Mấy ngày sau cuối cùng Hạ Dương cũng xuất viện, ngoại trừ Taishi, nhóm người Hiroshi đều đặc biệt đến chúc mừng.
Hạ Dương vẫn thản nhiên như cũ, không nói chuyện nhiều, ai nói gì cô cũng chỉ khẽ gật đầu hoặc mỉm cười nhẹ mà thôi.
Cả nhóm giúp hai vợ chồng dọn đồ ra xe, hôm nay cả hai sẽ quay trở về nhà của họ.
Hạ Dương cứ nghĩ mình sẽ rất hào hứng khi được trở về nhà, chỉ không ngờ cô vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng một chút gợn sóng cũng không có.
Còn nhớ lúc bọn họ ở nhà thì đang là mùa hè, bây giờ khi quay về trời đã vào thu, cây rẻ quạt nhà bên cạnh cũng đang dần thay lá, không chỉ một vài chiếc lá bay sang nhà hai người nữa, mà hiện tại một góc tường ở gần đó đã đầy lá rẻ quạt rồi.
Hạ Dương đứng ngẩn người trong sân, Taishi đang chuyển đồ của hai người vào nhà, nhìn thấy cô đứng bất động anh tiến lại "Vào nhà thôi, sức khỏe em còn yếu, không nên đứng ngoài gió nhiều."
Hạ Dương khẽ gật đầu, cô xoay người chậm rãi đi vào trong nhà.
Mấy hôm trước cô giúp việc đã đến dọn vệ sinh định kỳ, cho nên trong nhà vô cùng sạch sẽ.
Hạ Dương ngồi xuống ghế trong phòng khách, đưa mắt nhìn cách bài trí của căn phòng một lượt, mọi thứ đều được cô và Taishi trang trí lại cách đây không lâu, nhưng Hạ Dương vẫn cảm nhận được bóng dáng của Hiroko ở nơi này.
Trái tim chợt nhói đau.
Hiroko nói cô và Taishi từng ở trong căn nhà này, hai người còn cùng nhau nấu ăn rất vui vẻ.
Lúc trước Hạ Dương cảm thấy đó chỉ là chuyện cũ, trên đời này ai mà không có quá khứ, nếu đã lựa chọn yêu một người, sao còn muốn quan tâm đến quá khứ của họ.
Đã từng suy nghĩ thoáng như thế, không hiểu sao bây giờ lại thấy chạnh lòng.
Taishi rót một ly nước đưa đến "Em uống nước đi, có đói bụng không? Bây giờ anh đi nấu gì đó cho em ăn nha?"
Hạ Dương gật đầu "Ừm, em cảm ơn.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng
.
Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu
.
Tân An Quỷ Sự
.
Yêu Em Bằng Cả Trái Tim Anh
=====================================
Taishi xoa đầu cô "Đã là vợ chồng rồi, sao em còn khách sáo như vậy?"
Hạ Dương không trả lời anh, cô chỉ khẽ mỉm cười một cái.
Taishi thở dài, anh biết Hạ Dương rất đau khổ, nhưng tình trạng như thế này không biết sẽ còn kéo dài bao lâu.
Trong nhà lâu rồi không nấu ăn, nguyên liệu trong tủ lạnh cũng không còn, Taishi nói Hạ Dương vào phòng nghĩ ngơi, anh sẽ đi ra ngoài mua nguyên liệu.
Hạ Dương rất ngoan ngoãn, cô chỉ khẽ nói "Anh đi cẩn thận." sau đó thật sự đi vào phòng ngủ.
Hạ Dương cẩn thận nhìn ngắm phòng ngủ của cô và Taishi, ở nơi này hai người đã từng có khoảng thời gian rất hạnh phúc.
Từng đồ vật trưng bày cũng là do một tay Taishi chọn cho cô.
Cứ ngỡ có thể vui vẻ như vậy cả đời, không ngờ đến cuối cùng lại khiến cho cô đau đớn như vậy.
Một tháng sau đó, tâm trạng của Hạ Dương đã khá lên nhiều, cô bắt đầu làm việc trở lại.
Cũng thường đi bộ đến cửa hàng tiện lợi để bàn giao việc cho Takeshi.
Sau khi hai người họ trở về nhà, nhóm người Hiroshi cũng có đến thăm, mỗi lần đến đều mang theo nhiều loại thức ăn khác nhau, tất cả bọn họ còn cùng nhau mở tiệc nướng ở trước sân.
Bầu không khí rất vui vẻ, cũng không có ai nhắc đến Hiroko, nhưng Hạ Dương biết Hiroko đã đến tìm Taishi vài lần.
Có một buổi tối nọ, lúc Taishi đi tắm, Hạ Dương nhìn thấy điện thoại của anh có tin nhắn, trên màn hình còn hiển thị tên người nhắn là Hiroko.
Đúng vậy, Taishi vẫn chưa xóa số điện thoại của cô ấy, phía sau tên Hiroko còn có một trái tim, có lẽ Taishi đã quên đổi trở lại.
Hạ Dương không xem nội dung tin nhắn, cô cũng không muốn xen vào sự riêng tư của Taishi, nhưng cô biết Hiroko muốn gặp anh.
Vì thế ngày hôm sau cô đã tìm lý do đến công ty của Takeshi ký hợp đồng mà ra khỏi nhà, Taishi còn lo lắng đưa cô đi đến tận nơi, bất quá khi anh rời đi cô lại chuyển hướng đi đến quán cà phê bên cạnh.
