Mùa Hè Của Diệp Xuyên

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì trong lòng có điểm nghi ngờ, cho nên khi Diệp Xuyên đến ký túc xá của Thiệu Khải chơi liền đặc biệt để ý đến Hắc Nhất Bằng.

Giường của Hắc Nhất Bằng nằm ở phía trên giường của Thiệu Khải, rõ ràng là cả hai giống nhau như đúc từ giường ngủ cho đến dụng cụ, chăn cũng đều xếp thành hình vuông vức như nhau.

Nhưng không biết tại sao, nhìn giường của Hắc Nhất Bằng gọn gàng quy củ hơn những người khác vài phần.

Diệp Xuyên vẫn cảm thấy mình thu dọn ký túc xá thật sự sạch sẽ, nhưng so với kiểu quản lý quân sự hóa ở ký túc xá đại học an ninh, thì phải gọi là ổ heo mới đúng, đệm chăn luôn luôn xộc xệch, bàn học khi nào có hứng thì mới dọn dẹp lại.

Kỳ thật lúc tập quân sự hồi đầu năm, huấn luyện viên cũng đã dạy bọn họ làm thế nào để gấp chăn ngay ngắn giống như một khối đậu hủ, nhưng quản lý kí túc xá cũng không mấy nghiêm khắc, bình thường chỉ cần quét tước sạch sẽ là được.

Nếu so sánh với nơi này thì thiếu đi vài phần tác phong cứng cỏi của thanh niên thời đại mới.

Diệp Xuyên đi dạo qua một vòng ký túc xá, sau đó thành thành thật thật ngồi xuống ghế.

Mới đầu cậu định ngồi trên giường Thiệu Khải, nhưng lại cảm thấy nơi đó sắp xếp rất chỉnh tề, làm cho người ta thật sự là không dám ngồi.

Diệp Xuyên không khỏi tò mò: “Các cậu lúc ngủ chăn cũng đắp thẳng một đường sao?”

Thiệu Khải đưa cho cậu ly nước, thuận tay vỗ lên đầu một cái, “Đừng có nói gở.”

“Không phải nói gở, chỉ là có chút hiếu kì, hỏi chơi thôi.”

Diệp Xuyên cầm ly nước, ánh mắt bất giác dừng lại trên người Hắc Nhất Bằng đang gom quần áo ngoài ban công.

Cậu nhóc này xem ra thân thể không tồi, trời lạnh như vậy, trên người hắn chỉ mặc một cái áo sơmi sợi bông, tay áo lại còn xăn lên.

Nhìn lại những người khác, tất cả đều áo trong áo ngoài, lại là bằng len nữa chứ.

“Mặc ít như vậy, không biết có thấy lạnh không?”

Diệp Xuyên cảm thấy ký túc xá của bọn họ độ ấm cũng tàm tạm thôi, tuy chưa đến mức lạnh, nhưng nếu nói là ấm áp thì tuyệt đối chưa tới.

“Đại khái là không lạnh.”

Thiệu Khải cười hắc hắc, “Thằng nhóc này khi ở ký túc xá lúc nào cũng chỉ mặc áo sơmi, đi ra ngoài thì thêm cái áo khoác.

Cho đến bây giờ tớ chưa thấy hắn mặc áo len lần nào.”

Diệp Xuyên rụt vai, cảm khái nói: “Sức khỏe thật tốt a.”

“Có gì đâu.”

Hắc Nhất Bằng ôm quần áo đi vào, thuận tay đặt lên giường Thiệu Khải, vừa xếp quần áo vừa lơ đãng nói: “Từ nhỏ sức khỏe đã rất tốt, cũng không sợ lạnh.”

Diệp Xuyên tròng mắt láo liên, “Vậy người trong nhà cậu đều như vậy sao?”

Hắc Nhất Bằng tay đang xếp quần áo hơi sựng lại, sau đó làm như không có gì nói: “Đại khái là do di truyền.

Ba tớ cũng vậy đấy, ông ấy trước kia làm cảnh sát.”

“Cảnh sát a.”

Diệp Xuyên không khỏi mở to hai mắt, “Cha truyền con nối a.”

Hắc Nhất Bằng nhếch miệng cười cười, bên má trái chợt hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ.

Diệp Xuyên vẻ mặt hiếu kì tiếp tục hỏi, “Làm cảnh sát rất vất vả, bây giờ ông ấy vẫn còn làm sao?”

Sắc mặt Hắc Nhất Bằng sa sầm xuống, giọng nói cũng trở nên gượng gạo, “Ông ấy đã về hưu rồi.”

