Hè năm tuổi
“Chơi trò Truth or Dare (Thật hay Thách) không anh?” Taylor gạ anh Conrad.
“Không,” anh lắc đầu từ chối.
Taylor bĩu môi. “Anh đừng có ẻo lả như thế chứ.”
“Cậu đừng có dùng tử ẻo lả bừa bãi như thế,” Jeremiah nhắc.
Taylor mở miệng chực cãi nhưng rồi lại thôi. “Mình không có ý gì cả, Jeremy. Mình chỉ muốn nói anh ấy thật tẻ nhạt.”
“Nhưng ẻo lả đâu có nghĩ là tẻ nhạt đâu, đúng không Taylor?” Jeremiah phân tích. Giọng cậu ấy đầy vẻ khó chịu. Có lẽ anh chàng vẫn còn ấm ức vì chuyện Taylor cả ngày chỉ để mắt tới anh Conrad.
Taylor thở dài cái thượt rồi quay sang nói với anh Conrad, “Anh Conrad, anh có biết anh rất là tẻ nhạt không? Hãy chơi trò Truth or Dare với tụi em đi.”
Không nói không rằng, anh với tay lấy điều khiển vặn thật to tiếng TV lên, sau đó chĩa điều khiển về phía Taylor và ấn nút TẮT TIẾNG, làm tôi bò lăn bò càng ra cười.
“OK, khỏi cần anh ấy nữa. Anh Steven, sự thật hay hành động?”
“Sự thật,” anh Steven.
Hai mắt Taylor sáng bừng lên. “OK. Anh và chị Claire Cho đã đi xa tới mức nào?” Tôi biết cậu ấy đã nung nấu muốn hỏi điều này từ lâu lắm tồi, chỉ chờ cơ hội thuận tiện là hỏi ngay. Claire Cho là cô gái mà anh Steven đã hẹn hò suốt năm đầu tiên của trung học. Taylor thề sống thề chết với tôi là chị Claire đó không có mắt cá chân trong khi tôi lại cho rằng tại mắt cá chân của chị ý quá thanh mảnh thôi. Trong mắt tôi, chị Claire Cho là người có hình thể thuộc vào loại hoàn hảo khó ai sánh bằng.
Mặt anh Steven đỏ bừng lên. “Anh sẽ không trả lời câu này.”
“Làm gì có chuyện đó. Anh phải trả lời. Đây là trò Truth or Dare cơ mà. Anh không thể ngồi đây và nghe hết bí mật của người khác trong khi bí mật của mình thì lại không chịu tiết lộ,” tôi nói. Bản thân tôi cũng luôn tò mò muốn biết chuyện giữa anh và chị Claire Cho.
“Nhưng đã có ai tiết lộ bí mật nào đâu?” Anh ấy giãy nảy lên phản đối.
“Thì phải đợi đến lượt của bọn em đã chứ. Anh yên tâm, mọi người sẽ nói hết, không ai giấu chuyện gì đâu.” Taylor trấn an anh. “Giờ thì hãy dũng cảm lên và trả lời câu đó đi.”
“Đúng rồi đấy, anh Steven, đàn ông con trai phải dũng cảm lên chứ.” Jeremiah hùa vào theo.
Ba đứa chúng tôi đồng thanh hô vang, “Cố lên, Steven! Cố lên!” Ngay cả anh Conrad cũng với tay tắt tiếng TV để nghe câu trả lời của anh Steven.
“Được rồi, được rồi,” anh Steven giơ hai tay lên hàng. “Trật tự đi rồi anh nói.”
Ngay lập tức tụi tôi đứa nào đứa nấy im bặt, mắt hau háu nhìn anh chờ đợi: “Và…?” tôi mớm lời.
“Mức thứ ba,” anh thú nhận.
Tôi thả phịch người ra sau ghế. Wow! Mức thứ ba! Không ngờ đấy. Anh trai mình đã dám tiến hành tới mức thứ ba rồi cơ đấy. Thật choáng váng. Thật kinh khủng.
