“…Cháu không biết nên nói thế nào nữa.”, Hạ Úc Thanh không có thói quen kể khổ.
Hơn nữa, Lục Tây Lăng cũng không phải là đối tượng thích hợp để kể khổ, cô sợ lưu lại cho anh ấn tượng không tốt.
Cô siết chặt ngón tay, giờ mới thấy đầu ngón tay lành lạnh, có lẽ vì buổi tối trời đổ gió, cô lại chạy ngược gió ra đây.
Hạ Úc Thanh cũng chẳng phải người thần kinh thép, nhưng đúng là lúc này cô không thể bộc bạch cảm xúc một cách thẳng thắn được.
Từ khi cô có trí nhớ, dường như cuộc sống chính là một quá trình không ngừng bò từ đáy giếng sâu lên trên.
Hồi xưa có lần làm đề toán, giếng sâu hai mươi mét, leo hai mét tụt một mét, hỏi bao lâu có thể lên tới miệng giếng, đề bài này đã khắc họa một cách chân thực cuộc sống của cô.
Tiến nhiều lùi ít, chẳng sợ lâu một chút, nhưng vẫn luôn còn hy vọng có thể thông qua miệng giếng mà nhìn thấy ánh trăng.
Nhưng nếu tiến ít lùi nhiều, hoặc là giậm chân tại chỗ, cô sẽ giống như những người chị cả ngày chỉ ở nhà vắt mũi cho con, tuổi trẻ mà sinh mệnh héo tàn.
Rồi cả đời bị bao vây cho đến chết dưới đáy giếng.
Oán trách tủi hờn, thương thân trách phận, tự ti mẫn cảm, lo được lo mất, nghĩ ngợi mông lung… Tất cả sẽ kéo chậm bước chân của cô.
Có thể nói, biến mình thành một gốc hướng dương, luôn quay về phía mặt trời, là sự lựa chọn của cô, cũng là kế sinh tồn bất đắc dĩ của cô.
Hạ Úc Thanh nhìn chằm chằm vào tấm cửa kính, nhìn vào gương mặt lờ mờ của mình.
Mặt trời lặn sau núi, hoa hướng dương cũng sẽ gục đầu.
Lục Tây Lăng liếc sang bên cạnh.
Hạ Úc Thanh cúi đầu xuống, trầm mặc một cách khác thường, dường như vẫn định sẽ không lên tiếng.
Bảo anh gặng hỏi tâm sự của người khác, anh không dư thừa kiên nhẫn.
Vì thế, sau khi xe vừa đến đầu ngã tư, Lục Tây Lăng ngoảnh mặt sang, “Để tôi đưa cô về cổng trường.”
Hạ Úc Thanh vội nói: “Tối nay cháu có thể đến tá túc ở Thanh Mi Uyển một đêm không ạ?”
Bàn tay vốn định đánh lái sang trái liền hạ xuống, thôi không đánh xe vào làn đường quay đầu nữa.
Thanh Mi Uyển chỉ cách chỗ này chừng ba cây số, đi xe hơn mười phút là đến nơi.
Xe đi qua cổng khu nhà, chạy đến phía ngoài hàng rào của một tòa biệt thự.
Lục Tây Lăng nói: “Khăn ở ghế sau.
Tự lấy đi.”
Hạ Úc Thanh gật đầu, ôm ba lô xuống xe.
Cô đi về phía sau, mở cửa xe ra.
Lục Tây Lăng liếc vào gương chiếu hậu, lên tiếng nhắc nhở: “Lục Sênh bảo cô thử xem có thích không.”
Trên ghế có để một chiếc túi giấy, Hạ Úc Thanh nhấc ra.
Chiếc khăn rất mềm mại, êm ái như mây, cô lấy ra quấn hai vòng quanh cổ.
Thật ấm áp.
Ấm áp đến mức không hề chân thực.
Ngoài trời bất chợt đổ một cơn gió lớn, cánh cửa xe mở hé bị tạt mạnh, phát ra một tiếng “uỳnh” rất to.
Hạ Úc Thanh giật mình hoảng hốt.
Lục Tây Lăng quay đầu lại, nhìn xuyên qua cửa kính xe.
Hạ Úc Thanh đờ đẫn đứng đó, trông như lạc mất hồn phách.
Lục Tây Lăng thừa nhận, vì Hạ Úc Thanh khiến anh đánh giá tốt một chút, thế nên anh cũng hiếm khi có thêm đôi phần kiên nhẫn với cô.
Ông cụ bảo cô gọi anh là “chú” cũng không hẳn là hoàn toàn vô tác dụng, “thân phận” vốn dĩ là nền tảng trong mối quan hệ giữa người với người.
Ấn nút phanh tay điện tử, tắt máy.
Lục Tây Lăng thuận tay vớ lấy bao thuốc và bật lửa, đẩy cửa xe ra, xuống xe rồi khum bàn tay che gió, cúi đầu ghé vào ngọn lửa vàng xanh, châm điếu thuốc.
