Phương Ninh Trí được lôi từ trong xe ra. Bên tai anh ù đi, người bên cạnh lo lắng hỏi thăm bị anh phất tay tránh động tác đỡ của họ. Phương Ninh Trí thất tha thất thểu bước về phía trước, đầu gối mềm nhũn, cơ thể đổ về đằng trước. Anh mở to mắt, máu đỏ chảy ra che mất tầm nhìn nhưng vẫn thấy Hà Lợi được người ta nâng cáng ra từ bãi đổ nát.
Xe cấp cứu đi đến bệnh viện. Vì phần đầu xe bị va chạm nên Phương Ninh Trí không bị thương nặng, vùng Thái Dương có xây xát mà thôi. Nhưng Hà Lợi bị thương nghiệm trọng, cánh tay phải, chân trái gãy xương, ngực gãy xương sườn.
Sau khi được băng bó vết thương, Phương Ninh Trí ngồi chờ ngoài phòng phẫu thuật, liên hệ với người nhà của cấp dưới. Chẳng bao lâu sau, bố mẹ Hà Lợi đã tới.
Phương Ninh Trí ngồi dựa vào góc tường, nhìn cha mẹ Hà Lợi lo lắng hỏi điều dưỡng tình trạng của con trai, anh giơ tay sờ lên trán mình.
Hà Lợi mổ xong được điều dưỡng đẩy ra, thuốc mê còn chưa hết, cậu nằm im trên giường bệnh, nhìn đến là đáng thương.
Phương Ninh Trí đổi cho Hà Lợi phòng bệnh một giường, đóng hết viện phí rồi lại đi ra ngoài mua hai suất cơm cho cha mẹ cậu.
Cha mẹ Hà Lợi liên tục cảm ơn nhưng trong lòng anh lại thấy có lỗi. Nếu lúc ấy không phải Hà Lợi đánh lái quay đầu tránh xe tải thì hiện tại kẻ nằm trên giường chính là mình rồi.
Không khí trong phòng bệnh hơi bí bách, Phương Ninh Trí thấy khó chịu bèn đỡ tường đi ra ngoài, ôm ngực, ngồi trên ghế dài ngoài cửa mà há mồm thở.
Miệng vết thương trên trán đau âm ỉ, anh nhắm mắt lại, bóng tối dần bao trùm ánh mắt, cơ thể dần đổ xuống.
Làm việc ở Thiệu Cảnh cũng không thoải mái, Biên Việt đối phó cả ngày, đến khi tan làm lại bị gọi lại: “Biên Việt, cậu tan làm thì đi ăn cùng đi, hẹn tổng giám đốc Trương đấy.”
Biên Việt nhướng mày, khóe miệng mím chặt lại cong lên. Hắn ngẩng đầu, mỉm cười đáp: “Vâng.”
Nơi đặt bàn vẫn là nhà hàng Tứ Quý, hắn đã từng gặp tổng giám đốc Trương của Thiệu Cảnh, cũng vào dịp lần trước ăn cùng Phương Ninh Trí.
Đi ra khỏi công ty, Biên Việt xuống gara dưới hầm đánh xe lên, hai đồng nghiệp cùng phòng cũng muốn đi chung xe với hắn.
Biên Việt lái xe mới, chiếc xe thể thao lần trước sau khi xong việc đã thu về rồi. Chiếc Aston Martin DBX trắng tinh đỗ xịch lại trước mặt hai người đồng nghiệp. Hắn hạ kính xe, khuy cổ áo sơ mi ban ngày cài chặt được cởi ra, khuỷu tay tựa lên cửa sổ, nghiêng đầu cười nói: “Lên xe đi.”
“Vờ cờ lờ, không phải ông là con đại gia đấy chứ Biên Việt?” Đồng nghiệp vừa cảm khái vừa mở cửa xe, vừa vào bên trong lại hỏi: “Xe này của ông chắc cũng phải hai trăm vạn đấy nhỉ?”