Taylor hơi đỏ mặt khi nghe thấy câu trả lời của anh Steven, nhưng nét mặt cô nàng đầy vẻ thỏa mãn. “Giỏi lắm, anh Steven.”
Anh ngám ngẩm lắc đầu nhìn Taylor, sau đó nói, “Giờ đến lượt anh.” Anh ngó quanh phòng một lượt tìm “nạn nhân” tiếp theo. Tôi trượt người sâu xuống ghế, không dám ngẩng mặt lên nhìn về phía anh. Tôi thực lòng không muốn bị đem ra làm trò cười một chút nào. Với tính cách của anh Steven, chắc chắn anh ấy sẽ không để yên cho tôi đâu, cho dù tôi là em gái ruột thật đấy. Thể nào anh ấy cũng sẽ xoáy vào nỗi đau chưa-từng-được-hôn của tôi cho mà xem.
Thật bất ngờ, anh ấy đã bỏ qua tôi và chọn Taylor. “Taylor. Thật hay Thách?” Coi ra anh ấy đang muốn trả thù lại cái câu hiểm hóc khi nãy của Taylor.
Ngay lập tức Taylor lên tiếng phản đối. “Anh không thể chọn em được, bỏi vì em vừa mới hỏi anh. Anh phải chọn người khác,” cậu ấy nói không sai, luật của trò này là thế thật.
“Em sợ hả, Tay-Tay? Sao em nói người ta được mà bản thân lại không dám à?” Anh Steven giễu.
“Được rồi. Chơi thì chơi, xem ai sợ ai. Sự thật.” Taylor nói.
Anh Steven mỉm cười đầy nham hiểm. “Em sẽ chọn hôn ai trong căn phòng này?”
Taylor suy nghĩ vài giây sau đó tủm tỉm cười ra chiều đắc thắng. Đúng cái kiểu mặt gian xảo giống như hồi cậu ấy lôi cô em gái ra nhuộm tóc xanh, năm tụi tôi mới chỉ khoảng tuổi. Taylor đợi cho tới khi mọi con mắt đổ dồn hết về phía cậu ấy rồi mới dõng dạc tuyên bố. “Belly.”
Trong một phút, cả căn phòng bỗng trở nên im phăng phắc, đến cả một hơi thở cũng không có. Tất cả đều ngây hết người ra vì sốc, sau đó bắt đầu phá lên cười ngặt nghẽo. Tiếng anh Conrad là to nhất. Tôi phi thẳng cái gối vào mặt Taylor, rõ mạnh.
“Như thế là không công bằng. Cậu không trả lời thật.” Jeremiah giơ ngón tay xua xua với Taylor.
“Mình nói thật mà.” Taylor vẫn đang tiếp tục hỉ hả với câu trả lời dí dỏm của mình. “Mình chọn Belly. Hãy chú ý nhìn cho kỹ cô em gái bé bỏng của các anh đi. Cậu ấy ngày càng “ngon” thế kia cơ mà.”
Tôi giấu mặt ra sau gối. Mặt tôi giờ còn đỏ hơn cả mặt an Steven. Bởi vì đó không phải là sự thật, tôi chẳng hề trông “ngon” trong mắt ai cả, và mọi người đều biết rõ điều này. “Taylor, thôi đi. Xin cậu đấy.”
“Đúng rồi, em im đi được rồi đấy, Tay-Tay.” Anh Steven nói. Mặt anh ấy vẫn chưa hết đỏ.
“Nếu lời em nói là thật, hãy hôn Belly đi.” anh Conrad thách đố, trong khi mắt vẫn dán chặt vào TV.
“Ê,” tôi cao giọng nói. “Em là một con người, chứ không phải là đồ vật cho mấy người thích hôn là hôn nha.”
Anh quay mặt ra nhìn tôi và nói, “Anh đâu có nói là muốn hôn em đâu.”
