Anh Conrad mời Nicole, cô gái đội mũ Red Sox hôm trước, tới nhà chơi. Nhà của chúng tôi. Không thể tin được cô nàng Red Sox đó lại đang có mặt ở đây. Cảm giác có một cô gái nào khác ngoài tôi ở trong cái nhà này thật là kỳ lạ.
Chiều hôm đó tôi đang ra ngoài hiên ngồi ăn bánh ngọt và đọc báo thì hai người họ lái xe vào trong sân. Chị ta mặc quần soóc ngắn, áo phông trắng, kính râm gài trên đầu. Hôm nay không thấy chị ta đội mũ Red Sox. Nói chung trông chị ta rất sành điệu, chứ không như tôi, lôi thôi trong chiếc áo ngủ được chế ra từ cái áo phông cũ. Thay vì mời chị ta vào trong nhà chơi, hai người bọn họ quyết định ngồi trò chuyện và hóng mát ngoài hiên. Chẳng hiểu họ nói gì với nhau, chỉ biết rằng chị ta cứ khúc khích cười như đúng rồi.
Sau độ phút thì tôi chịu hết nổi, quyết định rút điện thoại gọi cho Cam. Cậu ấy nói sẽ có mặt trong vòng nửa tiếng nhưng chỉ phút sau đã thấy xe của cậu ấy rẽ vào trong sân.
Hai người họ đi vào nhà đúng lúc tôi và Cam đang tranh cãi nên xem bộ phim nào. “Hai đứa định xem phim gì thế?” Anh Conrad ngồi xuống cái ghế đối diện. Cô nàng Red Sox ngồi bên cạnh anh, sát đến nỗi nếu nhìn qua sẽ tưởng họ đang ngồi lên lòng nhau.
Tôi nói, mắt không thèm nhìn về phía anh. “Bọn em còn chưa quyết định,” tôi cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘bọn em’.
“Không ngại nếu bọn anh ngồi xem cùng chứ?” Anh Conrad hỏi. “Hai đứa biết Nicole rồi đúng không?”
Đột nhiên anh ấy lại thích giao lưu kết bạn là sao? Trong khi cả mùa Hè vừa rồi cả ngày có khi không bước ra khỏi phòng nói chuyện với ai?
“Chào,” chị ta chào chúng tôi bằng cái giọng tẻ ngắt.
“Chào chị,” tôi cũng chào lại bằng cái giọng không-thiết-tha nhất có thể.
“Chào chị Nicole,” Cam gật đầu lịch sự. Tôi rất muốn nói với cậu ấy rằng chẳng việc gì phải tỏ ra thân thiện thế làm gì nhưng tôi biết dù có nói cậu ấy cũng sẽ chẳng nghe nên đành thôi. “Em muốn xem phim Reservoir Dogs nhưng Belly lại thích phim Titanic.”
“Thật á?” Chị ta trố mắt lên nhìn tôi. Còn anh Conrad phá lên cười ngặt nghẽo.
“Belly mê phim Titanic lắm,” giọng anh đầy mỉa mai.
“Em chỉ thích nó” tôi tỉnh bơ nói. “Giờ em muốn xem lại để cười cho vui thôi, nói cho anh biết.”
Tôi sẽ không để anh chọc cho nổi đóa lên trước mặt Cam như lần trước nữa. Hơn nữa tôi vẫn rất thích Titanic. Còn gì lãng mạn hơn một mối tình đầy bi kịch trên một chuyến tàu định mệnh? Và tôi biết thừa anh Conrad cũng từng mê mẩn bộ phim này nhưng anh chỉ giả bộ không thích thôi.
“Mình bỏ phiếu cho phim Reservoir Dogs,” chị Nicole ngắm lại mấy cái móng tay mới sơn.
Chị ta có quyền gì mà bỏ phiếu ở đây? Đây đâu phải là nhà của chị ta?
“Hai phiếu cho phim Reservoir Dogs,” Cam hí hửng thông báo. “Còn anh Conrad?”
“Anh nghĩ anh sẽ bỏ phiếu cho phim Titanic,” anh thản nhiên nói. “Anh thấy phim Reservoir Dogscòn tệ hơn cả phim Titanic. Nó hơi cường điệu quá mức.”
Tôi nheo nheo mắt nhìn anh, “Em nghĩ lại rồi. Em sẽ bỏ phiếu cho phim Reservoir Dogs. Xem ra anh bị áp đảo rồi, anh Conrad,” giọng tôi đầy đắc thắng.
Chị Nicole ngẩng lên nói, “Nếu thế thì chị sẽ chuyển sang bỏ phiếu cho phim Titanic.”
“Chị nghĩ chị là ai thế?” Tôi lầm bầm một mình. “Chị làm gì có quyền bỏ phiếu ở đây.”
“Thế cậu ta có chắc?” Anh Conrad huých khủy tay vào Cam làm cậu ấy giật bắn cả mình. “Anh đùa thôi.”
“Thôi xem phim Titanic đi,” anh đứng dậy lấy DVD từ trên giá xuống.
Bốn người chúng tôi ngồi xem phim trong im lặng, thỉnh thoảng lại phá lên cười trước mấy trường đoạn sến sến kiểu như khi Jack đứng trước mũi tàu hét vang “Ta là vua của thế giới”. Trừ tôi. Xem được độ nửa phim thì chị Nicole quay ra thì thầm câu gì đó vào tai anh Conrad. Hai người họ đứng dậy và anh Conrad nói, “Lát gặp lại hai đứa.”
