Thấy ánh mắt nàng có chút khác thường, vị công tử không khỏi có chút giật mình, tiếp theo khẽ nhíu mày, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia khinh thường. Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên hắn bị nữ tử nhìn, chẳng qua có chút bất đồng. Nữ tử dè dặt cẩn trọng tuyệt sẽ không nhìn chằm chằm nam nhân xa lạ mà không có lấy một cái nháy mắt. Quả thực không biết thẹn, huống chi con gái nhà lành sao lại một mình ở đây tận đêm?
“Công tử, thật sự là yêu tinh?”
Một nữ tử tò mò muốn nhìn, nhưng không dám tiến gần, chỉ tránh sau hắn nhìn vào trong, thanh âm mềm mại, tựa con chim nhỏ nép vào người. Nữ nhân thế này mới khiến cho nam nhân yêu mến.
Quý công tử quay mặt lại, ánh mắt có điểm nghiêm khắc, nhưng thanh âm lại rất nhẹ nhàng:
“Cái gì yêu tinh? Chỉ là một vị cô nương thôi, đừng nghe hắn nói bậy. Hai người đi trước thu thập phòng, ta lát sẽ đến.”
Hồng Ngưng nghe thấy lời nói, lập tức hoàn hồn, ảm đạm cười. Không phải là hắn. Hắn sẽ không đối xử với nữ tử khác tốt như vậy. Khi bị các nàng dây dưa không dứt, hắn chỉ chậm rãi lạnh nhạt nâng mắt, không chút khách khí ra lệnh: “Cút”, hoàn toàn không có một chút thương hoa tiếc ngọc.
Vị công tử dỗ dành ái thê, xoay lại thấy nàng đang nhìn mình cười, cũng không đứng dậy chào hỏi, nhất thời càng thêm khó chịu, miễn cưỡng chắp tay: “Tại hạ Dương Chẩn, người kinh thành, trên đường đi buôn ngang qua đây, vì sắc trời đã tối, nghĩ sẽ tá túc lại một đêm, ngày mai liền đi, mong cô nương đồng ý.”
Hồng Ngưng nhíu mày, không trả lời ngay, âm thầm đánh giá. Đi buôn mà rõ ràng như vậy, chẳng khác nào nói: “Ta đây có tiền mau tới lấy”? Những tùy tùng vừa thấy không giống như cao thủ tầm thường, chắc là con em quan lại ở kinh thành xuất môn làm việc, không muốn tiết lộ thân phận, mượn danh “đi buôn” mà thôi.
Ban đầu vì mục đích đặc biệt mà đến, nay đột nhiên lại ra nhiều người như vậy, đến lúc đó làm việc có chỗ không tiện; hơn nữa việc này hung hiểm, có thể sẽ phát sinh việc ngoài ý muốn. Lại thấy hắn cùng Bạch Linh bộ dạng có vài phần giống nhau, Hồng Ngưng mềm lòng, không nỡ vạch trần lời nói dối, lắc đầu nhắc nhở:
“Nơi này rất đơn sơ, đằng trước có điền trang, nếu cố gắng trời tối có thể tới được, các vị tốt hơn qua đó tá túc.”
Dù mơ hồ nhưng vẫn nghe ra ý cự tuyệt, mọi người nhìn về phía Dương Chẩn. Nơi này rõ ràng vô chủ, chỉ vì đối phương tới trước, nên lên tiếng gọi là khách khí, không ngờ bị đối phương vô lý từ chối, Dương Chẩn sắc mặt nhất thời không tốt: “Xin hỏi cô nương là chủ nơi này?”
Gặp phải loại người chuyên quyền này, Hồng Ngưng biết nói thêm gì nữa cũng vô dụng, đơn giản nói: “Nếu Dương công tử nhất định ở lại, xin cứ tự nhiên, nhưng mà nơi đây thập phần hung hiểm, mọi việc phải lưu ý.” Nàng cố ý tăng thêm hai chữ “hung hiểm”.