Sôi máu, tôi hung hăng đáp trả lại, “Dù sao đi nữa em cũng không cho phép ai hôn mình hết. Nhất là hai người,” tôi còn tính lè lưỡi về phía anh Conrad trêu tức cơ, nhưng lại sợ sẽ bị nói là trẻ con nên đành thôi.
Taylor vội xen vào giảng hòa. “Mình chọn Sự Thật cơ mà, đâu có chọn Hành Động. Vì thế sẽ không có chuyện hôn hít gì ở đây hết.”
“Chúng ta không hôn nhau bởi vì mình không muốn hôn cậu,” tôi cãi lại. Mặt đỏ bừng lên, một phần vì tức anh Conrad, một phần vì ngượng khi được khen là trông “ngon”. “Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Đến lượt cậu hỏi kìa.”
“Được. Jeremiah. Sự thật hay hành động?”
“Hành động.” Anh chàng uể oải dựa lưng ra sau ghế.
“OK. Hãy hôn một ai đó trong phòng này, ngay bây giờ.” Taylor nhìn chằm chằm về phía cậu ấy và chờ đợi.
Cả căn phòng bỗng trở nên im phăng phắc, ai nấy đều hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Jeremiah. Cậu ấy có dám làm thật không? Nếu theo tính cách của Jeremiah thì cậu ấy chẳng có gì là không dám cả. Tôi tò mò muốn biết cậu ấy là một người hôn như thế nào, cậu ấy sẽ thực hiện một nụ hôn kiểu Pháp, hay là sẽ chỉ chạm nhẹ một cái lên môi thôi? Tôi tự hỏi không biết đây có phải là nụ hôn đầu tiên của hai người họ hay không, hay là họ đã hôn nhau mấy hôm trước rồi, khi tôi không có mặt ở đó. Tôi nghĩ là họ đã hôn nhau rồi.
Jeremiah ngồi thẳng dậy. “Quá đơn giản,” cậu ấy xoa xoa hai tay vào nhau, tủm tỉm cười. Taylor thấy vậy nhoẻn miệng cười duyên, rồi nhẹ nhàng lấy tay hất tóc sang một bên làm dáng.
Đột nhiên Jeremiah nghiêng người sang phía tôi hỏi, “Sẵn sàng chưa?” và không đợi cho tôi trả lời, cậu ấy cúi xuống hôn lên môi tôi. Môi cậu ấy hơi mở ra, nhưng đó không hẳn là một nụ hôn kiểu Pháp. Tôi cố đẩy Jeremiah ra nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục hôn tôi, thêm vài giây nữa.
Tôi lại đẩy Jeremiah ra và cậu ấy quay trở về chỗ của mình, mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tất cả mọi người trong phòng khi đó cứ gọi là mắt chữ ô mồm chữ o, ngẩn người ra vì choáng váng. Trừ anh Conrad, người duy nhất không có vẻ gì là bất ngờ khi chứng kiến vụ việc vừa rồi. Mà trước giờ anh ấy cũng có bao giờ tỏ ra ngạc nhiên với bất kỳ chuyện gì đâu. Trong khi đó tôi sốc tới độ gần như không thở nổi nữa. Tôi vừa bị lấy đi nụ hôn đầu đời. Trước mặt tất cả mọi người. Trước mặt ông anh trai.
Thật không dám tin nụ hôn đầu của tôi lại bị Jeremiah lấy đi mất như vậy. Tôi đã chờ đợi bấy lây nay với mong muốn rằng nụ hôn đầu sẽ thật đặc biệt, và chỉ rằng cho một người đặc biệt. Ai ngờ nó lại xảy ra trong một cuộc chơi Truth or Dare thế này? Như thế còn đâu gọi là đặc biệt hả giời? Và tệ hơn nữa, Jeremiah làm vậy chỉ vì muốn khiến cho Taylor nổi cơn ghen, chứ chẳng phải vì cậu ấy thích gì tôi.