Takeshi nhân lúc nghĩ trưa có ra ngồi với cô một lúc, thời gian còn lại đa phần đều là Hạ Dương tự mình ngẩn người.
Mặc dù Taishi nói khi nào cô xong việc thì gọi anh đến đón, nhưng Hạ Dương không gọi, chỉ khi ánh mặt trời dần dần khuất bóng cô mới chậm rãi ra khỏi quán cà phê.
Sau đó lại ngồi xe buýt mà quay về nhà, cô muốn kéo dài thời gian để Taishi có thể gặp Hiroko, cô biết chắc hôm nay Hiroko sẽ tìm đến.
Cứ ngỡ đã cho hai người họ đủ thời gian, nhưng khi Hạ Dương về đến trước cửa vẫn nhìn thấy hai người họ đang đứng trong sân.
Nhìn thấy cô cả hai đều sửng sốt, Taishi vội vàng bước nhanh đến "Không phải anh đã nói khi nào xong thì gọi anh đến đón sao? Sao em lại tự về rồi?"
Hạ Dương khẽ mỉm cười "Không sao, em tự về được mà." Sau đó đi ngang qua Hiroko, thản nhiên nói "Chào cô."
Hạ Dương bình tĩnh nói với Taishi "Hai người cứ nói chuyện đi, em vào nhà trước." Một chút khó chịu cũng không để lộ ra, vẫn khuôn mặt thản nhiên coi như không có gì mà đi vào nhà.
Nhìn bóng dáng Hạ Dương khuất sau cánh cửa, Taishi nhíu mày nói với Hiroko "Cô về đi, vợ tôi trở về rồi, tôi không muốn cô ấy hiểu lầm nữa."
Hiroko như không thể tin mà nhìn anh, không ngờ mối quan hệ của hai người họ lại trở nên xa cách như vậy, từ lúc cô đến tới giờ, Taishi chưa từng mở miệng mời cô vào nhà, chẳng lẽ một vài câu khách sáo anh cũng không muốn nói ra hay sao?
Hiroko khóc thì cũng đã khóc, níu kéo cũng đã níu kéo, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại sự ghét bỏ và lạnh lùng của Taishi, dù cho không cam lòng đến mấy cô vẫn không thể ở lại.
Taishi không quan tâm đến cô nữa, nếu cô muốn đứng đây thì cứ đứng đi.
Anh xoay người mở cửa đi nhanh vào nhà.
Hạ Dương có lẽ là đang tắm, Taishi nghe thấy tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, anh không ngờ cô lại bình tĩnh đến vậy, một ánh nhìn khó chịu cô cũng không để lộ ra.
Chẳng lẽ cô đã không còn yêu anh nữa sao?
Hạ Dương tắm xong bước ra đã nhìn thấy Taishi đang dọn thức ăn lên bàn, đều là những món cô thích.
Hạ Dương khẽ hỏi "Hiroko đã về rồi sao?"
Taishi bưng thêm món cuối cùng ra "Ừ, cô ấy đến nói là bố cô ấy đã phẫu thuật thành công rồi."
Hạ Dương gật đầu "Vậy là tốt rồi."
Taishi gắp thức ăn cho cô, giọng nói vô cùng dịu dàng "Hai ngày nữa anh đưa em về nhà nhé, em thích lễ cưới diễn ra vào cuối năm nay hay để sang tết?"
Hạ Dương cho thức ăn vào miệng, vừa nhai vừa nói "Cái nào cũng được."
Câu nói có phần tùy tiện của Hạ Dương khiến Taishi khó chịu, anh thở dài bỏ đũa xuống, sau đó đưa tay sang nắm lấy tay cô "Em đừng như vậy nữa mà, Hiroko tìm đến anh cũng rất bất ngờ, nhưng anh và cô ấy thật sự không còn gì cả.
Hôm nay lúc cô ấy đến anh còn không để cô ấy vào nhà chúng ta.
Em có thể tha thứ cho anh được không?"
Hạ Dương cũng ngưng đũa, cảm giác mùi vị của thức ăn trong miệng đã không còn ngon nữa.
Cô đưa mắt nhìn Taishi, trên mặt là một mảnh bi thương "Em chưa bao giờ trách anh cả, em yêu anh nhiều như vậy sao có thể trách anh đây?" Cô biết Taishi thương cô, từ lúc mất đi đứa bé đến bây giờ, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, mặc cho cô tùy hứng, cô lạnh nhạt, anh vẫn như cũ ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Nhưng Hạ Dương biết tất cả cũng chỉ là nhất thời, anh đối tốt với cô ngoại trừ chữ thương kia ra, nhiều hơn vẫn là một phần trách nhiệm.
Cô có thể tha thứ cho Taishi, nhưng lại không thể tha thứ cho chính bản thân mình, cô yêu anh bao nhiêu, thì hận bản thân mình bấy nhiêu, hận bản thân mình yếu đuối, hận mình cố chấp không chịu buông bỏ, cuối cùng mới khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy.
Taishi nắm tay cô càng chặt, sự mạnh mẽ của anh mấy ngày qua như bị ai đó bóp nát, anh kéo tay cô đặt lên trán mình, giọt nước mắt ấm nóng dần dần rơi xuống.
Một lần nữa Taishi lại khóc, anh khóc vì chính sự bất lực của bản thân, anh yêu cô nhưng lại không cho cô được niềm tin, không cho cô được hạnh phúc mà cô mong muốn.
Hạ Dương cũng khóc, cô đưa tay lau nước mắt cho người đàn ông trước mặt, cô biết anh rất mệt, bản thân cô cũng vậy, đã quá mệt mỏi rồi..