Có lẽ do Hạ Dương ở ngoài trời lạnh khá lâu, sức khỏe lại vẫn còn yếu, vì vậy buổi chiều hôm đó cô bắt đầu phát sốt.
Ban đầu Bảo Trân không nhìn ra được, thấy Hạ Dương ăn ít cơm còn tưởng cô ngại, đến khi cô rủ Hạ Dương vào trung tâm chơi mới phát hiện cô khác thường, cả khuôn mặt đều ửng đỏ, môi mỏng tái nhợt, đôi mắt lại có chút mơ hồ.
Bảo Trân thử đưa tay sờ trán Hạ Dương, sau đó mới phát hiện cô bạn thân này của mình đang sốt rất cao.
Có lẽ là cảm nhận được có người biết mình bệnh rồi, Bảo Trân vừa thu tay lại Hạ Dương liền ngất xỉu luôn.
Bảo Trân hoảng hốt gọi ba mẹ mình, hai người lớn chạy lên cũng hốt hoảng không kém, ba người nhanh chóng đưa Hạ Dương vào bệnh viện.
Hạ Dương sốt rất cao, bác sĩ vừa tiêm thuốc cho cô xong, bước ra nói "Cô ấy sốt gần độ, cũng may đưa đến bệnh viện kịp lúc, để thêm một chút nữa có thể dẫn đến co giật."
Bảo Trân hoảng sợ, cô lo lắng hỏi bác sĩ "Tình hình của cô ấy như thế nào rồi?"
Bác sĩ nhìn Bảo Trân nói "Tạm thời đã tiêm thuốc rồi, vẫn chờ quan sát thêm ba mươi phút nữa, nếu không hạ sốt sẽ phải đưa vào phòng cấp cứu đặt biệt."
Ba mẹ của Bảo Trân cũng ở đó, hai người nghe xong vô cùng lo lắng "Làm sao đây? Con liên lạc với người nhà con bé chưa?"
Bảo Trân lắc đầu, ban nãy cô lo lắng quá nên có nhớ cái gì đâu, bây giờ liền lấy điện thoại ra gọi cho Chí Khang.
Chí Khang sau khi biết tin cũng báo cho Gia Luân một tiếng, hai người vội vàng chạy đến bệnh viện.
Thấy hai người đến, Bảo Trân liền dặn họ ở lại cùng ba mẹ mình, cô chạy về nhà tìm điện thoại của Hạ Dương.
Gia Luân nhìn thấy Hạ Dương vì sốt mà ngủ cũng nhíu mày, trong lòng vô cùng tự trách.
Hôm nay hai người ngồi ngoài gió lớn mà nói chuyện cả buổi, anh quên mất chuyện Hạ Dương vừa mới đến vẫn chưa quen thuộc khí hậu ở đây.
Cuối cùng Hạ Dương cũng có dấu hiệu hạ sốt, nhưng vẫn còn sốt hơn độ, tuy rằng không bị đẩy vào phòng cấp cứu đặt biệt, nhưng vẫn bị bác sĩ ra vào thăm khám liên tục.
Ba mẹ của Bảo Trân đã về nhà từ khuya, Chí Khang đi mua chút đồ ăn, sau đó cùng với Bảo Trân và Gia Luân ở lại bệnh viện trông chừng Hạ Dương.
Thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau Hạ Dương mới lừ đừ mở mắt ra, đập vào mắt cô đầu tiên chính là khuôn mặt lo lắng của Tuấn Vỹ, Hạ Dương kinh ngạc thều thào hỏi "Anh, sao anh lại ở đây?"
Tuấn Vỹ mặc dù vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy cô yếu ớt như vậy lại không nỡ mắng, chỉ khẽ hỏi "Em cảm thấy thế nào rồi?"