Lúc trước hỏi thăm về viện này, mọi người cũng rất bất an, nay nghe nàng nói như vậy, một gã hạ nhân không nhịn được lên tiếng khuyên:
“Công tử, nơi này chỉ sợ thực có chút kì quái, nếu đỉnh núi bên kia có điền trang, còn lo không có nhà dân để tá túc? Không bằng mau chóng chạy đi…”
Dương Chẩn nén giận, lạnh lùng nhìn Hồng Ngưng: “Cũng là hung hiểm, cô nương vì sao còn muốn ở lại?” Hồng Ngưng không đáp.
“Sợ cái gì!”
Một gã lục bào hộ vệ thức thời bước ra, cao giọng nói: “Người ta tiểu cô nương còn dám ở lại đây, chúng ta nhiều người như vậy, dù gặp quỷ thật thì thế nào?”
Hắn đặc biệt liếc mắt nhìn Hồng Ngưng một cái, ánh mắt mập mờ: “Nói không chừng quỷ thật ra là tiểu cô nương xinh đẹp, Triệu mỗ muốn gặp nàng một lát, chỉ sợ nàng không dám tới.”
Nói xong cười to, mọi người cũng cười theo. Thấy hắn có ý khiêu khích, Hồng Ngưng nhíu mày.
Nam nhân ở ngoài tầm hoan tác lạc không phải là chuyện lạ, nhưng Dương Chẩn thân phận đặc biệt, sớm cưới vợ nạp thiếp, lại nhận định cô gái này không đứng đắn, tuy nhiên đối với thủ hạ vô lễ cũng không cho là đúng, quát lớn: “Còn không mau đi thu thập.”
Mọi người không dám nhiều lời, liền rời đi.
“Rõ ràng năm đó có người làm án mạng, lại mượn việc quỷ thần để che dấu, cố ý lừa bịp, lời nói vô căn cứ. Lại bị một hai câu nói dọa phát sợ, thật là một đám thùng cơm (vô dụng)!” Dương Chẩn hừ lạnh.
Đây là ám chỉ mình cố ý dọa người? Hồng Ngưng nhìn theo bóng lưng hắn cười lạnh. Nhử ra vài cái mồi có gì không tốt? Ngươi không hỗ trợ thì ta hà tất phải khách khí?
Màn đêm không trăng, gió có chút lớn, thổi cho cây cối bên ngoài ào ào rung động. Nến đã sớm thắp, trong phòng hình bóng lay động, hơi có vẻ trống trải. Ngoài cửa lại thập phần ầm ĩ, người ta đốt lửa lên, ăn lương khô, uống rượu vui cười.
Đêm nay nhiều người, yêu quái sợ là sẽ không ra, Hồng Ngưng thất vọng, xoay người lấy trong bao phục ra bản thảo của Văn Tín, không chú ý đến nội dung tu hành, chỉ nhìn xem phần ghi lại bùa chú cùng thuật pháp mà học tập.
Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Hồng Ngưng cảnh giác ngước mắt nhìn, người mới vào đúng là lục bào Triệu hộ vệ ban nãy.
“Tại hạ Triệu Hưng, người kinh thành.”
Triệu hộ vệ cười tự giới thiệu, khom người làm lễ: “Bên ngoài thật sự náo nhiệt, cô nương tại sao lại đơn độc ngồi trong phòng?”
Hồng Ngưng thấy hắn có ý đồ mà đến, mặt lạnh không nói.
Thấy nàng không quở trách, Triệu Hưng càng thả lỏng, nhìn quanh bốn phía, thở dài: “Cô nương một mình ở xa, thật sự rất ủy khuất, nếu có gì khó xử cứ nói, Triệu mỗ nếu có thể làm, liền làm hết khả năng.”
Hồng Ngưng gật đầu: “Đa tạ.”
Nữ nhân mạnh mẽ này, trong ánh đèn hiện ra vài phần ôn nhu, huống chi trước mặt thật sự là một cô nương xinh đẹp, trong ánh nến chỉ cảm thấy nhan sắc so với ban ngày càng thêm diễm lệ.