Và cậu ấy đã thành công. Mắt Taylor nhăn tít lại, gườm gườm nhìn Jeremiah như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Kinh quá!” Anh Steven thốt lên. “Cái trò này kinh quá đi. Anh không chơi nữa đâu,” anh nhìn tụi tôi đầy khinh bỉ và bỏ ra khỏi phòng.
Tôi cũng đứng dậy, cùng lúc với anh Conrad. “Chào,” tôi nói và quay ra chỉ và mặt Jeremiah. “Và, Jeremiah, mình sẽ không bỏ qua cho cậu vụ này đâu.”
Cậu ấy nháy mắt. “Cậu hãy kỳ lưng cho mình một buổi là coi như huề làng,” làm tôi phi thẳng cái gối và đầu cậu ta và đóng sầm cửa lại sau lưng. Việc Jeremiah tiếp tục giả vờ tán tỉnh tôi càng khiến cho sự việc tồi tệ hơn. Như kiểu đang hạ mình ban ơn cho tôi đỡ tủi thân vì không có ai để mắt tới ý.
Phải mất một vài giây sau tôi mới chợt nhận ra là Taylor không hề đi theo mình. Cô nàng vẫn đang ở trong phòng khách, cười hô hố trước trò đùa vừa rồi của Jeremiah.
Ngoài hành lang, anh Conrad nheo mắt nhìn tôi, nói bằng cái giọng rất bề trên. “Đừng giả vờ nữa. Em chẳng thích bỏ xừ đi được còn làm bộ.”
Tôi lừ mắt nhìn anh, “Ai bảo anh thế? Tưởng anh yêu mình nhất, làm gì có thời gian để ý tới người khác.”
Anh quay lưng bỏ đi, không quên nói với lại một câu. “Ồ, anh để ý mọi thứ đấy, Belly. Kể cả em.”
“Đồ đáng ghét!” Tôi hét váng lên. Tôi có thể thấy tiếng anh cười tặc lưỡi và khép cửa lại sau lưng.
Tôi quay trở về phòng của mình và chui vào chăn. Tôi nhắm mắt, tua đi tua lại trong đầu về những gì vừa xảy ra. Môi của Jeremiah đã chạm vào môi của tôi. Môi của tôi giờ không còn là của riêng tôi nữa. Nó đã bị một đôi môi khác chạm vào. Đôi môi của Jeremiah. Cuối cùng tôi đã được hôn và người làm việc đó, không phải ai khác, chính là cậu bạn Jeremiah của tôi – người đã lờ tôi đi suốt cả tuần vừa rồi.
Giá như tôi có thể nói với Taylor về chuyện này. Giá như chúng tôi có thể tâm sự với nhau về nụ hôn đầu của mình. Nhưng điều đó là không thể, tôi biết. Bởi ngay lúc này đây có lẽ cậu ấy đang hôn chính cái người vừa hôn tôi chỉ mấy phút trước. Tôi dám chắc là như thế.
Khoảng một tiếng sau mới thấy Taylor lục đục mở cửa vào phòng. Ngay lập tức tôi nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
“Belly ơi?” Cậu ấy thì thào gọi.
Tôi không trả lời cậu ấy nhưng cũng giả vờ cựa mình cho giống thật.
“Mình biết cậu vẫn đang thức, Belly.” Taylor nói. “Và mình tha thứ cho cậu.”
Tôi chỉ muốn ngồi bật dậy và hét vào mặt cậu ấy rằng, “Cậu tha thứ cho mình á? Còn mình, mình sẽ không tha thứ cho cậu vì đã tới đây và phá hỏng hết mùa Hè của mình.” Nhưng tôi đã không làm vậy, mà chỉ vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.
