Mặc dù Quách Thụy Dương rất thích nguỵ biện nhưng phần lớn là cậu hành động theo bản năng, sau khi bị Hạ Băng cự tuyệt thì cậu bỗng nhiên nhận ra chính mình không phải là nói giỡn mà cậu thật sự muốn thuyết phục Hạ Băng thuê nhà ở cùng với cậu.
Bởi vì sống với Hạ Băng quá thoải mái, thoải mái hơn rất nhiều so với sống một mình, hơn rất nhiều so với sống cùng bạn gái, cũng không bị mắng mỗi ngày như khi sống cùng với bố mẹ.
Khi ở một mình thì Quách Thụy Dương luôn cảm thấy cô đơn. Cậu cảm thấy bản thân không ngừng hẹn hò là do cậu không thể chấp nhận được chuyện không có ai quan tâm và ở bên cạnh cậu.
Bị thương hay oan uất cũng không có ai để khóc lóc kể lể; sự nghiệp thành công cũng không có ai để khoe khoang; nỗ lực chăm chỉ cũng không có ai tán thưởng; lúc suy sút chán chường thì không có ai khuyên bảo an ủi, nếu cuộc sống không có những thứ này thì sẽ buồn chán biết bao. Đồ ngon thì phải ăn cùng với bạn bè hoặc người yêu, phim hay thì phải xem với người có cùng chí hướng, lúc thương tâm rơi nước mắt nếu có người an ủi thì tâm trạng sẽ tốt lên.
Nếu ai đó có thể thoả mãn những cảm xúc này mà không có tư lợi bên trong và không gây ra thương tổn gì thì tốt biết mấy. Nhưng mà trên thực tế những người mang đến sự ấm áp và ôn nhu cũng thường đặt ra rất nhiều yêu cầu mà chuyện này lại luôn tồn tại trong các mối quan hệ, sau đó những ôn nhu nhận được dần dần sẽ biến mất mà biến thành một loại tra tấn giày vò.
Quách Thuỵ Dương từng yêu đương, lúc bắt đầu hẹn hò cậu đều nghiêm túc nghe các cô ấy nói chuyện nhưng sau đó cậu cảm thấy chuyện của cậu không quan trọng bằng cảm thụ của các bạn gái-- mà cậu khát vọng ôn nhu từ người khác nhưng cậu lại không có thể cho người ta săn sóc cùng với quan tâm, cậu giống như một đứa trẻ chưa lớn, ai lại nguyện ý đi theo che chở chăm sóc cho một đứa trẻ chứ? Dù sao hầu hết con gái đều cần người khác yêu thương.
Nhưng Hạ Băng thì khác, lúc ở cùng với anh thì cậu giống như cá gặp nước, luôn cảm thấy được tự tại và thỏa mãn.
- -----------------------------
Trâu học trưởng đã chấp nhận lời mời kết bạn Wechat của anh và bắt đầu nói với anh về kịch bản nên Quách Thụy Dương bị gạt sang một bên. Nhưng Quách Thụy Dương cũng rất biết cách tìm niềm vui cho bản thân, cậu nằm ở bên chân Hạ Băng xem phim điện ảnh.
Hạ Băng đã nhận được kịch bản và có xem qua một chút. Kịch bản này nói về một người có giới tính sinh học là nam nhưng luôn cảm thấy chính mình là nữ và chuyện tình yêu với một chàng trai.
"Nữ chính" hoá trang thành con gái rồi tình cờ gặp được chàng trai này, chàng trai này vừa gặp đã yêu "nữ chính" và sau đó điên cuồng theo đuổi cô ấy. Cuối cùng cô ấy cũng cởi bỏ được khúc mắc và thuyết phục chính mình tiếp nhận chàng trai, cũng lấy hết can đảm nói cho chàng trai biết giới tính sinh học của mình nhưng thứ cô ấy nhận được chỉ là sự sợ hãi và không thể chấp nhận của chàng trai. Sau khi chàng trai rời đi thì cô ấy lựa chọn phẩu thuật chuyển giới và không may qua đời do một tai nạn hi hữu trong quá trình phẩu thuật. Mà chàng trai sau khi suy nghĩ cẩn thận lại thì nguyện ý tiếp nhận cô ấy, chàng trai gọi điện thoại cho cô ấy nhưng đáng tiếc là cô ấy không bao giờ có thể trả lời được nữa.
Nghe nói kịch bản này dựa trên một câu chuyện có thật.
Hạ Băng xem xong kịch bản thì hiểu đây là câu chuyện nói về "Tôi là ai" và "Tôi không phải là ai". Trâu Kiến Phân hy vọng Hạ Băng có thể đóng vai "Nữ chính".
Hạ Băng cảm thấy vai diễn này quá khó. Nhân vật này thực chất là nữ mà anh nhìn từ góc độ nào cũng đều là nam, không có một chút khí chất nữ tính nào cả.
Hạ Băng hỏi Trâu Kiến Phân tại sao lại cảm thấy mình phù hợp với nhân vật này thì Trâu Kiến Phân trả lời: "Anh cảm thấy chỉ có em mới có thể diễn được. Ngoài ra không phải diễn viên đẹp trai nào giả gái cũng sẽ đẹp và không phải diễn viên nào cũng có thể tiếp nhận loại vai diễn như này. Với lại anh có quá ít kinh phí nhưng anh cảm thấy em sẽ không bởi vì thù lao đóng phim ít mà từ chối."
Đây xem như là lần đầu tiên Trâu Kiến Phân quay phim có một nhà đầu tư rõ ràng. Các bộ phim quay trước đây các diễn viên đều không cần thù lao đóng phim -- bởi vì Trâu Kiến Phân không có đủ tiền -- diễn viên cũng thường là chủ chế thậm chí còn bỏ tiền vào bộ phim; còn lúc này đây Trâu Kiến Phân đã có thể trả tiền thù lao đóng phim cho các diễn viên, mặc dù sau khi Hạ Băng hồng lên thì thù lao đóng phim so với các diễn viên khác không tính là thấp nhưng cũng không quá cao. Những idol lưu lượng giống như Hạ Băng lúc đóng phim truyền hình đều đưa ra giá bảy tám con số, cho nên thù lao đóng phim của Hạ Băng vẫn ở mức chấp nhận được.
Chủ chế ý chỉ những người tham gia vào khâu chế tác và sáng tạo ra bộ phim.