Chỗ ngồi ở khu A là khu đầu tiên, chỗ mà Biên Việt chỉ cho Phương Ninh Trí là chỗ có góc quan sát tốt nhất.
Phương Ninh Trí ngồi ghế, bên cạnh bể bơi đang có mấy nhân viên đang chuẩn bị, còn hơn một giờ nữa là đến trận đấu.
Chỗ trống bên cạnh dần bị lấp đầy. Khán đài ngày càng đông, Phương Ninh Trí ngẩng đầu lên đã thấy cả một khu bên cạnh đã kín người.
Quanh Phương Ninh Trí đa số là con trai, phần nhiều là thành viên các đội bơi trường khác. Phương Ninh Trí vừa cúi đầu làm đề lại nghe thấy tên Biên Việt. Cậu ngẩn người, ngẩng đầu lên, một lọn tóc rơi xuống lại giơ tay vén lên.
Tiếng bình luận xung quanh đã ngừng. Bất ngờ Phương Ninh Trí bị vỗ vai, cậu quay lại thì thấy một gương mặt xa lạ. Vẻ mặt đối phương cũng ngạc nhiên chẳng kém Phương Ninh Trí, cậu ta hỏi: “Sao cậu ở chỗ này hả Phương Ninh Trí?”
Phương Ninh Trí nghệt mặt ra, hoang mang: “Cậu là?”
“Mình cùng trường mà, tôi cũng ở đội bơi, gặp cậu một lần rồi đó.”
Phương Ninh Trí nhíu mày, nhìn đối phương, mặt hơi giãn ra, cuối cùng mới nhớ đây là cậu trai suýt thì cãi nhau với Biên Việt ở bể bơi ở trường.
“Tôi là Từ Ninh.” Đối phương giới thiệu. Phương Ninh Trí nghe tên này mới lặng lẽ xóa biệt danh “thằng hấp” mà Biên Việt đặt cho cậu ta đi.
“Chào nha.” Phương Ninh Trí mím môi, hơi gật đầu.
Phương Ninh Trí không quen nói chuyện với người không thân mà nhất là hình như người này không thích Biên Việt nên cậu cũng lười quan tâm. Chào hỏi rồi, trận đấu cũng chưa bắt đầu nên cậu lại cúi đầu làm bài.
“Không ngờ là cậu cũng đến xem.” Giọng Từ Ninh lại bất thình lình vang lên. Phương Ninh Trí giật mình, giơ tay lên che tai, nghiêng người tránh.
“Cậu đến xem Biên Việt à?” Từ Ninh đánh giá.
Phương Ninh Trí cầm điện thoại, quay đầu lại nhìn Từ Ninh: “Ừ.”
“Hai đứa yêu nhau thật à?”
Không hiểu sao Phương Ninh Trí thấy giọng điệu Từ Ninh là lạ. Cậu đang nghĩ nên trả lời thế nào thì đột nhiên vai bị đè xuống, thì chợt bên cạnh xuất hiện một người kéo mình vào lòng, giọng nói khó chịu: “Nói chuyện gì với người yêu tao vậy?”
Từ Ninh sửng sốt, Phương Ninh Trí cũng giật mình.
Biên Việt như thú hoang tuyên bố lãnh thổ, thơm lên má Phương Ninh Trí một cái rồi nói nhỏ vào tai cậu: “Đợi thi xong xuống dưới chờ tôi.”
Lại bị thơm một cái, nhẹ đến mức Phương Ninh Trí chưa kịp cảm nhận.
Cậu mở mắt nhìn Biên Việt đứng dậy, rồi lại kéo áo khoác rộng trên người mình.
Phương Ninh Trí ngước nhìn theo, mái tóc lại bị nhẹ nhàng vuốt lên. Biên Việt thu tay lại, quay đi.
Cậu ngạc nhiên ngồi ở chỗ cũ. Lúc lâu sau, tiếng nhạc vang lên, các vận động viên lần lượt lên sân khấu, Phương Ninh Trí nhìn Biên Việt mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, quay đầu lại nói với Từ Ninh: “Tôi thích cậu ấy.”
Không khí trong khán đài nóng lên.
Vận động viên tiếp theo xuống đường bơi là Biên Việt, cũng là người cuối cùng. Hắn cởi áo khoác ném trên mặt đất, làm vài động tác giãn cơ. Ánh đèn trên trần dừng trên người hắn, làn da nâu như sáng lên, đường cong cơ thể như chuẩn bị bùng nổ sức mạnh.
Hình như cảm giác được điều gì, hắn ngước lên nhìn khán đài.
Phương Ninh Trí chạm mắt Biên Việt. Gương mặt lạnh lùng của hắn xuất hiện một nụ cười.
Phương Ninh Trí thở ra, nhắc lại một lần nữa: “Tôi thích cậu ấy.”