Tối qua Bảo Trân mở nguồn điện thoại của Hạ Dương lên, vừa hay Tuấn Vỹ gọi tới, nghe thấy điện thoại đổ chuông anh rất vui mừng, chỉ không ngờ người bắt máy lại không phải Hạ Dương.
Tuấn Vỹ cũng vừa đáp máy bay quay trở về Việt Nam, anh tìm kiếm mất hai ngày ở Nhật vẫn không có tin tức gì, cuối cùng chỉ đành chán nản trở về Việt Nam.
Lúc nhấn nút gọi vào số Hạ Dương thật ra chỉ là muốn thử vận may, không ngờ điện thoại Hạ Dương lại đổ chuông, vừa nghe nói Hạ Dương nhập viện, lại không có chuyến bay đến Đà Lạt nào, cuối cùng Tuấn Vỹ chỉ đành ngồi xe suốt đêm đến đây.
Nhìn thấy người đến là người anh đã thương yêu mình từ nhỏ đến lớn, Hạ Dương tủi thân bắt đầu òa khóc.
Tuấn Vỹ bị cô khóc làm cho phát hoảng, Thế Bảo vừa mua đồ ăn bên ngoài về cũng vội vàng chạy nhanh vào.
Bảo Trân và hai người kia đã sớm trở về nghĩ ngơi, dù sao người thân của Hạ Dương đã đến, họ lại thức suốt đêm để trông chừng cô nên rất mệt.
Nhìn thấy Thế Bảo chạy vào, Hạ Dương càng khóc lớn hơn, hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau bối rối, sau cùng vẫn là Tuấn Vỹ ôm lấy cô vào lòng mà an ủi.
"Ngoan, đừng khóc nữa."
Tuấn Vỹ không ngờ Hạ Dương thật sự về đến Việt Nam, càng không ngờ đến cô lại chạy lên Đà Lạt, hại bọn họ phải chạy đôn chạy đáo mất hai ngày ở Nhật để tìm cô.
Nhìn thấy tiếng khóc của Hạ Dương đã nhỏ dần, Thế Bảo liền lấy túi khăn giấy mình vừa mua ra, anh rút ra một tờ giấy đưa đến "Em lau nước mắt đi đã."
Hạ Dương cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô nhận lấy khăn giấy, vừa lau nước mắt vừa hỏi lại lần nữa "Sao các anh lại ở đây?"
Tuấn Vỹ chỉ đơn giản nói là anh gọi cho cô lúc bạn của cô vừa mở nguồn điện thoại cô lên, nghe thấy cô bệnh nên bọn họ liền lập tức chạy đến.
Hạ Dương hít hít mũi "Em xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi."
Tuấn Vỹ bốc hỏa, đang định mắng cô một trận, lại nhìn đến ánh mắt khuyên can của Thế Bảo, sau đó lại nhìn đến dáng vẻ yếu ớt hiện tại của Hạ Dương, cuối cùng anh thở dài một cái, không mở miệng mắng cô được nữa.
Hạ Dương có lẽ cũng nhìn ra được sự tức giận của Tuấn Vỹ, cô nhỏ giọng hỏi "Ba mẹ em có biết chuyện không?"
Tuấn Vỹ lắc đầu "Chưa biết, nhưng anh định trở về nói cho chú thím biết đây, nhân tiện giúp em ly hôn cái tên khốn nạn kia luôn."
Nhắc đến chuyện ly hôn với Taishi, đôi mắt Hạ Dương lại hơi đỏ, trái tim lại đau như bị ai đó bóp chặt.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Dương, Tuấn Vỹ không thể nhịn được nữa, anh quát lớn "Bây giờ mà em còn do dự cái gì nữa, chẳng lẽ bao nhiêu đó chuyện chưa đủ làm cho em chết tâm sao?"
Hạ Dương rơi nước mắt "Em biết, em sẽ ly hôn với anh ấy." nếu hai người ly hôn, Taishi sẽ không cần phải chịu trách nhiệm với cô nữa, anh và Hiroko sẽ có thể thoải mái ở bên nhau.