Ngay khi họ vừa đi khỏi, tôi rít lên, “Thật kinh tởm. Chắc là họ lên lầu làm chuyện đó ý mà.”
“Làm chuyện gì cơ?” Cam hỏi.
“Thôi đi, cậu đừng có làm bộ như không biết. Cậu không nghĩ là chị ta trông rất đáng ghét sao?”
“Đáng ghét á? Không. Mình thấy chị ấy cũng dễ thương đấy chứ. Mặc dù có hơi lạm dụng phấn má bronzer (màu đồng) một chút.”
Tôi cười phá lên. “Phấn má bronzer á? Cậu thì biết gì về phấn mà bronzer?”
“Cậu quên là mình cũng có chị gái à?” Cam mỉm cười. “Chị ấy rất thích trang điểm. Hai bọn tớ lại còn dùng chung phòng tắm.”
Tôi không hề nhớ là Cam từng kể mình có chị gái cơ đấy.
“Công nhận chị ta trát hơi nhiều phấn thật, trông chị ấy chẳng khác nào một quả cam tươi! Mà không hiểu cái mũ Red Sox của chị ta đâu rồi nhỉ?” Tôi mỉm cười.
Cam cầm điều khiển lên bấm nút tạm dừng và quay sang hỏi tôi, “Tại sao cậu lại bị ám ảnh về chị ta đến như thế?”
“Mình đâu có bị ám ảnh về chị ta? Tại sao mình lại phải để ý tới chị ta làm gì? Loại người như chị ta chẳng hề có tẹo cá tính nào hết, đầu óc rỗng tuếch. Chị ta nhìn anh Conrad cứ như anh ấy là Chúa trời không bằng,” tôi biết Cam đang đánh giá tôi là kẻ hẹp hòi, ích kỷ, nhưng tôi vẫn không sao ngừng lải nhải được.
Cậu ấy nhìn tôi như muốn nói điều gì đó, xong lại thôi. Thay vào đó, cậu ấy ấn nút bật phim xem tiếp.
Chúng tôi xem nốt bộ phim trong im lặng, không ai nói với ai câu nào. Về gần tới cuối phim, tôi nghe thấy tiếng anh Conrad vọng ra từ phía cầu thang. Không một chút suy nghĩ, tôi lập tức nhích lại gần Cam và dựa đầu lên vai cậu ấy.
Anh Conrad và chị Nicole từ trên gác đi xuống, anh nhìn chằm chằm về phía hai chúng tôi khoảng một giây rồi dặn, “Nói với mẹ là anh đưa chị Nicole về nhà nhé.”
“OK.” Mắt tôi vẫn không rời khỏi màn hình vô tuyến.
Ngay sau khi họ ra khỏi cửa, Cam liền ngồi thẳng người dậy và tôi cũng vậy. Cậu ấy hít thật sâu và hỏi tôi, “Cậu mời mình tới đây để chọc cho anh ấy ghen đúng không?”
“Ai cơ?” Tôi ngơ ngác hỏi.
“Cậu biết thừa là ai rồi. Anh Conrad chứ ai.”
Mặt tôi nóng bừng lên. “Không hề,” tôi lắc đầu nói. Tại sao tất cả mọi người đều nghi ngờ về mối quan hệ giữa tôi và anh Conrad thế nhỉ?
“Cậu vẫn thích anh ấy sao?”
“Không.”
Cậu ấy thở dài cái thượt. “Thấy chưa, cậu đã hơi chần chừ.”
“Đâu có.”
Tôi có sao? Không phải chứ? Chắc chắn là không. “Giờ cảm giác của mình mỗi khi gặp mặt anh ta chỉ còn là sự chán ghét.” tôi nói.
Tôi biết Cam không hề tin lời tôi nói. Bởi đến chính tôi nghe còn thấy khó tin nữa là. Sự thực là mỗi khi nhìn thấy anh Conrad, trong lòng tôi lại trào dâng một nỗi khát khao đến mòn mỏi. Cảm giác đó chưa bao giờ mất đi trong tôi. Tôi cũng chẳng hiêu bản thân đang nghĩ gì nữa. Bên cạnh tôi đang có một anh chàng rất tuyệt vời, một người thực sự yêu mến tôi vậy mà tận sâu thẳm trong lòng tôi vẫn cố níu kéo lấy hình bóng của anh Conrad. Sự thật là tôi chưa bao giờ quên được anh, giống như nhân vật Rose trong phim Titanic mãi mãi nhớ về hình bóng của Jack.
Cam hắng giọng hỏi tiếp, “Cậu sắp rời khỏi đây rồi. Cậu vẫn muốn giữ liên lạc với mình chứ?”
Đúng là tôi chưa hề nghĩ về điều này thật. Cậu ấy nói không sai, mùa Hè sắp qua rồi, chẳng mấy chốc tôi sẽ phải quay trở về nhà.
“Ừm… cậu thì sao?”
“Tất nhiên là mình muốn rồi.”
Và rồi Cam nhìn tôi như thể đang chờ đợi điều gì đó. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra đó là cái gì. Tôi vội nói, “Mình cũng thế. Mình cũng muốn.” Nhưng phản ứng của tôi quá trễ. Cam móc điện thoại trong túi ra xem và nói đã đến lúc cậu ấy phải về. Tôi cũng chẳng có ý kiến ý cọt gì hết.