Khi còn nhỏ hoặc là vào lứa tuổi thiếu niên, tình yêu tựa như là tất cả, tình yêu mất đi tựa như trời sụp.
Phương Ninh Trí trở về dưới cơn mưa rồi đổ bệnh nặng, sốt cao ba ngày. Đến ngày thứ tư, bệnh viện thông báo rằng bệnh trở nặng, toàn bộ phổi bị viêm, trên phim cắt lớp vi tính thấy có một hang nhỏ ở phổi mà trong đó là dịch. Hang trên phổi như vậy phải xuất hiện từ trước rồi nhưng vì quá nhỏ và cũng không tăng kích thước nên Phương Ninh Trí không cảm thấy gì.
Sốt mã không hạ cũng liên quan đến hang nhỏ đó trên phổi, bác sĩ chỉ định nếu sốt mãi không lui thì đành phải phẫu thuật lấy ra.
Phương Ninh Trí nằm mê man, toàn thân đau đớn.
Đau đến khuya thì cậu bừng tỉnh, khi mở mắt ra chỉ thấy màn đêm đen thẳm và màn mưa không biết khi nào sẽ tạnh. Phương Ninh Trí nằm ngửa, thở hắt ra rồi bắt đầu ho khan.
Cậu ho đến cong cả người, dây truyền dịch trên mu bàn tay run run. Phương Ninh Trí che miệng, vừa ho vừa ngồi dậy. Cậu tựa vào thành giường, ngẩn người mấy giây rồi giật dây truyền khiến máu chảy ra.
Đi khỏi phòng bệnh, Phương Ninh Trí khiến điều dưỡng đang ngủ gà ngủ gật ở hành lang giật mình, vội đứng dậy.
Cậu lảo đảo bước qua, đặt tay lên bàn trực, giọng khàn khàn: “Chị có điện thoại không, cho em mượn gọi một cuộc.”
Cô điều dưỡng ngẩn người, mắt Phương Ninh Trí đỏ lên như sắp khóc. Cậu chỉ cố gắng đứng thẳng như đã dùng toàn lực: “Cầu xin chị đấy, cho em gọi cho cậu ấy.”
Đôi tay run rẩy bấm dãy số đã khắc sâu trong lòng. Nín thở, mười giây chờ đợi như đang giày vò trái tim người gọi. Cậu nhắm mắt lại rồi mở ra, tầm mắt mờ đi rồi lại sáng rõ. Phương Ninh Trí cúi đầu, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
“Tít” một tiếng, điện thoại như được thông rồi. Cậu hít sâu, chóp mũi đau đớn, cổ họng nghẹn lại biết bao lời kể khổ.
Biên Việt mở miệng trước, hắn gọi tên Phương Ninh Trí rồi theo sau là sự im lặng đong đầy nỗi lo lắng.
Phương Ninh Trí cúi đầu, nước mắt rơi trên sàn nhà. Cậu khóc, khóc không ngừng được, nghẹn ngào nói: “Biên Việt ơi tôi muốn gặp cậu.”
Chiếc va li đã xếp được một nửa bị đá văng ra. Biên Việt nắm chặt điện thoại, bật dậy từ mặt đất. Hắn đạp cửa chạy xuống tầng dưới. Trợ lý mà bố Biên Việt sắp xếp đang gọi điện thoại, thấy hắn xuống dưới thò hoảng sợ, tránh điện thoại ra rồi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi ra ngoài.”
“Bố cậu không cho cậu ra ngoài đâu, sáng mai lên sân bay rồi giờ cậu còn muốn đi đâu?”
Biên Việt nắm tay lại, lồng ngực phập phồng, bên tai văng vẳng tiếng Phương Ninh Trí khóc nói muốn gặp mình.
Phương Ninh Trí muốn gặp hắn, Phương Ninh Trí nhớ hắn, Phương Ninh Trí Phương Ninh Trí Phương Ninh Trí… Trong đầu của hắn chỉ có tên của Phương Ninh Trí.
Biên Việt nhìn vẻ mặt khó hiểu của người trợ lý, nuốt sự hấp tấp của mình xuống, trầm giọng nói: “Tôi muốn đi gặp một người rất quan trọng.”
“Quan trọng thế nào, quan trọng hơn cả chính bản thân cậu ư?” Trợ lý nhìn cậu, mỉm cười, hỏi một câu. Nhưng không ngờ vừa dứt lời thì người thiếu niên nôn nóng đến đỏ mắt kia đã gật đầu, nói giọng đầy trịnh trọng: “Cậu ấy quan trọng hơn cả chính tôi.”