“A, như vậy.

.”

Diệp Xuyên hơi sửng sốt, không biết nói tiếp như thế nào.

Cậu không hiểu chỉ một câu bình thường như vậy tại sao lại khiến cho hắn mất hứng.

Có điều, cậu cũng không phải dạng người hay tò mò, cứ quấn quít lấy hắn mà hỏi lung tung, chẳng qua là có chút nghi ngờ hắn và Hắc Lục có quan hệ với nhau thôi.

Thiệu Khải thấy không khí nhạt nhẽo, vội vàng chuyển hướng đề tài hỏi Diệp Xuyên, “Mỗi ngày cậu đều phải đi làm mà, sao hôm nay rảnh rổi chạy tới tìm tớ vậy?”

Diệp Xuyên thu hồi ánh mắt đang nhìn Hắc Nhất Bằng lại, “Thì tại cuối năm mà, mọi người cũng phải đi ăn tất niên chứ.

Nghe nói bọn họ sẽ đi ăn đại tiệc ở khách sạn năm sao, sau đó đi ca tại câu lạc bộ K, nơi đắt đỏ nhất thành phố.

Tớ chỉ là nhân viên tạp vụ.

Đi mấy chỗ đó có mà thổ huyết à.”

Thiệu Khải nở nụ cười, “Cứ từ từ.

Bây giờ cậu chỉ làm nhân viên tạp vụ nhưng đến năm ba là có thể lên đến vị trí trợ lý rồi, tớ đoán chừng sau khi tốt nghiệp còn có hy vọng tham gia vào đội ngũ cùng đi ăn tiệc tất niên với bọn họ.”

Diệp Xuyên về phía hắn giả làm mặt quỷ, “Tuân lệnh, sir.”

Thiệu Khải thấy cậu cứ chốc chốc lại liếc mắt nhìn trộm Hắc Nhất Bằng một cái, chịu đựng hồi lâu, mãi đến lúc Hắc Nhất Bằng đi ra ngoài, nhéo tai Diệp Xuyên kéo cậu ra ban công, “Tiểu Xuyên, tớ cảnh cáo trước.

Tuy rằng cậu là anh em của tớ, nhưng cái chuyện không biết tốt xấu ăn trong bát nhìn trong nồi này cậu tốt nhất là đừng có làm.

Mà lỡ làm rồi cũng đừng cho tớ biết.”

Diệp Xuyên thuận tay cho hắn một đấm, “Nói cái gì đâu không.”

Thiệu Khải cẩu thả dựa vào lan can, hất đầu về phía sau ký túc xá, “Cậu đừng cho là tớ không thấy nãy giờ cậu vẫn liếc mắt đưa tình về phía Nhất Bằng nhé.

Tớ nói cho cậu biết, người ta là thẳng nam thứ thiệt đó.

Đừng động vào mà khổ thân a.”

“Thèm vào!”

Diệp Xuyên nghe hắn nói mà trán nổi đầy hắc tuyến, “Tớ là loại người đó sao, cậu thật đúng là coi tớ như hái hoa đạo tặc.

.”

“Vậy ý cậu là gì?”

Thiệu Khải nhìn nhìn, vẻ mặt bán tín bán nghi, “Vừa rồi cậu cứ nhìn hắn mãi, làm cho tớ phát sợ.”

“Cậu đừng có nói hươu nói vượn.”

Diệp Xuyên lại đấm một cái nữa, “Tớ có chút nghi ngờ hắn và người tớ đang kết giao có quan hệ.

Đều mang họ Hắc, hơn nữa bộ dạng cũng tương tự.”

Đối với giải thích của cậu Thiệu Khải có vẻ không tin lắm, “Trực tiếp hỏi người kia của cậu không phải là được rồi sao?”

Diệp Xuyên lắc đầu, “Tạm thời lúc này chưa hỏi được.”

Thiệu Khải khó hiểu, “Tại sao?”

Diệp Xuyên thở dài, “Bởi vì còn có một vấn đề quan trọng hơn cần giải quyết.”

Theo như lời Diệp Xuyên thì vấn đề quan trọng đó chính là làm thế nào để thuyết phục được Diệp Thời Tranh.

Vợ chồng Diệp Ninh Đức đã quyết định mua nhà ở B thị.

Nói cách khác, đối với bên ngoài Diệp Ninh Đức đã chính thức nghỉ hưu, về sau mọi chuyện của Diệp gia sẽ do Diệp Thời Tranh làm chủ.