Triệu Hưng nuốt nuốt nước miếng, can đảm càng tăng, tiến lên kéo tay nàng: “Cô nương nếu như…”
Mùi rượu xông vào mũi, Hồng Ngưng bất động thanh sắc thối lui. Ý thức được chính mình quá gấp, Triệu Hưng thu tay, nghiêm mặt nói:
“Triệu mỗ mặc dù bất tài, gia cảnh miễn cưỡng không có trở ngại, đi theo công tử làm việc, ở kinh thành cũng coi như nói trên người ta, cô nương nếu không có chỗ về, không ngại…”
Hồng Ngưng mỉm cười cắt lời: “Muốn ta theo ngươi về?”
Lời này nàng có thể chủ động nói ra, Triệu Hưng hai mắt tỏa sáng:
“Ta thấy cô nương tứ cố vô thân, thực đáng thương, không bằng sớm tìm chỗ nương tựa, trở thành vợ hiền. Chỉ cần đồng ý với ta, tương lai ngươi cơm no áo ấm, thế nào?”
Hồng Ngưng trầm ngâm một lát, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, nâng mặt: “Thật sao? Vậy ta đây liền theo ngươi.”
Sự tình thuận lợi như vậy khiến Triệu Hưng mừng rỡ, cầm lấy tay nàng: “Nàng đã khẳng định theo ta, không bằng chúng ta trước tiên…”
Đang tươi cười chợt sững sờ, sắc mặt dần dần biến trắng, mắt mở lớn lộ ra sợ hãi, cánh tay đang giơ giữa không trung buông xuống. Hồng Ngưng nâng mày. Sau một lúc lâu, yết hầu động hai cái, Triệu Hưng rốt cục cũng khai thông:
“Quỷ! Có quỷ! Người đâu…!”
Thấy hắn ngã bò mà chạy đi, Hồng Ngưng bình tĩnh tiếp tục xem sách.
Giây lát, ngoài cửa liền tụ tập một đám người, trong đó hơn mười người chấp đao cầm kiếm, khẩn trương ở trước cửa nhìn vào, lại phát hiện Hồng Ngưng khí định thần nhàn ngồi trong phòng đọc sách, đối với chuyện bên ngoài tựa hồ hoàn toàn không có phản ứng, không khỏi đều nổi lên nghi hoặc. Không phát hiện dị thường, hai người liền kéo Triệu Hưng qua:
“Cô nương người ta hảo hảo ngồi tại chỗ, nào có quỷ, quỷ nơi nào?”
Triệu Hưng nhìn vào một cái, liền lùi về sau, chỉ vào Hồng Ngưng run giọng nói: “Nàng, chính là nàng, nàng là quỷ!”
Ánh nến chiếu lên mặt, trán, mũi, môi, cằm, quanh các đường cong nhu hòa, nữ tử cạnh bàn nhìn càng thêm nhã nhặn lịch sự, hơi có vẻ lạnh nhạt, nhưng như thế nào thì đối với truyền thuyết “Quỷ” cũng không liên quan.
Mọi người sau một lúc lâu, dần dần không kiên nhẫn, tức giận: “Triệu lão đại,ngươi là hoa mắt gặp quỷ a.”
Vốn là có điểm sắc tâm, muốn đi đùa giỡn, ai ngờ tiểu cô nương diễm lệ trước mặt đột nhiên biến thành nữ quỷ cái mặt tử trướng (chết sình?), hai mắt lồi ra, đầu lưỡi thật dài, Triệu Hưng thiếu chút nữa sợ tới mất hồn. Ai ngờ lại bị mắng là chỉ điểm sai, hắn lập tức nóng nảy, vỗ ngực thề:
“Vừa rồi tận mắt thấy nàng biến thân, nhãn lực Triệu Hưng ta đã lúc nào kém như vậy? Nàng chính là nữ quỷ quấy phá!”
Thanh âm lớn như vậy, cô nương trong phòng khẳng định nghe thấy được, mọi người liền cảm thấy xấu hổ. Có người ho khan, cười nhẹ:
“Chả trách vừa rồi không thấy đâu, thì ra là chạy vào phòng con gái người ta. Ngươi không phải muốn bắt quỷ đến để mọi người xem sao? Hôm nay ngược lại đem cô nương nhà người ta ra làm quỷ. Ngươi không đem nước tiểu xi ra ngoài, đủ biết đây là quỷ trong lòng.”
Mọi người thấy hắn bị chặn họng, đều cười thầm. Triệu Hưng đỏ mặt, tức giận: “Các ngươi nói xem, nào có cô nương nào lại đến nơi này mà ở? Nơi này mọi người chết sạch, nàng lại bình yên, quá cổ quái! Ngày thường nũng nịu như vậy, không phải quỷ cũng là yêu tinh, dùng yêu pháp hại người, sao không bắt nàng thẩm vấn một phen?”
Cô nương bên trong nhiều lắm là mười sáu mười bảy tuổi, nhưng lời nói và việc làm rất khác người thường. Dám một mình ở tại quỷ cốc không nói, bên ngoài gây ra động tĩnh lớn như vậy, nàng lại bình yên ngồi. Riêng phần trấn định này, không phải người thường nào cũng làm được.
Mọi người bắt đầu kinh nghi, xa xa dò xét Hồng Ngưng, có gật đầu, có lắc đầu, cũng có xì xào bàn tán, thủy chung không nhất định, không dám đường đột.
“Công tử.” Có người đứng bên cạnh thối lui.
Thì ra tất cả mọi người vây quanh ồn ào bên này, đã sớm kinh động phòng Dương Chẩn.
Lúc này hắn thay đổi một thân lam nhạt áo bào, hình dáng thập phần tinh tế, toàn thân khí chất cao quý không hề giảm.
Hắn đầu tiên là nhìn mọi người: “Chuyện gì ầm ĩ như vậy?”
“Công tử, nữ nhân kia là…” Triệu Hưng cướp lời bẩm báo, mới nói được nửa chợt nhớ Dương Chẩn không tin quỷ thần, đem chữ “Quỷ” nuốt vào, nói quanh co: “Nàng…biết yêu pháp, lai lịch bất minh.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Dương Chẩn trầm giọng hỏi mọi người, ánh mắt nhìn thẳng vào Hồng Ngưng ngồi trong, dung mạo tuyệt trần trước mặt lộ ra ba phần kiên cường, không giống những cô gái khác mềm mại đáng thương, làm cho hắn ngay từ đầu đã phản cảm. Nay lại xảy ra chuyện, chắc hẳn cũng do nàng mà ra.
Hồng Ngưng dựa vào ánh nến đọc sách, cũng không để ý đến.
Có người bước lên phía trước, đem chuyện mới xảy ra tóm tắt lại. Tính tình thuộc hạ của mình, Dương Chẩn sao lại không biết, nhưng hôm nay một đại nam nhân lại bị tiểu cô nương dọa tới vậy, không khỏi quá kì quặc, hắn không tin Triệu Hưng hoa mắt, nhưng càng không tin có quỷ, vì vậy nhíu mày:
“Cô nương vì sao lại chọc ghẹo Triệu Hưng?”
Hồng Ngưng nghiêng mặt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Hôm nay là tại hắn ồn ào, quấy rầy ta, Dương công tử nên chất vấn thuộc hạ mình trước, như thế nào hỏi ngược lại ta?”
Dương Chẩn mặt trầm như nước: “Đã là thủ hạ của ta, ta tất nhiên muốn biết rõ ràng để tránh hắn vô duyên vô cớ bị trêu chọc, mà nơi này chỉ có một mình cô nương…”
Hồng Ngưng đặt sách xuống: “Dương công tử đang thẩm vấn ta?”
“Không dám” Dương Chẩn không có vẻ áy náy “Có lẽ có chút hiểu lầm, nếu quả thật có người giả thần giả quỷ, có thể tra ra chân tướng, với cô nương cũng là việc tốt.”
Hồng Ngưng lạnh lùng nhìn hắn: “Hôm nay các ngươi nhiều người, Dương công tử nhất định bao che khuyết điểm, ỷ thế hiếp người, ta có nói gì cũng vô dụng. Nếu Dương công tử còn biết đến hai chữ “đạo lý”, thì nay thủ hạ của ngươi tự tiên xông vào phòng ta, còn mắng ta là quỷ, bôi nhọ thanh danh ta, không khỏi quá vô lễ, bây giờ nên xin lỗi ta?”
Dương Chẩn nhếch môi, trong mắt dâng lên tia lửa giận. Hồng Ngưng nói:
“Có nam nhân thừa dịp nửa đêm xông vào phòng ta, còn muốn ta theo hắn trở về. Lá gan hắn ở đâu ra mà to như vậy? Không thể ngờ được người đi buôn cũng có loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như vậy.”
Dương Chẩn lập tức nghiêm mặt nhìn Triệu Hưng, làm hắn không dám nói lời nào. Dương Chẩn rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, chắp tay nói:
“Tại hạ quản giáo không nghiêm, thay mặt hắn xin lỗi cô nương.”
Không đợi Hồng Ngưng đáp lại, hắn lại hừ nhẹ một tiếng, ngữ khí hơi khinh thường:
“Nhưng bởi vì có cái gọi là ‘không có lửa sao có khói’, ruồi bọ không nhằm vào cái trứng không khe hở, giữ mình trong sạch sẽ không gặp thị phi, cô nương chắc cũng hiểu đạo lý này.”
Trong lời nói có ý châm chọc rõ ràng, hiển nhiên là ám chỉ nàng không tự trọng, cùng người ta đùa giỡn. Hồng Ngưng nghe vậy cười lạnh:
“Bất quá là đám ruồi bọ bay đến, trứng có phần bất lực, chỉ có thể chờ đám ruồi đến đậu.”
Dương Chẩn sững sờ.
“Dương công tử, có điều ta không hiểu, để chó nhà mình chạy ra cắn người, ngược lại trách người sao không chạy ra xa chút ít.”
Hồng Ngưng từng tờ từng tờ sửa lại trang sách, không nhìn hắn: “Dù trứng có khe hở hay không, thậm chí cho ruồi bọ đậu vào, nhưng với loại ruồi nhặng tự cho mình là đúng này, trứng cũng sẽ chủ động giáo huấn. Nhân gian khắp nơi đều có thị phi, vì sao ta phải trốn?”
Dừng lại, nàng đứng thẳng dậy: “Ta muốn nghỉ ngơi. Dương công tử nếu như không có chuyện gì, tốt hơn là nên về phòng mình đi.”
Từ lúc chào đời đến nay, chưa có người con gái nào dám phản bác mình như vậy, cũng chưa từng bị người ta đuổi đi, Dương Chẩn xanh mặt, nói một tiếng: “Quấy rầy”, liền phất tay áo rời đi.
Trong sân yên tĩnh lại, mọi người không biết phải làm sao. Hồng Ngưng như nhớ ra cái gì, quay mặt lại nói:
“Nơi đây nguy hiểm, tối nay các ngươi tốt nhất nên coi chừng, tuyệt đối không nên một mình đi lại.”
Đêm tối đen, gió thổi ào ào, khiến cho những lời này càng thêm vài phần thần bí, mang theo chút cảnh cáo cùng tiên đoán, làm cho ai cũng không dám xem như trò đùa, cho dù là lời nói của một tiểu cô nương.
Rõ ràng là người mình vô lễ mạo phạm, nhưng đối phương không những không so đo, mà còn nói lời khuyên bảo, mọi người đều điểm hổ thẹn, không biết ai đã chủ động nói tiếng “Đa tạ”, rồi tự tản đi.
Đêm khuya, tiếng “sa sa” vang lên. Đống lửa trong viện đã sớm tắt, từng làn khói nhẹ, tro tàn ẩm ướt, là một cơn mưa nhỏ.
Cửa mở ra, một bóng người hùng hùng hổ hổ đi ra, tìm hướng nhà xí mà đi.
Gió lạnh cuốn đến. Cách nhà xí khoảng mười bước thì người nọ như nhận thấy được cái gì, bắt đầu bất an.
Bên cạnh rõ ràng là tường cao, lẽ ra hướng này không có gió thổi đến. Nghĩ đến truyền thuyết lúc sáng, hắn nhất thời ngẩn người, nhìn cửa nhà xí tối om om, do dự không biết có nên tiến vào.
Đang khó xử, một đôi tay lặng lẽ từ phía sau, nhẹ nhàng ôm cổ hắn. Đôi tay thon dài mềm mại, trong ánh sáng mờ mờ lộ vẻ trắng nõn cùng mịn màng thực hoàn mỹ.