~~
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, tầm giờ hơn một tí thôi, nhưng đã không thấy Taylor đâu. Tôi biết cậu ấy đã đi đâu. Cậu ấy đi ngắm Mặt Trời mọc cùng Jeremiah. Bọn tôi đã lên kế hoạch đi ngắm Mặt Trời mọc trên biển cùng nhau một lần trước khi Taylor quay lại thành phố, nhưng sáng nào hai đứa cũng ngủ quên. Còn hai ngày nữa là cậu ấy về rồi và cậu ấy đã rủ Jeremiah cùng đi, chứ không phải tôi.
Tôi thay đồ bơi và chuẩn bị xuống bể bơi. Thời tiết buổi sáng thường hơi lạnh hơn bình thường nhưng tôi vẫn thích bơi sáng bởi nó khiến tôi có cảm giác như đang được vùng vẫy giữa đại dương. Về lý thuyết, nghe “bơi ngoài đại dương” có vẻ hay ho, thú vị lắm nhưng trên thực tế nó không lý tưởng như mọi người vẫn tưởng tượng đâu. Nước biển cực mặn, nó sẽ khiến cho mắt bạn cay xè không nhìn thấy gì luôn. Hơn nữa bơi ở nhà có cái gì đó riêng tư hơn, kín đáo hơn. Buổi sáng và buổi tối bể bơi thường chỉ thuộc về mình tôi và cô Susannah.
Đang lục đục mở cửa đi ra bể bơi, thì tôi thấy mẹ trên chiêc ghế dài bên cạnh bể, tay cầm cuốn sách. Có điều mẹ đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó khác, chứ không hề nhìn vào quyển sách.
“Chào mẹ,” tôi nhảy trước mặt mẹ, làm mẹ giật bắn mình ngẩng đầu lên.
“Chào con,” mẹ hắng giọng. “Con ngủ ngon không?”
Tôi nhún vai, thả khăn tắm xuống cái ghế kế bên mẹ. “Tất nhiên rồi ạ.”
Mẹ giơ tay lên che cho khỏi chói mắt và hỏi, “Con và Taylor chơi vui chứ?”
“Siêu vui ý ạ.”
“Taylor đâu rồi?”
“Con chịu,” tôi nói. “Con cũng chẳng quan tâm.”
“Hai đứa cãi nhau đấy à?” mẹ hỏi.
“Không ạ. Chỉ là… con bắt đầu ước đã không mời cậu ấy tới đây. Thế thôi.”
“Có được những người bạn thân là rất quan trọng. Họ là người thân thiết, gần gũi với con như chị em gái trong nhà vậy,” mẹ nói. “Đừng đánh mất điều quý giá đó.”
“Con chẳng đánh mất điều gì hết,” tôi quạu quọ nói. “Tại sao mẹ lúc nào cũng đổ lỗi cho con về mọi chuyện thế?”
“Mẹ có đổ lỗi gì cho con đâu,” mẹ mỉm cười, nhẹ nhàng nói. “Mà tại sao con luôn nghĩ mọi chuyện đều là tại mình thế, con yêu?”
Tôi thở dài ngao ngán, ngả người ra đằng sau và tung mình xuống nước. Nước trong bể lạnh khủng khiếp. Tôi trồi lên khỏi mặt nước, hét lên rất to về phía mẹ, “Con không hề nhá!”
Và rồi tôi bắt đầu bơi, càng nghĩ về Jeremiah và Taylor tôi càng nóng máu và bơi điên cuồng hơn. Sau khi hùng hục bơi vài vòng không ngừng nghỉ, hai vai tôi bắt đầu nóng ran lên.
Mẹ đã bỏ đi lúc nào không hay, chỉ thấy Taylor, Jeremiah và anh Steven đang lò dò đi tới.
“Belly, cậu mà bơi nhiều quá vai sẽ u lên như vận động viên bơi lội đấy.” Taylor cảnh cáo. Cô nàng hôm nay không định bơi, chỉ ngồi nhúng chân xuống nước ve vẩy nghịch thôi.
