Trí nhớ của Phương Ninh Trí về gia đình từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, ra ngoài học đại học thì trở nên nhạt nhòa. Ngã tư đường quen thuộc ngày nhỏ cũng đã khác. Đi theo sự trưởng thành của anh, thành phố cũng biến đổi không ngừng.
Sau khi cha mẹ ly hôn, lúc chia tài sản cũng bán căn nhà đã ở nhiều năm đi. Đến năm thứ hai sau đó mẹ anh cũng tái hôn với một người Hồng Kông, đến giờ vẫn thỉnh thoảng gọi điện thoại thăm hỏi tình hình gần đây của con.
Cha anh vẫn ở lại thành phố, mua căn hộ ở khu đô thị mới xây, đến năm ngoái mới vừa trang hoàng xong để làm tân gia với vợ mới.
Mọi chuyện đều tốt đẹp, thuận lợi, vui vẻ. Mà khi Phương Ninh Trí đứng trước cánh cửa xa lạ đó, nghe tiếng cười vọng ra từ bên trong vẫn chợt nghĩ nếu hai người không đẻ ra đứa trẻ không bình thường là anh có lẽ sẽ không bỏ nhau. Một gia đình đầm ấm cùng một đứa con khỏe mạnh, có lẽ sẽ hạnh phúc cả đời mà tiếng cười nói bên trong sẽ là của nó và cha mẹ nó.
Anh gõ cửa. Cửa mở ra.
Một cô bé mười sáu, mười bảy tuổi ló đầu, nhìn thấy Phương Ninh Trí thì ngẩn người. Anh mím môi, căng thẳng nói nhỏ: “Tôi là…”
Phương Ninh Trí chưa dứt câu cô bé đã quay đầu lại gọi: “Bác ơi, chị… anh đến rồi.”
Advertisement
Tiếng bước chân vội vã vang lên, cha Phương rảo bước đến, khi thấy Phương Ninh Trí vẻ mặt cũng hệt như cô bé kia, ngập ngừng một chút rồi mới nói: “Vào đi Ninh Ninh.”
Ông cầm đôi dép đặt xuống bên chân Phương Ninh Trí. Anh cúi đầu xem, đó là một đôi dép bông màu hồng kiểu nữ.
Căn hộ mới rất lớn nhưng trang hoàng rất ấm áp, giấy dán tường gam màu ấm khiến người ta cảm thấy thoải mái. Anh đi vào bên trong, đến phòng khách, cha Phương kêu anh ngồi lên sô-pha rồi vào bếp. Không bao lâu sau, một người phụ nữ đi từ trong bếp ra, nhìn Phương Ninh Trí cười: “Cô pha trà nhài. Nào, uống thử xem.”
Phương Ninh Trí lập tức đứng dậy, đưa hai tay nhận chén, nhấp môi. Trà hơi ngọt. Anh cong mắt cười cười, nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Cha Phương đứng bên cạnh giới thiệu vợ mình cho Phương Ninh Trí rồi chỉ vào cô bé kia, nói: “Đây là Dao Dao, năm nay học lớp mười một.” Dao Dao vẫn cứ nhìn Phương Ninh Trí từ lúc anh vào tới giờ, bị cha Phương điểm danh mới ngại ngùng cười với anh.
Phương Ninh Trí khẽ gật đầu, không biết nói gì. Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Trên TV phát quảng cáo trang trí nhà cửa, Phương Ninh Trí nhìn lướt qua, mở điện thoại, ngẩn người nhìn vào màn hình.
Một bàn tay đột nhiên chạm vào bờ vai anh. Phương Ninh Trí giật mình, lùi về phía sau.
Bàn tay của cha Phương hẫng lại giữa không trung. Ông lúng túng: “Cha thấy áo khoác con dính bụi, định phủi giúp con.”
“Không có gì ạ… Cảm ơn.” Giọng anh có vẻ khách sáo. Cha Phương từ từ thu tay lại.
