìm ra người làm chuyện xấu.” Nam Thành khoanh tay.
“Vậy thì Trương tổng, nước đi tiếp theo của anh sẽ là gì đây?” Đạt Khải cất lời.
“Tất nhiên là mở một party thật lớn trên các mặt báo rồi.”
Đêm hôm đó Trương Nam Thành lái xe thẳng tới khách sạn mà Trí Nguyên đang ở để quay hình. Cậu bảo rằng tình hình rất tốt, mọi người trong đoàn đã hiểu ra nên thái độ trở nên tốt với cậu hơn rất nhiều, lúc nổ ra tin đồn họ cũng không nói nặng với cậu, thế nhưng khi tin đính chính được công khai họ đã mua rất nhiều thức ăn ngon mời cậu.
Chiều hôm nay Thành Ý cũng đã quay về đoàn phim, sắc mặt của cậu ta rất xấu xí làm ảnh hưởng nhiều tới các cảnh quay. Tiến độ đang bị chậm vì scandal của Trí Nguyên, vậy nên mọi người cần phải tăng cường quay hình, thế mà buổi chiều hôm nay xem như vô ích, mọi người trở về khách sạn.
Vừa mở cửa thấy đó là Nam Thành, Trí Nguyên hồ hởi nhào tới ôm chặt lấy hắn, mọi chuyện cậu đã nghe hết rồi, cậu chẳng biết phải nói gì, bây giờ cậu chỉ cảm thấy thoải mái và hạnh phúc khi cậu đã có thể đường đường chính chính ở bên cạnh hắn.
Nhưng chỉ vừa ôm được hai giây, cậu đã đẩy hắn ra, “Người anh hôi quá!”
“Anh bận rộn cả ngày hôm nay vì em, bây giờ dám bảo anh hôi?” Nam Thành chau mày cởi áo, “Không được, anh không vui, mau mau đi theo hầu anh tắm.”
“Không nhé, ngày mai em có cảnh quay.” Trí Nguyên bật cười bỏ trốn nhưng vẫn bị Nam Thành tóm lại được, vác lên đi vào phòng tắm.
Đêm đó Trí Nguyên ôm chặt lấy Nam Thành ở trên giường, tiếng điều hoà êm ái dễ chịu, không khí trong phòng thật sự thư thái. Nó không giống như khi trước hai người cùng chen chúc ở chiếc giường của cậu, hay là ôm nhau ngủ say ở lều cắm trại thời học sinh. Cảm giác đã trưởng thành rồi, qua nhiều năm rồi mà người ở bên cạnh vẫn luôn ở đây.
“Cuộc sống này có nhiều thứ không nằm trong kiểm soát của chúng ta, không phải muốn gì là sẽ được cái đó. Thậm chí cũng không thể bắt mọi người đều yêu thích mình, có người thích và có người ghét, như vậy là cân bằng rồi. Có nghĩa là sau khi trải qua thời kỳ sóng gió, chúng ta sẽ được đền đáp bằng hạnh phúc tương tự.”
Trí Nguyên không oán giận về những gì cậu gặp phải, cậu chỉ xem đó là những gì cậu phải trải qua để hạnh phúc.
“Bởi vì bây giờ em có anh rồi, nên em sẽ không còn sợ hãi bất kì điều gì nữa cả.” Trí Nguyên nghiêm túc thừa nhận.
“Nguyên Nguyên, anh sẽ cố gắng, bằng hết sức mình để cho em một cuộc đời hạnh phúc nhất. Nguyên Nguyên, anh biết chúng ta không thể tránh hết mọi khổ đau trong cuộc sống, nhưng chỉ cần chúng ta ở bên cạnh nhau là được, phải không?” Nam Thành hôn lên mái tóc cậu.
“Chỉ cần cả hai luôn hướng về nhau là được, em cũng sẽ dùng hết sức mình cho anh một đời hạnh phúc.”