Tôi lờ đi như không nghe thấy gì. Taylor thì biết quái gì về thể thao? Cậu ấy cho rằng riêng việc đi dạo trong khu mua sắm trên đôi giày gót cao chót vót đã là một hình thức luyện tập thể thao rồi. “Mấy người vừa đi đâu về đấy?” tôi thả người nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
“Thi đi chơi loăng quăng tôi.” Jeremiah trả lời mập mờ.
Rặt một lũ Judas phản Chúa, tôi rủa thầm trong bụng.
“Còn anh Conrad đâu?”
“Ai mà biết? Anh ấy đâu thèm chơi với những đứa như tụi này.” Jeremiah ngồi phịch xuống ghế.
“Cậu ấy đi chạy rồi,” anh Steven bênh bạn. “Cậu ấy phải chuẩn bị cho mùa bóng tới. Tuần sau Conrad phải tập trung với đội tuyển rồi, nhớ không?”
Tôi nhớ chứ. Năm đó anh Conrad đã rời Cousins sớm để kịp về tập trủng. Tôi không hề nghĩ người như anh lại thích chơi bóng đâu đấy. Có lẽ chú Fisher đóng vai trò khá lớn trong vụ này. Jeremiah cũng có ý định chơi nhưng cậu ấy không coi đó là một việc nghiêm túc. Hay nói đúng hơn là cậu ấy chưa bao giờ nghiêm túc với bất cứ chuyện gì.
“Năm tới có khi mình cũng sẽ tham gia đội tuyển.” Jeremiah thông báo. Cậu ấy lén quay sang nhìn Taylor để xem cô càng có tỏ vẻ hâm mộ hay gì không nhưng Taylor thậm chí còn không thèm nhìn về phía cậu ấy.
Hai vai Jeremiah rũ xuống ủ rũ và tôi cảm thấy tội nghiệp cho cậu bạn thân của mình.
“Jere, bơi thi với mình không?”
Cậu ấy nhún vai. “Tại sao không?” rồi đứng dậy cởi áo sơ mi ra, lao ùm xuống bể. “Cậu muốn mình chấp cậu một tay không?”
“Khỏi. Mình thừa sức thắng được cậu”- tôi cười nhạt.
“Ô hô… để xem.”
Hai chúng tôi bơi thi dọc theo chiều dài bể, kiểu tự do. Jeremiah thắng tôi vòng đầu. Nhưng tôi đã thắng lại cậu ấy vòng thứ hai và vòng thứ ba. Ở trên bở, Taylor ra sức cổ vũ cho tôi – nhưng chẳng hiểu sao điều đó lại khiến tôi cảm thấy khó chịu.
~~
Sáng sớm hôm sau Taylor lại biến mất. Nhưng lần này tôi quyết định sẽ tham gia cùng họ. Bãi biển đâu chỉ thuộc về mình Jeremiah và Taylor. Nếu thích tôi cũng có quyền đi ngắm Mặt Trời mọc giống như bao người khác. Tôi đứng dậy, thay quần áo và đi ra cửa.
Ban đầu tôi cũng không nhận ra họ đâu bởi vì họ đứng tít ở ngoài xa, lưng lại còn quay về phía tôi. Họ đang ôm hôn nhau rất tình tứ. Họ thậm chí còn không buồn ngắm Mặt Trời mọc. Và… người con trai kia không phải là Jeremiah. Mà là anh Steven. Anh trai tôi.
Đột nhiên mọi thứ diễn ra giống như trong mấy bộ phim tôi từng xem với cái kết đầy bất ngờ nhưng đồng thời lý giải được hết mọi chuyện. Tôi chợt nhớ lại cái cách Taylor và anh Steven thường xuyên đấu khẩu với nhau, cái cách anh Steven dù không thích nhưng vẫn miễn cưỡng đi dạo ngoài cầu cảng buổi tối hôm trước hay cái cách Taylor khăng khăng nói chị Claire Cho không có mắt cá chân.