Sau khi hỏi thăm vài câu, cha Phương hỏi đến công việc của anh. Phương Ninh Trí dựa vào sô pha, cầm điện thoại, lơ đãng đáp.
Đột nhiên chuông di động vang lên. Phương Ninh Trí giơ tay ý muốn chờ một chút, sau khi bắt máy thì đứng dậy ra ngoài. Anh bước đi, nét mặt vui vẻ: “Em đến nơi rồi này Biên Việt.”
Biên Việt “Ừ”, hơi thở trong điện thoại hơi nặng nề. Hắn nói: “Anh về nhà ngủ đến bây giờ mới dậy.”
Phương Ninh Trí khẽ cắn môi, hạ giọng: “Hôm qua ngủ không ngon à?”
“Em nói xem?” Biên Việt hỏi lại.
Vành tai dán vào màn hình của Phương Ninh Trí dần nhuộm đỏ.
Hình như Biên Việt còn ngái ngủ, nói chuyện mơ mơ màng màng. Phương Ninh Trí không muốn quấy rầy nên nói hắn cứ ngủ đi.
Sau về chỗ, Phương Ninh Trí nhìn chằm chằm đĩa cherry trước mặt, trong lòng lo lắng định nói gì đó nhưng cha Phương lại mở lời trước: “Dao Dao với mẹ nó vẫn nghĩ con là con gái.”
Phương Ninh Trí nghiêng đầu nhìn ông, mặt cực kỳ khó tin. cha Phương cúi đầu thấp, cũng hạ giọng xuống: “Cha không nói với mọi người chuyện của con, mọi người cũng không biết con bây giờ như thế này.”
Phương Ninh Trí phì cười, chuyện buồn cười quá mà, anh hỏi: “Bây giờ con như thế nào?”
Cha Phương nhìn Phương Ninh Trí, đổi giọng: “Ninh Ninh, cha xin con, trước mặt họ hàng thì con có thể giống con gái một tí được không?”
Phương Ninh Trí không đáp. Anh cảm thấy mình nên nói gì đó nhưng sự phẫn nộ khi bị sỉ nhục đột nhiên lại biến mất khi thấy những sợi tóc bạc hai bên thái dương cha.
Người cha trong trí nhớ không biết đã già đi từ lúc nào rồi. Nỗi buồn khổ trong lòng anh bị cảm giác bất lực, mệt mỏi thay thế. Anh nhìn người cha đang khẩn cầu mình, không giận được mà từ chối cũng không đành.
Chiếc cổ cứng còng cúi xuống, anh nhìn bàn tay xương xương nam tính của mình thở dài. Cuối cùng vẫn đồng ý.
Mặc đồ nữ vào, một lần nữa, anh trở thành một người nữ để tham gia tiệc cưới, lừa dối ánh mắt họ hàng.
Chỉ cần một ngày thôi, chỉ một ngày làm con gái nữa thôi.
Hôn lễ diễn ra vào ngày hôm kia. Buổi tối Phương Ninh Trí không về chỗ cha nữa, ăn cơm xong anh về phòng khách sạn đã đặt trước.
Tối mất ngủ, Phương Ninh Trí ôm điện thoại, bần thần nhìn lịch sử chat của mình và Biên Việt.
Xa cách nhiều năm, thông tin liên lạc đã thay đổi. Anh vừa mới kết bạn lại với Biên Việt, chỉ vài tin nhắn ít ỏi không thể thỏa mãn được nhung nhớ trong anh.
Mơ mơ màng màng đến hơn nửa đêm, Phương Ninh Trí ngáp một cái, điện thoại kề sát mặt. Đột nhiên, màn hình sáng lên, rọi vào mắt, anh nheo mắt lại ấn vào hình đại diện của Biên Việt.
Buồn ngủ mụ cả người, đôi mắt khép hờ, anh mở khung chat chỉ có mấy câu nói chuyện mà đánh ba chữ “Em nhớ anh.”
Phương Ninh Trí gõ xong ba chữ kia thì nhắm mắt ngủ. Điện thoại rơi xuống gối, màn hình tối dần đi.