Phương Ninh Trí hơi sờ sợ, hít sâu, chiếc bụng phẳng hơi hóp lại.
Biên Việt vuố,t ve bên hông cậu. Cơ thể mảnh mai run lên vì sợ hãi. Cậu cong lưng, cảm nhận được thứ gì đó chọc mình lại kêu lên, bất giác dịch người về phía trước. Bàn tay đặt trên eo lúc này lại siết lại, kéo Phương Ninh Trí về phía sau.
Biên Việt ôm chặt cậu, dư.ơng vật cươ.ng cứng chạm mông Phương Ninh Trí cách một tầng quần ướt át, nóng bỏng.
Hắn cũng nhịn đến là vất vả, gân xanh nổi lên cánh tay. Đỉnh dươ.ng vật chảy ra một ít dịch làm ướt quần. Đẩy hông mạnh lên phía trước, cách vải dệt mềm mại, quái thú cư.ơng cứng đến đau đớn chen vào khe mông Phương Ninh Trí.
Mặt hắn chôn vào sau vai Phương Ninh Trí, hơi thở hỗn loạn, vừa hé miệng là hơi thở nóng bỏng phả ra. Biên Việt ngẩng đầu, tựa vào tai Phương Ninh Trí, giọng khàn khàn: “Cho tôi cọ một tí.”
Qu.y đầu mượt mà mang nhiệt độ dường như có thể gây bỏng cho người ta di chuyển lên. Bàn tay đặt trên hông kéo cạp quần xuống, ngón tay vuố.t ve bờ m.ông trắng mềm mại. Phương Ninh Trí kêu khẽ như mèo con rên.
Biên Việt tựa mặt vào bên tai cậu, vừa hôn vừa cười nói: “Gọi cái à Phương Ninh Trí.”
Phương Ninh Trí đỏ mặt, giơ tay che miệng. Cậu thấy mình như con cá run rẩy nằm trên thớt, mang đau đớn vì phải gắng gượng hít thở.
Biên Việt cởi qu,ần đối phương ra, giơ tay tách hai bờ m.ông, đưa qu.y đầu ướt nóng vào giữa nơi mề,m mại trắng như tuyết kia.
Nơi ấm áp dán vào dư.ơng vật cươn.g cứng. Biên Việt rên lên, cơ thể giật giật.
Hai chân bị tách ra, phía sau dần dần bị xâm lấn, cho dù không phải tiến vào Phương Ninh Trí cũng có cảm giác như mình bị chiếm đoạt, như đang thực sự làm tì,nh với Biên Việt. Dịch lỏng làm khe mông trơn trượt, khi dư.ơng vật ma sát còn phát ra tiếng, khi đâm vào sâu còn lơ đãng va phải môi âm/ hộ đang run rẩy. Chỗ hồng nhạt dần sưng đỏ, trở nên nhạy cảm vì bị cọ xát. Cơ thể Phương Ninh Trí run lên. Cậu cố chịu đựng cảm giác kỳ lạ này, hai chân khép chặt, xoắn lại với nhau.
Dươ.ng vật đang ma sát â.m hộ như một ngọn lửa khiến Phương Ninh Trí rùng mình, sau đó cậu cảm thấy bên dưới như có gì tràn ra. Biên Việt đang ôm Phương Ninh Trí bỗng dừng lại, tay đang siết eo đối phương lần xuống, ngón tay lách vào bên trong môi â/m hộ như to lên gấp đôi, kéo ra một sợi bạc dấp dính.
Hắn ngẩn người nhưng nhanh chóng phản ứng lại, kéo Phương Ninh Trí dậy.
Cậu nằm bẹp trên giường, chiếc quần còn mắc trên đầu gối bị Biên Việt kéo ra để sang một bên. Một bên đầu gối bị nhấc lên, Biên Việt quỳ giữ.a hai chân Phương Ninh Trí, cúi đầu nhìn, ngón trỏ nhẹ nhàng đụng vào, kinh ngạc hỏi: “Cậu vừa lên đỉn.h hả Phương Ninh Trí?”
Phương Ninh Trí hít sâu, cảm giác xấu hổ tựa sóng thần nháy mắt nuốt chửng cậu. Nhắm mắt lại không dám nhìn Biên Việt, hai chân Phương Ninh Trí cũng run run định khép lại nhưng bị đối phương giữ lại đành bất lực, chỉ có thể nói khẽ bằng giọng nức nở: “Tôi biết đâu.”
Biên Việt li.ếm môi, nhìn chỗ kia rồi nói: “Hóa ra cậu cũng lên đ.ỉnh được bằng chỗ này à?”
Phương Ninh Trí muốn chết, giọng thều thào như quẩn quanh trong họng: “Cậu đừng nhìn.”
“Sao không cho tôi nhìn.”
“Xấu.” Phương Ninh Trí nói xong thì nức nở, khóc thật.
Biên Việt nhìn cậu rồi khép chân đối phương lại, cúi xuống thơm lên má.
Đôi mắt Phương Ninh Trí rưng rưng. Trong thế giới mờ ảo của cậu lúc này dường như chỉ còn lại Biên Việt. Cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Biên Việt khen mình.
“Tôi thấy đẹp lắm mà.”
Dứt lời Biên Việt cúi đầu, đôi môi dừng trên bụng Phương Ninh Trí, liế.m li.ếm rốn, cắn nhẹ lên đùi trong, cọ qua một cái rồi hôn lên nơi giống nụ hoa kia.
Phương Ninh Trí kêu lên, ngón chân cuộn lại, trong nháy mắt, có muôn vàn cụm pháo hoa nổ tung. Không khí tràn vào trong phổi, cậu rê.n rỉ, khóc lóc nhưng hai chân lại quấn lấy Biên Việt.
Phương Ninh Trí nhắm mắt lại, ngửa cổ, thở hổn hển, toàn thân run lẩy bẩy. Nơi bên dưới được hôn lại hộc ra dịch lỏng.