Phương Ninh Trí lại bị kéo xuống nước. Cậu tựa lưng vào thành bể, chân mở ra. Biên Việt hôn một chốc lát, Phương Ninh Trí không hề kháng cự, thậm chí còn hơi đáp lại như như thể đã mất trí rồi.
Tay Biên Việt lần theo lưng cậu xuống tới bên eo, dễ dàng kéo khóa váy xuống. Đến khi Phương Ninh Trí kịp nhận ra thì đã muộn, váy đồng phục màu đen đã theo sóng nước dập dềnh trôi ra xa. Cậu ngẩn người rồi co rúm lại như muốn trốn. Biên Việt giữ eo cậu, môi kề sát tai thì thầm: “Cho tôi xem.”
“Xem cái gì…” Môi Phương Ninh Trí run run, mắt nhòe hơi nước, ngơ ngác nhìn Biên Việt.
“Giả ngốc làm gì.” Ngón cái Biên Việt đặt lên môi cậu, quệt ngang rồi hắn cúi xuống hôn.
Môi đè môi. Và vì dung tích sống của Phương Ninh Trí không thể so sánh với Biên Việt được nên cậu không thở nổi, phải kêu lên vài tiếng mới rồi Biên Việt mới chịu buông ra.
Phương Ninh Trí cong người mà thở còn Biên Việt vẫn hô hấp rất ổn định. Sau khi thả Phương Ninh Trí ra, hắn đạp chân vào thành bể, lao ra một đoạn rồi lại bơi về phía cậu. Hai tay ôm lấy mặt đối phương, ghé sát lại, mũi sắp chạm mũi tới nơi Biên Việt mới lặp lại câu nói lúc nãy: “Cho tôi xem.”
Lần này Phương Ninh Trí im lặng. Cậu không giả ngây giả ngô được nữa. Quần áo ướt nhẹp dính sát người. Chiếc áo sơ mi vốn mỏng manh đã hoàn toàn mất đi khả năng che chắn cơ thể của nó. Cậu co rúm người lại, nói giọng tội nghiệp: “Không cho cậu xem.”
Biên Việt cười, cúi xuống hôn thêm cái nữa. Lông mi Phương Ninh Trí run run. Cậu vẫn giữ im lặng. Thấy vậy, Biên Việt lại tiếp tục hôn hai, ba cái nữa. Tiếng “chụt chụt” của đôi môi khiến tai Phương Ninh Trí nóng lên.
Cậu nhìn lên, không biết là xấu hổ hay khó chịu mà nói nhỏ: “Tôi… không có gì đẹp đẽ cả.”
“Đẹp hay không đẹp để tôi đánh giá.” Biên Việt nói xong liền lặn xuống.
Trong làn nước trong vắt là tầng tầng lớp lớp ảo ảnh làm bóng dáng Biên Việt mờ dần. Phương Ninh Trí muốn dõi theo nhưng lại trông chẳng rõ.
Cậu nghĩ tới khoảng thời gian trước đây, có một lần thay quần áo lỡ không đóng cửa, mẹ ôm quần áo mới giặt xong đi vào vừa lúc cậu quay đầu lại, sau đó là một tiếng hét vang lên.
“Sao con không đóng cửa, nhỡ người ta thấy thì sao?”
“Nhưng đang ở nhà mà…”
“Trong nhà cũng không được, chỗ nào cũng không được.”
Bị mắng, Phương Ninh Trí thấy tủi thân nhưng cũng vô dụng, cơ thể dị dạng chính là một điều tội lỗi.
Nhưng giờ phút này, cậu đang mở hai chân ra, để lộ bộ phận sinh dục. Sóng nước xung quanh dập dờn theo chuyển động của Biên Việt.
Phương Ninh Trí nhắm tịt mắt lại. Trong thế giới tăm tối dường như có ánh sáng mỏng manh nhưng cũng có thể cũng chỉ là ảo giác của cậu.
Cậu cảm nhận được ngón tay của Biên Việt. Những ngón tay có vết chai mỏng lần mò từ phía trong đùi lên trên rồi dừng lại, móng tay gãi nhẹ vào da thịt khiến cậu sợ run cả người, rụt về phía sau.
Lần này Biên Việt không ôm cậu nữa vì phía sau Phương Ninh Trí là tường cẩm thạch lạnh băng. Sắc đỏ trên mặt dần rút đi, toàn thân cậu run rẩy, mắt không dám mở, giọng khàn khàn, trầm trầm mang theo sự nức nở không rõ: “Tôi đã nói là đừng có nhìn mà.”
Vừa dứt lời Phương Ninh Trí đã cảm thấy toàn thân nóng bừng. Đờ ra một lúc cậu mới hoảng hốt nhận ra mình đang được Biên Việt ôm. Phương Ninh Trí mở mắt ra, ngẩng đầu lên mới thấy Biên Việt đang cười, nụ cười xấu xa, vô lại và lời nói thì vô cùng không đứng đắn: “Trắng trẻo mọng nước thế kia không phải đáng yêu lắm hả?”
Phương Ninh Trí ngẩn ngơ vài giây rồi mới mỉm cười.