Còn nữa, sau khi về hưu vợ chồng Diệp Ninh Đức đương nhiên là muốn sống ở B thị, chuyện làm ăn của Diệp gia cũng sẽ chuyển dần dần đến đây, vòng luẩn quẩn này lớn như vậy, Diệp gia và tập đoàn Bắc Hồng vốn có làm ăn qua lại.

Quan hệ của cậu và Hắc Dực bị phát hiện là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Cho nên Hắc Lục đối với bạn nhỏ Diệp Tiểu Xuyên ân cần dạy bảo: Tiên hạ thủ vi cường, biết không? Bạn nhỏ Diệp Tiểu Xuyên chỉ có thể cắn răng cắn lợi gật đầu, “Biết!”

Vì thế, một ngày sau khi năm mới vừa qua đi, Diệp Xuyên ngồi ngay ngắn trong phòng ăn riêng ở nhà hàng Hải Vị, kiên nhẫn chờ đợi điều sắp xảy ra, một ngả rẽ của vận mệnh.

Cậu còn nhớ rõ khi ở kiếp trước, Kiều Mẫn gọi điện kêu cậu về nhà.

Vừa bước vào cửa đã ăn một cái tát thật mạnh, cho tới lúc đó Kiều Mẫn chưa bao giờ động thủ đánh Diệp Xuyên, nhưng một bạt tai kia, nửa bên mặt của Diệp Xuyên liền sưng lên.

Kiều Mẫn cơ hồ bị cậu làm cho giận điên lên rồi, một người đàn ông như Diệp Thời Phi mà cũng không giữ được cô.

Trong đầu Diệp Xuyên lúc ấy cứ ong ong, cuối cùng cũng chỉ nghe được mỗi một chữ: Cút!

Sắc mặt Diệp Xuyên trắng bệch.

Đây hẳn là theo như lời Hắc Lục nói hành động chậm chạp sẽ bị người ta nắm giữ.

Lúc này đây đổi thành mình chủ động nói ra trước, kết cục có thể.

Khác biệt hay không? Hắc Lục ngồi ở bên cạnh, vừa uống trà vừa chậm rãi xem tạp chí rượu vang.

Dư quang khóe mắt thoáng nhìn thấy Diệp Xuyên cứ liên tục ngó đồng hồ, nhịn không được lắc lắc đầu cười, “Rốt cuộc em đang lo lắng cái gì?”

Diệp Xuyên trừng mắt nhìn, khẩu thị tâm phi biện bạch, “Em không lo lắng.”

Hắc Lục đưa tay lên nhẹ nhéo nhéo cằm của cậu, ôn nhu nói: “Có tôi ở đây.”

Diệp Xuyên cắn môi gật gật đầu.

Hôm nay cậu và Hắc Lục cùng mặc áo len cổ cao màu đen, bất quá, cùng một kiểu áo mặc ở trên người Hắc Lục nhìn có vẻ tao nhã thành thục, ở Diệp Xuyên lại tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế tự nhiên, hơn nữa toát ra vài phần hơi thở cấm dục, ngây ngô mà cám dỗ.

Hắc Lục cảm thấy thiếu niên trước mắt bộ dáng ra vẻ điềm tĩnh nhìn rất đáng yêu, cho dù là khuôn mặt phụng phịu, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều liên tưởng đến một bữa đại tiệc tràn đầy mỹ vị lại được bọc một lớp băng mỏng, khiến người ta phải suy nghĩ viễn vong.

Cứ miên man như thế cho đến khi tìm lại được ý thức, Hắc Lục thấy mình đã đưa tay qua, dừng lại trên đôi môi hồng nhạt nhẹ nhàng vuốt ve.

Xúc cảm nơi đầu ngón tay mềm mại trơn bóng và lành lạnh, chẳng khác chi một loại trái cây mọng nước, tưởng chừng như chỉ cần nhẹ ép xuống sẽ chảy ra nước mật ngọt ngào.

Hắc Lục bất động thần sắc, lại chợt có cảm giác khát khô cả cổ.

Đã thật lâu hắn chưa từng có loại cảm giác không khống chế được như thế này.

Nhưng trước mặt cậu nhóc này, hắn lại luôn giống như mấy tên choai choai.

Mỗi một lần cảm xúc đều đến bất ngờ và mãnh liệt, đến nỗi khó có thể chống đỡ.

Diệp Xuyên cúi đầu xuống, ánh mắt hơi bất an dừng trên mặt Hắc Lục, vô thức muốn tìm kiếm một sự hỗ trợ.