Họ không nghe thấy tiếng bước chân tôi đi tới. Và rồi tôi sẵng giọng nói rất to, “Wow, đầu tiên là anh Conrad, sai đó là Jeremiah và giờ là anh trai của mình.”
Taylor giật mình quay ngoắt lại, sửng sốt nhìn tôi. Anh Steven trông cũng có vẻ bất ngờ. “Belly…” cô nàng ấp úng nói.
“Cậu im ngay,” tôi quát lên. Sau đó quay sang chỉ vào mặt anh Steven. “Còn anh, anh đúng là đồ đạo đức giả. Anh thậm chí còn không hề thích cậu ấy! Anh nói cậu ấy là loại con gái tóc vàng hoe, bị thuốc nhuộm tóc làm cho teo hết não rồi cơ mà.”
Anh Steven hắng giọng, “Anh chưa bao giờ nói thế,” mắt anh hết quay sang nhìn Taylor rồi lại nhin tôi. Taylor giơ tay trái lên dụi mắt, mặt cô nàng vẫn còn sưng húp lên vì ngái ngủ. Cậu ta đang mặc áo len của anh Steven. Tôi giận đến nỗi không cả hét lên nổi nữa.
“Mình sẽ mách với Jeremiah,” phải mất một lúc tôi mới thốt nên lời.
“Belly, bình tĩnh đi nào. Em chẳng còn bé bỏng gì nữa đâu mà làm om sòm lên như thế,” anh Steven thở dài nhắc.
Đầu tôi như muốn bốc hỏa, ba máu sáu cơn, tôi hét ầm lên, “Hai người chết đi!” tôi chưa bao giờ ăn nói với anh mình kiểu đó. Hay nói đúng hơn là với bất kỳ ai. Anh Steven sững người, mắt chớp chớp nhìn tôi.
Nói xong tôi quay lưng giận giữ bỏ đi, và Taylor vội đuổi theo tôi. Tôi đi nhanh tới nỗi cậu ấy phải chạy mãi mới đuổi kịp. Coi ra khi tức giận, tốc độ đi của con người tăng lên đáng kể.
“Belly, mình xin lỗi mà,” cậu ấy lẽo đẽo đi bên cạnh nài nỉ. “Mình cũng đã định kể cho cậu nghe rồi. Nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh.”
Tôi đứng khựng lại, quay ngoắt người ra sau hỏi, “Từ khi nào? Chuyện xảy ra từ khi nào? Bởi vì theo như mình thấy thì mọi chuyện xảy ra với Jeremy cũng rất nhanh mà, đâu phải với anh trai của mình.”
Taylor nhún vai kiểu “mình cũng không biết phải giải thích thế nào” – khiến tôi càng nổi điên hơn. Và rồi cậu ấy thẽ thọt nói, “Lâu nay mình vẫn thích anh Steven, cậu cũng biết mà, Belly.”
“Xin lỗi, mình chẳng biết gì hết. Cám ơn vì đã nói cho mình biết.”
“Khi biết anh ấy cũng thích mình thì mình chẳng suy nghĩ được gì nữa. Như kiểu không thể tin nổi được ý.”
“Đó chính là vấn đề đấy. Anh ấy không hề thích cậu. Anh ấy chỉ lợi dụng cậu vì cậu có mặt ở đây thôi,” tôi nói. Tôi biết như tế có hơi độc ác nhưng sự thật bao giờ chẳng phũ phàng. Thà biết sớm còn hơn đau khổ về sau. Sau đó tôi bỏ vào nhà, bỏ mặc Taylor đứng trơ khấc một mình.
Taylor đuổi theo túm lấy tay tôi nhưng đã bị tôi phũ phàng hất tay ra.
“Đừng giận nữa mà, Belly,” Taylor mắt rưng rưng cầu xin tôi. “Mình muốn mọi chuyện giữa hai chúng mình mãi mãi sẽ không có gì thay đổi.” Cậu ấy nói thế là có ý gì? Rằng mình muốn cậu mãi mãi vẫn như cũ, trong khi mình tiếp tục phát triển vòng cho đầy đặn hơn, bỏ chơi vi-ô-lông và hôn anh trai cậu?
