Glenda nhìn hắn bỏ đi, trên mặt hiện rõ nỗi buồn. Cô vòng tay ôm lấy mình. Hắn không thấy điều cô thấy - chiếc xe màu xanh đi vòng qua chỗ cua, qua chiếc đèn ở đầu bên kia của khu nhà di động. Đó là xe của Rachel Grant. Kiểu xe ngoại đó hết sức độc đáo ở Tylerville nên nhận ra được ngay lập tức.
Johnny điên tiết lên vì cô đã gọi cô Grant đến đón hắn, nhưng cô còn biết gọi ai được nữa? Còn ai trong thị trấn muốn cho Johnny Harris ngồi cùng xe với họ? Rất nhiều người trong số họ nghĩ rằng hắn đã giết cô gái đó. Glenda không cho là thế. Cô đã biết hắn bao lâu nay, và cô chưa bao giờ thấy hắn giơ một cánh tay lên đánh phụ nữ. Theo suy nghĩ của cô, một người đàn ông không đánh đập thì sẽ không giết người. Hắn có thể làm vậy với một người đàn ông khác, trong một trận đánh nhau giữa cơn say, nhưng không phải là một người phụ nữ, càng không phải cái cách mà cô gái đó bị giết. Phải là một ai đó cực kỳ xấu xa hoặc điên loạn, mới gây ra tội ác như thế.
Johnny có thể sẽ điên lên khi nhận ra rằng hắn không thể né tránh cô Grant. Làn đường dẫn đến khu nhà di động chỉ đủ rộng cho một xe thôi. Glenda không thấy cô giáo đó lịch sự tránh sang một bên để nhường đường cho Johnny. Glenda đã bảo Rachel rằng hắn say bí tỉ và rất có thể sẽ giết bản thân mình trước khi đi được một dặm.
Johnny và Grant, cứ để họ tiếp tục đi. Lúc này khi nghĩ về điều đó, Glenda băn khoăn không hiểu tại sao lúc trước mình không nghi ngờ. Hắn luôn mềm mỏng với cô giáo đó, đọc sách và viết những thứ làm cô ấy ấn tượng và rất lịch sự những lúc cô ấy có mặt. Và từ khi hắn trở về, hai người họ đi cùng nhau rất nhiều lần. Thêm nữa, cô ấy còn cho hắn làm việc trong cửa hàng của bố mình nữa.
Và cô Grant khá xinh xắn, theo kiểu rất sạch sẽ. Quần áo của cô ấy chẳng bao giờ hợp mốt - rất luộm thuộm, không theo cái kiểu mà Glenda tự hào về cách ăn mặc của mình - và cô ấy không hề có ngực. Nhưng nước da của cô ấy rất đẹp đối với một người phụ nữ ở tuổi như cô ấy, và cô ấy có cái kiểu kiêu kỳ khiến một người đàn ông có xuất phát điểm như Johnny thấy quyến rũ. Một thách thức hay kiểu như vậy.
Tuy nhiên, điều đó cản trở mong muốn của Glenda được giữ hắn cho riêng mình. Không phải là cô yêu hắn điên cuồng hay đại loại vậy, nhưng hắn tốt cho lũ trẻ.
“Glenda!” Tiếng thì thầm làm cô giật mình, thoát khỏi tình trạng mơ mộng. Cứng người lại, mắt mở to, cô quay lại nhìn xung quanh. Ở cả ba phía chẳng có gì ngoài bóng tối. Bên cạnh cô lúc này là ánh sáng vàng mờ nhạt.
“Ai đấy?” Không hiểu sao cô thấy sợ. Điều đó thật ngốc nghếch. Chẳng có điều gì phải sợ ở Tylerville cả. Chẳng có tội phạm, trừ một vài thanh niên ngốc nghếch phá một số bóng đèn hay dùng gậy đập vào hòm thư. Chẳng có bạo lực, thậm chí là trấn lột, trong suốt mười một năm.
“Cô có thể giúp tôi việc này được không?”
Lời thì thầm đó chắc là của ông Janusky, ông cụ tám mươi tuổi yếu ớt sống trên chiếc xe đằng sau cô. Ông Janusky đã bị cúm, và đó là lý do tại sao giọng ông nghe hơi lạ. Nhưng ông cụ đó làm gì ngoài trời vào lúc này cơ chứ? Gần mười hai giờ đêm rồi, và ông thường đi ngủ lúc chín giờ cơ mà.
“Là cụ hả, cụ Janusky?”
“Phải. Nhanh lên, Glenda.”
Giọng nói phát ra từ bóng tối ở phía bên trái của chiếc xe, chỗ đặt thùng rác. Có lẽ cụ già đã đi ra ngoài vứt rác và thấy mình không thể nhấc túi rác lên đủ cao để ném vào thùng.
“Cụ ở đâu thế?” Sau khi đã xua cơn rùng mình đi, Glenda đi về phía tiếng nói phát ra.
“Ở chỗ này.”
Glenda đi ra khỏi quầng sáng, bước vài bước vào bóng tối dày đặc, và đứng khựng lại. Một cảm giác sợ hãi ập lên cô như một cơn mưa đá. Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, trước khi cô kịp chạy, hét lên hay thậm chí cử động, thì đã có thứ gì đó cứng đập vào cạnh đầu cô, mạnh đến mức làm cô ngã lăn ra đất và gần như ngất đi trong một phút.
Khi tỉnh lại, cô thấy đau đớn, sợ hãi, và nhận ra rằng mình vừa bị đâm. Rồi bị đâm, bị đâm tiếp, trong một cơn tức giận điên cuồng. Rên rỉ, giơ một nửa cánh tay lên trong nỗ lực vô ích để đẩy kẻ tấn công ra, cô chỉ có một giây để nhận ra sự thật là mình đang bị giết.
Trong giây đó, trong đầu cô chỉ có lời cầu nguyện điên cuồng: “Ôi, làm ơn, lạy Chúa… tôi không muốn bỏ các con tôi lại! Ôi, không! Ôi, làm ơn! Ôi, làm ơn!”
Và rồi như một tấm màn sân khấu nặng nề, bóng tối ập xuống.