Anh vòng ra phía đuôi xe, đi đến cạnh Hạ Úc Thanh.
Tựa lưng vào thân sau xe, anh cúi đầu nhìn người trước mặt.
Chiếc khăn quàng cổ của cô bị tuột một đầu, anh cắn điếu thuốc, đưa tay cầm lấy, vắt bừa lên vai cô.
Hạ Úc Thanh bất giác nín thở.
Vì gió, vì làn khói phả xuống, cũng vì mùi hương lành lạnh trên người anh.
“Nói thật tôi nghe xem.”, anh không cố ý hạ thấp giọng nói, nhưng lẫn trong tiếng gió, nó vẫn mang theo một sự ôn hòa mơ hồ.
Hạ Úc Thanh ngước mắt, nhìn vào mắt anh, sau khi bóc ra được vẻ kiên nhẫn và khoan dung, cô vội cụp mí mắt, hàng mi run rẩy, “…Nếu chú gặp phải người không thích chú, chú sẽ làm gì?”
Lục Tây Lăng không trả lời cô, người không thích anh rất nhiều, mà họ cũng chẳng là gì hết.
Nhưng đây không phải là điểm mấu chốt, mấu chốt là: “Ai không thích cô?”
Hạ Úc Thanh thoáng do dự, đang định lên tiếng.
Anh lại hỏi: “Bạn cùng phòng à?”
“Không thích” của người bình thường, không đến mức khiến người ta bận lòng đến vậy.
Hạ Úc Thanh không ngờ anh lại đoán được chính xác như thế, cô cũng không che giấu nữa, gật đầu “vâng” một tiếng.
“Chỉ mỗi thế mà buồn?”
“Không phải…”, cảm giác thất bại của Hạ Úc Thanh có lẽ đến từ việc cô không mạnh mẽ như mình vẫn tưởng, “…Nếu thể hiện thẳng ra là ghét cháu, cháu sẽ không buồn.
Nhưng cháu vẫn cảm thấy quan hệ của bọn cháu không tệ, cháu bỏ ra một trăm phần trăm thật lòng để đối đãi với cậu ấy.”
Đúng là tâm sự con gái, Lục Tây Lăng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bình thường những phiền muộn phải đối mặt đều là đấu đá lục đục, bày mưu tranh lợi ích, nào có được sự trong sáng như thế này.
Dẫn dắt từng bước, tận tình khuyên bảo, không phải là phong cách của anh, lúc này anh bỏ điếu thuốc ra, chỉ thản nhiên hỏi: “Cô có mấy cái thật lòng một trăm phần trăm? Đủ để chia không?”
Nhất thời Hạ Úc Thanh chỉ biết trợn tròn hai mắt.
Lục Tây Lăng nói tiếp: “Cô là người thông minh, người thông minh sẽ không tự chuốc lấy phiền toái.”
“…Cháu hiểu.”
“Ừ.”, Lục Tây Lăng đáp lại.
Anh thích cái cách hiểu nhanh của cô, không tốn sức nói chuyện.
“Còn chuyện gì phiền lòng nữa không? Hay chỉ chuyện này?”
“Còn ạ…”, Hạ Úc Thanh nói, “Còn nhưng hình như không quan trọng lắm.”
“Nói xem.”
Hạ Úc Thanh khẽ thở ra một hơi, “…Khẩu ngữ tiếng Anh không tốt, lúc nào cũng bị người ta cười; làm gia sư cho một cô bé, nhưng tiến bộ rất chậm; lần nào đi chụp ảnh với ban truyền thông cũng phải mượn máy ảnh của trường, thủ tục mượn rất phức tạp.
Với lại, chụp ảnh khó quá, cái gì mà iso, tốc độ màn trập, chẳng hiểu gì cả, cháu vẫn chỉ biết mỗi kiểu của đứa dốt thôi…”
Nói hết cả ra.
Chính cô còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lục Tây Lăng hơi nhíu mày, “Chuyện phiền lòng của cô nhiều quá nhỉ.”
“…Hình như cháu yếu đuối hơn hồi cấp Ba đấy.”, Hạ Úc Thanh ủ rũ.
“Vẫn ổn.”, chưa bằng một phần trăm của Lục Sênh.
Lại một cơn gió nữa ập đến, điếu thuốc từ giữa ngón tay Lục Tây Lăng tỏa khói lượn lờ.
Hạ Úc Thanh liếc nhìn anh, anh xuống xe mà ăn mặc quá phong phanh, chỉ một chiếc sơ mi trắng, dù trông chất liệu khá dày, quần âu đen, ống quần bị gió thổi đến mức tạt dính vào bụng chân.
“Chú Lục, chú lên xe đi, ngoài này lạnh lắm.
Cháu cũng vào đây.”
Lục Tây Lăng “ừ” một tiếng.
Anh sải bước, lại chợt đứng yên, “Chiều mai, cô đến đây một chuyến đi.”
“Có chuyện gì ạ?”
