Biên Việt vẫn nhớ kỹ Phương Ninh Trí thuở thiếu thời, ngại ngùng, thẹn thùng, trúc trắc, chỉ trêu một câu mà đỏ mặt cả nửa ngày. Khi đó hắn thích trêu Phương Ninh Trí, nhìn đối phương ngượng ngùng, e lệ chỉ thấy thú vị, đáng yêu.
Tự như lúc này hắn đang giơ tay vuố.t ve eo đối phương, lòng bàn tay tiếp xúc với làn da nhẵn nhụi, bóng lóng. Mặt Phương Ninh Trí chợt hiện rặng mây đỏ kiểu khác, định tránh ra nhưng bị đè lại.
“Trốn cái gì hả Phương Ninh Trí?”
“Nhột…”
Biên Việt nghiêng đầu nhìn anh, Phương Ninh Trí không chịu được ánh nhìn ấy, giơ tay ôm lấy cổ người kia đòi hôn.
Biên Việt nâng eo anh lên rồi bế dậy. Phương Ninh Trí kêu lên, tách chân ngồi trên người Biên Việt. Anh cúi đầu, hắn ngửa đầu, hai người tiếp tục hôn.
Phương Ninh Trí bị hôn thở hồng hộc, Biên Việt búng trán anh. Anh nhắm mặt, rụt rụt cổ: “Đau em…”
Biên Việt cười: “Sao em vẫn khó chiều thế Phương Ninh Trí, vừa kêu đau vừa kêu ngứa.”
Phương Ninh Trí mặt càng đỏ tợn, vùi đầu vào lòng Biên Việt, ấp úng nói: “Anh vẫn thích trêu em như trước ấy.”
Biên Việt cười ra tiếng, vỗ lưng Phương Ninh Trí, nói nhỏ: “Khác mà.”
“Anh bảo gì cơ?” Phương Ninh Trí không nghe rõ, ngẩng đầu lên.
Biên Việt giơ tay mơ.n trớn khóe mắt anh. Phương Ninh Trí ngơ ngác nhìn Biên Việt, gương mặt rực rỡ xán lạn tựa nắng trong trí nhớ kia nhiễm một lớp màu xanh u tối như ngày đông lạnh lẽo
Lòng anh đau đớn như kim châm. Phương Ninh Trí không muốn nhìn thấy Biên Việt như vậy. Anh nắm lấy vai hắn, ghé lại hôn khóe miệng đang mím chặt kia, vừa hôn vừa nói: “Cho dù Biên Việt có xảy ra chuyện gì em vẫn…”
Nửa câu sau của anh không thể hoàn thành bởi bị hắn chặn lại.
Đừng hứa hẹn bừa bãi như vậy.
Biên Việt thở dài trong lòng, ôm Phương Ninh Trí đè xuống giường, đặt những nụ hôn nhỏ vụn dịu dàng như mưa xuân lên. Môi lưỡi giao nhau, hơi thở quấn quýt.
“Em uống bao nhiêu vậy Phương Ninh Trí?” Biên Việt nếm được vị bia đắng chát thì nhíu mày.
Phương Ninh Trí cắn môi rồi cười, liếm liếm môi, ngây ngô đáp: “Không nhiều lắm, chỉ năm, sáu lon thôi.”
“Học bia rượu khi nào đấy?” Biên Việt nắm cằm anh lắc lắc: “Sau này đừng uống nữa.”
Phương Ninh Trí nắm lấy tay hắn, đôi môi đỏ khẽ nhếch: “Có anh ở đây, em không uống.”
Biên Việt cười, nhìn chằm chằm Phương Ninh Trí, nhìn gương mặt đỏ bừng của anh, giơ tay lên chọc.
Phương Ninh Trí bị chọc thì hé miệng cắn ngón tay người kia.
Biên Việt dừng tay, Phương Ninh Trí nhìn hắn khờ khạo nhưng cắn khẽ lên ngón tay có vết chai mỏng trong miệng, đầu lưỡi đánh vòng qua các đốt ngón.
Biên Việt nhìn anh không chớp mắt. Phương Ninh Trí đã trưởng thành thật rồi, đường V-line thẳng băng, khóe mắt đầu mày đầy vẻ diễm lệ lại pha cả trong veo, đẹp khiến người ta chấn động.
Yết hầu hắn chuyển động, rút ngón tay ra, quệt qua môi Phương Ninh Trí.
Phương Ninh Trí tựa như một đóa hoa, đã rời đi hoàng tử bé của anh để về tới hành tinh hoa hồng của mình, nở ra lộng lẫy biết bao nhưng cũng chỉ nở vì Biên Việt.
Biên Việt đưa tay lên, Phương Ninh Trí để mặc hắn cởi đồ mình.
Làn da mỏng manh, trắng mịn sáng bừng dưới ánh đèn như châu ngọc. Anh thẹn thùng nhìn Biên Việt, khẽ giơ tay vén tóc ra sau.
Biên Việt tựa dã thú về lãnh địa của mình, cúi đầu nhìn Phương Ninh Trí, chóp mũi chạm nhau, khàn giọng nói: “Anh muốn hôn em.”
Phương Ninh Trí không đáp, hắn nói tiếp: “Toàn thân em.”