“Chẳng có gì là mãi mãi cả,” mặt tôi lạnh như tiền. Tôi cố tình nói như thế để làm đau lòng Taylor bởi tôi biết cậu ấy sẽ rất đau khi nghe thấy câu đó.
“Đừng giận mình mà, Belly?” Taylor nài nỉ. Cậu ấy rất ghét khi bị ai đó giận.
“Mình chẳng giận gì cậu,” tôi nói. “Mình chỉ nghĩ rằng chúng ta không còn hiểu nhau như xưa nữa.”
“Đừng nói thế mà, Belly.”
“Thật đấy.”
“Mình xin lỗi cậu, được chưa?”
Tôi im lặng, đưa mắt nhìn ra phía bãi biển.
“Cậu đã hứa với mình là cậu sẽ đối xử tốt với cậu ấy,” tôi nói tiếp.
“Ai cơ? Anh Steven á?” Taylor bối rối hỏi lại.
“Không. Jeremiah. Cậu đã nói là cậu sẽ tốt với Jeremiah.”
Taylor phẩy tay. “Ôi, cậu ấy chẳng để tâm đâu.”
“Có đấy. Chỉ là … cậu không hiểu hết về cậu ấy thôi.” Giống như mình hiểu cậu ấy, tôi định bồi thêm câu đó nhưng lại thôi. “Mình không thể tưởng tượng nổi cậu có thể hành động thật… thật…” tôi cố tìm một từ thật cay độc để diễn tả hết nỗi bức xúc trong lòng do Taylor mang lại. “Lẳng lơ.”
“Mình không phải là một đứa lẳng lơ.” Taylor ra sức phân bua.
Tôi đã giành phần thắng trong cuộc tranh cãi lần này với Taylor nhưng sao tôi lại chẳng cảm thấy vui vẻ gi hết?
Một lát sau, Jeremiah rủ tôi chơi bài. Từ đầu Hè tới giờ hai đứa tôi chưa chơi riêng với nhau lần nào. Đây từng là truyền thống của hai chúng tôi. Thật vui khi lại được chơi trò này với Jeremiah. Kể cả không giành phần thắng cũng không sao.
Jeremiah chia bài cho tôi và cả hai bắt đầu chơi. Nhưng có thấy rõ cả Jeremiah và tôi đều không dành tâm trí ở cỗ bài trên tay, tâm trí chúng tôi khi ấy đang nghĩ đâu đâu ý. Như có một thỏa thuận ngầm từ trước với nhau, không một ai trong chúng tôi nhắc về Taylor. Hay chí ít đó là điều tôi đã nghĩ… cho tới khi Jeremiah mở miệng nói, “Ước gì cậu chưa từng đưa cậu ấy tới đây.”
“Mình cũng ước thế.”
“Sẽ hay hơn nếu chỉ có chúng ta với nhau.” Jeremiah đưa tay tráo bài.
“Ừ,” tôi gật đầu đồng ý.
Sau khi Taylor rời khỏi Cousins, sau mùa Hè năm đó, mọi thứ vẫn như cũ nhưng mọi người thì không. Taylor và tôi vẫn là bạn nhưng không còn là bạn thân như ngày xưa. Nhưng chúng tôi vẫn là bạn. Dù gì cậu ấy cũng đã biết và chơi với tôi từ bé. Thật không dễ gì mà vứt bỏ đi toàn bộ quá khứ. Bởi như thế đồng nghĩa với việc bạn cũng sẽ phải vứt đi một phần trong bạn.
Anh Steven quay trở lại ngay với chị Claire Cho và quên bẵng đi sự tồn tại của Taylor. Chúng tôi chỉ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra thôi. Nhưng trên thực tế, nó đã xảy ra.