“Không đắt thế đâu.”
“Thằng oắt này đúng là khiêm tốn.”
Biên Việt chỉ cười cười, không đáp.
Không khí bữa ăn cũng thoải mái, tâm trạng tổng giám đốc Trương kia với mấy ông sếp khác khá tốt, uống nhiều rượu. Lúc nhắc tới dự án đất phía Bắc kia, nghe giọng điệu họ nói chuyện có lẽ phải đạt được bằng mọi giá.
Biên Việt vẫn chỉ ngồi cạnh. Uống được hai ly, người đồng nghiệp cạnh hắn cười tủm tỉm: “Nãy bọn chị có nói chuyện về cậu.”
Biên Việt nghiêng đầu, hỏi nhỏ: “Nói em cái gì?”
“Có người yêu chưa, chưa thì chị giới thiệu cho cậu một cô.”
Biên Việt cười lắc đầu: “Không cần. Em có người yêu rồi, yêu từ hồi cấp ba.”
“Thật hay điêu đấy?”
Biên Việt ngồi tựa vào ghế, cầm điện thoại mở ảnh ra: “Hồi cấp ba chụp đây này.”
“Ôi, thật này. Đang bơi à?”
“Hồi đó em còn ở trong đội bơi, thi đấu thắng người ta còn đến chúc mừng đây. Ảnh bạn em chụp.”
“Cô bạn gái này của cậu cũng xinh xắn đấy.”
Biên Việt vui vẻ, đặt điện thoại trước ngực, cười nói: “Người đó đẹp nhất.”
Hắn cảm giác có lẽ mình đã say thật rồi, ngó ra bên ngoài rồi chống tay lên bàn, từ từ đứng dậy, nói với đồng nghiệp ngồi cạnh: “Tôi đi vệ sinh cái.”
Biên Việt đi chậm đến nhà vệ sinh, bước vào trong, mở cửa gian buồng riêng, đứng tựa lưng vào tường hút thuốc lá điện tử.
Để mà nói nói hút thuốc lá hay khói thuốc làm người ra thoải mái hơn nhưng hắn không thể đụng vào thuốc lá thật được. Biên Việt hút một hơi, nhả khói ra, cười tự giễu.
Hắn ngẩn người ở bên trong một lúc thì điện thoại rung lên, nhận được tin nhắn đồng nghiệp hỏi đang ở đâu. Biên Việt liếc một cái, không muốn trả lời, ném điện thoại vào túi, ngẩn người một lúc mới lôi ra gõ hai chữ: “Đang ị.”
Đối phương trả lời hắn bằng nhãn dán “dở khóc dở cười”.
Ngồi không bao lâu, lúc định đi ra Biên Việt nghe bên ngoài có giọng nói, quen lắm, hắn im lặng.
“Thư ký kia sao rồi?”
Biên Việt ngạc nhiên, tấm lưng căng chặt.
“Đừng để lại nhược điểm.”
Chỉ hai câu vậy thôi mà đã khiến Biên Việt rét run cả người. Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì, cầm điện thoại gọi cho Phương Ninh Trí.
Ngón tay Biên Việt run rẩy bấm nút gọi nhưng chỉ có giọng điện tử lạnh băng đáp lại, tựa như những lần mà Phương Ninh Trí liên lạc với hắn, hết lần này tới lần khác không nhận được hồi âm.
Tiếng nước bên ngoài vọng lại. Biên Việt siết nắm đấm, cởi áo khoác, đẩy cửa bước ra rồi đứng lại.
Trương Mậu vừa cúp máy, một chiếc áo khoác đã rơi xuống đầu gã, trời đất tối sầm xuống, cổ bị xách sang một bên. Gã chưa kịp phản ứng lại đã bị dẫm lên lưng, đè xuống đất.
Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, đối phương hỏi: “Mày làm cái gì rồi?”