Hắc Lục xoa dịu nhìn về phía cậu cười cười, “Đừng khẩn trương.”

Vừa mở miệng mới ý thức được thanh âm của mình hơi khàn, Hắc Lục nhẹ ho khan hai tiếng, khi ngẩng đầu lên đã thấy trên mặt Diệp Xuyên chậm rãi hiện ra biểu tình xấu xa.

Hắc Lục đang định cảnh cáo cậu không được giở trò mèo, thì thấy cậu dùng răng nanh nhọn nhọn nhẹ nhàng cọ xát lên mấy ngón tay của mình.

Hắc Lục cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều run rẩy theo.

Không phải là đau đớn, răng nanh đè ép tạo ra cảm giác hơi tê và ngưa ngứa, theo mạch máu xông thẳng lên não, giống như tia chớp vậy.

Tiếng thở dốc của Hắc Lục chợt gia tăng.

Diệp Xuyên lại giống tiểu hồ ly dường như muốn cười rộ lên.

Bên này cậu ngậm đầu ngón tay Hắc Lục chơi đùa vui đến chẳng còn nhớ gì, dư quang khóe mắt lại thoáng nhìn thấy một bóng người mặc áo màu nhạt ngoài cửa phòng, làm cậu bị dọa không ít, Diệp Xuyên lập tức hoảng sợ nhảy dựng lên.

Cái bàn bị cậu va chạm thật mạnh, mấy thứ để trên bàn ngã đổ loạn xạ cả lên.

Nhìn thiếu niên vài giây trước còn trưng vẻ mặt cười xấu xa, giờ khắc này lại hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chân tay luống cuống giống như con thỏ nhỏ bị kinh hách, Hắc Lục bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Hắn đứng dậy vỗ nhẹ nhẹ lên vai Diệp Xuyên, quay đầu hướng về phía người ngoài cửa khách khí gật đầu chào, “Diệp tiên sinh, mời vào.”

Ánh mắt phức tạp của Diệp Thời Tranh dò xét qua lại trên mặt của hai người.

Mãi đến khi Diệp Xuyên nơm nớp lo sợ kêu một tiếng anh cả, mới hồi phục lại tinh thần.

Đến lúc này, anh mới chú ý tới hai người trước mặt mặc áo len giống nhau, tâm tình Diệp Thời Tranh nhất thời lại rối lên.

Loại trang phục tình nhân này là một loại ám chỉ, hay dùng để thị uy vậy kìa.

Hai người gọi lão tử vào nơi này, không nói hai lời trước tiên ném một quả bom hạng nặng như vậy, cho dù muốn nói ra cũng kính nhờ các ngươi vòng vo một chút có được không? Thậm chí lấy cớ giống như lần trước.

Lúc này Diệp Thời Tranh đã đem tình hình trước mắt cùng với cuộc chạm mặt lần trước liên kết với nhau, đầu óc vốn đang bị vây trong trạng thái hỗn loạn lập tức liền phẫn nộ: Thì ra lần trước đụng mặt bọn họ chính là lão lưu manh này lừa gạt em út nhà mình hẹn hò!

!

Diệp Thời Tranh trừng mắt liếc nhìn Diệp Xuyên đang cố gắng bình tĩnh ngồi xuống trước mặt mình, có loại cảm giác uất nghẹn khi rèn sắt không thành thép, “Thế này là sao?”

Hắc Lục từ trong tay người phục vụ cầm chai rượu, phất tay ý bảo các cô đi ra ngoài.

Hắn cầm hai cái ly rót đầy rượu, để một ly trước mặt Diệp Thời Tranh, vô cùng thành khẩn nói: “Diệp tiên sinh.

.”

Diệp Thời Tranh nâng tay lên ngăn hắn lại, “Hắc tổng mời ngồi, trước hết tôi muốn nghe Tiểu Xuyên giải thích.”

Tim Diệp Xuyên đập thình thịch, kỳ thật trước đó cậu đã chuẩn bị tâm lý rằng Diệp Thời Tranh sẽ phẩy tay bỏ đi.

Thế nhưng anh ấy chịu ngồi xuống, lại còn tâm bình khí hòa yêu cầu mình giải thích.

Đây có phải là một khởi đầu tốt hay không? May mà Diệp Xuyên không có thuật đọc tâm.

Nếu có cậu sẽ kinh hãi phát hiện giờ khắc này trong đầu Diệp Thời Tranh đang tính toán tìm người có thể làm cho Hắc Lục biến mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio