Biên Việt vừa về phòng thì Triệu Huy đã nhanh miệng hỏi: “Sao, gặp Ngô Thiến chưa?”
Biên Việt lạnh lùng: “Ai mượn mày lắm mồm.”
“Ôi tao bị phiền quá cũng chịu thôi. Trách thì trách cái bản mặt đẹp trai của mày ý, lần trước hát với nhau xong còn có đứa chạy theo tao xin Wechat của mày cơ mà.” Triệu Huy vỗ vỗ ngực ra vẻ nghĩa khí: “Mày thấy tao có cho nhỏ đó không? Đương nhiên không, tình anh em đấy.”
“Xàm xí.” Biên Việt lườm cốc trà sữa trong tay Triệu Huy: “Được có cốc trà sữa đã bán đứng tao.”
Triệu Huy dừng một chút nhìn Phương Ninh Trí phía sau Biên Việt, nói: “Thì tao định để Ngô Thiến gặp Phương Ninh Trí còn gì. Mày có bạn gái rồi thì nhỏ đó cũng sẽ biết điều thôi.”
Biên Việt cúi đầu cười, không nói gì nữa, coi như thừa nhận.
Phương Ninh Trí đứng đằng sau nghe mà trong lòng rối bời, không hiểu tại sao mình lại thành bạn gái Biên Việt rồi. Cậu không rõ mình với Biên Việt đang là quan hệ gì, rõ ràng lúc đầu Biên Việt chỉ hứng thú với cơ thể cậu thôi mà giờ sao lại thành thế này?
Phương Ninh Trí loạn cả đầu, trong tim như nghẹn điều gì, cậu giơ tay đè xuống, lại thốt ra câu: “Tôi không phải bạn gái cậu ấy.”
Trong nháy mắt, cả căn phòng im lặng. Triệu Huy ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn về phía Biên Việt, vẻ mặt như muốn nói “Hả? Hóa ra là mày đơn phương à?
Biên Việt đơ lại rồi nghiêng người nhìn thẳng mặt Phương Ninh Trí: “Quan hệ giữa tôi với cậu là gì?”
Phương Ninh Trí liếm môi, hắng giọng rồi nói: “Không có quan hệ gì.”
Biên Việt cười khẩy, bỏ về chỗ.
Triệu Huy thấy không khí sai sai thì lập tức lên tiếng: “Tao đói rồi anh em đói không? Đặt gà rán ăn nhá?”
Biên Việt không đáp, Triệu Huy giơ điện thoại về phía Phương Ninh Trí. Phương Ninh Trí giơ tay lên nói: “Tớ không ăn đâu, muộn rồi, tớ phải về ấy.”
“Ôi cậu về à, mới tám giờ mà.” Triệu Huy lên tiếng giữ lại, lại giơ chân đá đá Biên Việt thì bị đạp lại một phát.
Suýt thì Triệu Huy la làng lên. Biên Việt không nhìn cậu ta nữa, quay đầu nói với Phương Ninh Trí: “Giờ về à?”
Phương Ninh Trí vừa gật đầu Biên Việt đã xách hết cặp lên: “Tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu, tôi…” Phương Ninh Trí chưa kịp từ chối Biên Việt đã đẩy cửa đi ra.
Gọi xong hai người chờ ở cửa quán nét mấy phút mới lên xe.
Biên Việt mở cửa xe rồi quay lại nhìn Phương Ninh Trí đằng sau: “Đi vào.”
Phương Ninh Trí ngồi vào phía sau. Biên Việt đóng cửa lại, đi sang bên kia, ngồi xuống.
“Về đâu?” Lái xe nhìn hai học sinh ngồi sau, hỏi.
Biên Việt đọc địa chỉ của Phương Ninh Trí lên.
Lên xe, hắn chỉ nói một câu đó rồi dựa cửa bấm điện thoại.
Ánh sáng trắng từ màn hình di động chiếu rọi mặt Biên Việt, không hề có ý cười, lạnh lùng như dao. Phương Ninh Trí chỉ lén nhìn thôi lại cụp mắt.
Đến cổng khu nhà, Phương Ninh Trí xuống xe còn Biên Việt thì không. Phương Ninh Trí đứng bên ngoài mấy giây định tạm biệt hắn nhưng cửa đã bị bên trong đóng lại.
Gió đêm hè ấm, khói xe cũng ấm nhưng không hiểu sao Phương Ninh Trí thấy lạnh quá.
Hay là cậu nói gì sai rồi?
Phương Ninh Trí cúi đầu nhìn cái bóng dưới đất bị kéo ra vô tận, thở dài.
Biên Việt với Phương Ninh Trí đi về xong hội Triệu Huy cũng chỉ chơi thêm một lúc rồi giải tán.
Tối, trong nhóm chat mấy anh em, Triệu Huy gửi nhãn dán mặt cười rồi nói: “Này chắc là vợ chồng son cãi nhau rồi.”
Một dòng bốn năm cái icon hiện ra, hai người khác hóng hớt cũng đáp lại: “Chắc chắn rồi, xem cái bản mặt người chết của Biên Việt là biết à.”
“Hình như Phương Ninh Trí ghen đấy.”
“Ờ, tao cũng thấy bọn con gái toàn hay ghen thôi.”
“Ghen? Cậu ấy ghen ư? Thật?” Nhân vật chính vốn chưa bao giờ lên tiếng trong nhóm chat bỗng nhiên vùng dậy.
Triệu huy run tay, điện thoại rơi thẳng xuống mặt khiến cậu ta gào lên. Một lúc sau đỡ Triệu Huy gửi voice chat: “Đậu má, mày nằm vùng đấy hả Biên Việt?”
Biên Việt không mở cái voice chat đó mà lại hỏi: “Cậu ấy ghen à?”
“Ờ, mày không thấy à, ghen vì Ngô Thiến đấy.”
Trong nhóm chat lại ùn ùn trả lời giải thích cho Biên Việt, kết quả là không có hồi đáp.
Triệu Huy cạn lời: “Lại lặn.”
Phương Ninh Trí chậm chạp đi về. Đèn trong sân hơi tối, trên mặt cỏ đặt hai tượng dê đen, ban ngày nhìn đã sợ tối trông còn khiếp hơn.
Cậu không quá thích đi qua chỗ này bèn rảo bước chân. Đột nhiên Phương Ninh Trí bị vỗ vai, trợn mắt, không dám quay đầu lại. Cậu nghe thấy tiếng thở dốc, tiếp theo là giọng nói quen thuộc của Biên Việt.
“Tôi thấy mình phải nói rõ với cậu điều này.”
Xe vừa đi được mấy cây đã bị Biên Việt gọi quay đầu, xuống xe chạy như điên về, di động trong tay lóe sáng, đúng là lúc mà người trong nhóm chat đang hùng hổ lên án hắn.
Biên Việt đuổi theo mãi mới thấy Phương Ninh Trí.
Tay chống đầu gối, Biên Việt nhìn lưng cậu, cố ổn định hơi thở, thấp giọng nói: “Đừng ghen, tôi với cô gái kia không liên quan gì đến nhau đâu.”