Tuấn Vỹ cho là Hạ Dương đã nghĩ thông suốt, anh hạ giọng nói "Đợi em khỏe chúng ta sẽ quay về, anh sẽ giúp em ra mặt làm giấy độc thân, chúng ta không cần tên kia xuất hiện vẫn có thể đơn phương ly hôn."
Hạ Dương đã tỉnh táo hơn, cô kinh ngạc hỏi Tuấn Vỹ "Mà sao anh biết em rời đi?"
Hạ Dương tin vào diễn xuất của mình, cuộc gọi hôm đó cô cũng không lộ ra bất kỳ chuyện gì cả.
Tuấn Vỹ gõ lên đầu cô một cái "Em tưởng là ai cũng vô tâm như em sao?"
Sau đó Hạ Dương mới biết được là Taishi gọi đến cho Tuấn Vỹ, cô định mở miệng hỏi về tình hình của Taishi, nhưng lại bị ánh mắt hung dữ của Tuấn Vỹ dọa cho im bặt.
Thật lâu sau Tuấn Vỹ mới lên tiếng "Tên khốn đó bị anh đánh rồi mắng cho một trận, tin chắc lần này sẽ sợ mà không đi tìm em nữa đâu."
Hạ Dương nghe đến chuyện Taishi bị đánh, cô khẩn trương hỏi "Anh ấy có sao không?"
Tuấn Vỹ trừng mắt nhìn cô "Em hỏi làm gì, dù có điên đến mấy anh cũng không đánh chết cậu ta đâu."
Hạ Dương biết Tuấn Vỹ sẽ biết nặng nhẹ, nhưng nghĩ đến chuyện Taishi bị đánh, cô lại không kiềm chế được mà lo lắng.
Tuấn Vỹ cảm thấy đầu mình sắp bốc hỏa tới nơi, anh không ngờ em họ mình bình thường vẫn khen là thông mình lanh lợi, lại trở nên ngu ngốc và cố chấp đến như vậy.
Tuấn Vỹ không nói lời nào nữa, anh ngồi xuống ghế để trấn tỉnh bản thân mình, lại ra hiệu cho Thế Bảo lên đi.
Thế Bảo buồn cười nhìn hai anh em nhà này, cuối cùng chỉ có thể nhận lệnh mà ngồi vào chỗ trước đó của Tuấn Vỹ, lại mở ra hộp cháo lúc nãy mình mua "Em ăn cháo đi, phải ăn rồi uống thuốc mới mau hết bệnh."
Hạ Dương gật đầu, cô liếc nhìn Tuấn Vỹ một cái, cuối cùng không nói gì mà cầm muỗng lên ăn cháo.
Đến chiều Bảo Trân cùng với Chí Khang và Gia Luân đến thăm Hạ Dương, nhìn thấy cô đã tỉnh Bảo Trân liền nắm lấy tay cô nói "Mày có biết tao lo lắng lắm không, sao mày khó chịu mà không nói ra vậy?"
Hạ Dương cười cười trấn an cô "Không phải là tao đã không sao rồi sao, mày đừng lo lắng nữa."
Gia Luân bên cạnh cũng gật đầu "Nhìn dáng vẻ này hẳn là đã nghĩ thông mọi chuyện rồi, bệnh một đợt có lẽ đã buông bỏ được người kia."
Hạ Dương trừng mắt nhìn anh ta "Anh có thể bớt nói được không?" Sau lần trò chuyện hôm qua, Hạ Dương đối với Gia Luân đã thân thuộc lên không ít, không còn ngại ngùng với anh ta nữa, đã vậy còn nói chuyện tự nhiên hơn.
Bảo Trân và Chí Khang nhìn nhau, không ngờ mối quan hệ của hai người kia lại tiến triển nhanh đến vậy, nhưng mà hình như tiến triển hơi sai lệch thì phải?.