“Đến lúc đấy nói sau.”
“Chiều Chủ nhật cháu có buổi dạy thêm, năm giờ mới xong.”
“Thì sáu giờ.”
Hạ Úc Thanh gật đầu.
Lúc vào nhà, Hạ Úc Thanh đã lấy lại dáng vẻ đi đứng khoan thai như bình thường.
Mật mã cửa không đổi, không gian dưới ánh đèn tĩnh mịch lại sạch sẽ, cô tháo ba lô ra, bổ nhào về phía sofa, tạm buông bỏ mọi phiền muộn mà nằm xuống.
Ngoài cô giáo Bành Thụ Phương mà cô yêu quý, Lục Tây Lăng là vị trưởng bối thứ hai kiên nhẫn dẫn dắt cho cô như vậy.
Kí ức của cô về bố rất nhạt nhòa.
Còn bác cả thì hết ăn lại nằm, tính tình cục súc, đối đãi với con đẻ mà như với kẻ thù, càng miễn bàn đến đứa cháu gái ăn nhờ ở đậu.
Từ năm lớp Năm, ý nghĩa thật sự về vai trò của một bậc nam trưởng bối đã biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Cho đến ngày hôm nay.
Tuy chỉ có cô đơn phương tình nguyện, nhưng cô đã hạ quyết tâm, nhất định phải vứt bỏ mọi sự phiền muộn, chăm chỉ học tập, dùng thành tích xuất sắc để báo đáp Lục Tây Lăng, cũng sẽ làm như lời ông Lục nói, thật sự tôn anh lên hàng trưởng bối.
Nghĩ thế, Hạ Úc Thanh lập tức đứng dậy, lấy tai nghe từ trong ba lô ra, cắm vào điện thoại, mở app, bắt đầu luyện phát âm.
Chiều hôm sau, Hạ Úc Thanh dạy xong liền đến Thanh Mi Uyển luôn.
Đúng sáu giờ, tiếng mở mật mã cửa vang lên.
Hạ Úc Thanh đang ngồi ở bàn ăn dùng máy tính tra tài liệu cho bài tập cuối kỳ môn “Đại cương truyền thông học”, nghe thấy tiếng động liền đứng phắt dậy.
Lục Tây Lăng mặc một chiếc áo khoác đen dáng dài, màu tối càng tôn lên vẻ lạnh lùng của anh.
“Chú Lục.”, cô cười chào hỏi.
Lục Tây Lăng liếc cô một cái, hôm nay lại là một nụ cười được sạc đầy pin.
Lục Tây Lăng xách theo một cái túi đen, sau khi thay giày đi vào, anh đứng đối diện bàn ăn, đặt cái túi xuống, kéo khóa, lấy từ trong ra một chiếc máy ảnh.
Anh đưa máy ảnh cho Hạ Úc Thanh, “Biết lắp ống kính không?”
“Biết ạ.”
Hạ Úc Thanh nhận lấy máy ảnh, nhắm chuẩn, xoay tròn, nghe một tiếng “xoành xạch”.
Đây là loại máy ảnh ống kính zoom, rất nặng, nhưng Hạ Úc Thanh đã cầm quen máy của trường rồi, nên trọng lượng thế này cũng không là gì cả.
Chiếc này không phải đồ mới, có dấu vết đã qua sử dụng.
Hạ Úc Thanh hỏi, “Máy ảnh của chú ạ?”
“Để lâu không dùng, cô cầm dùng tạm đi.”
“Đắt không ạ?”, Hạ Úc Thành dè dặt nhìn anh.
“Cho nên cô phải cố mà dùng cho tốt.”, Lục Tây Lăng thẳng thừng nói.
Chụp ảnh là một trong số những sở thích hiếm hoi của Lục Tây Lăng.
Hồi mới vào đại học, anh từng một mình lên núi, xếp máy móc, cả đêm chờ mưa sao băng.
Sau này tham gia vào việc của công ty, bận bịu đến nỗi bộ máy ảnh và ống kính mấy chục vạn cũng phải xếp vào ngăn kéo chờ phủ bụi.
Chiếc anh mang đến hôm nay là loại full màn hình cơ bản nhất, ống kính zoom cũng là loại thực dụng nhất, tiêu cự đủ để chụp được hầu hết các kiểu phong cảnh, dư sức để làm bài tập và dùng cho các hoạt động của câu lạc bộ.
Hạ Úc Thanh khởi động máy, nhắm ngay vào cuốn sách trên bàn ăn, xoay tròn ống kính.
“Cô mở chế độ gì đấy?”, Lục Tây Lăng hỏi.
Hạ Úc Thanh hạ máy ảnh xuống kiểm tra.
Lục Tây Lăng cởi áo khoác, vắt lên lưng ghế, đi sang phía đối diện, đỡ lấy chiếc máy ảnh từ tay cô, hạ thấp, xoay nút điều chỉnh, “Cái này, nhìn thấy không?”
“Có ạ.”
“Auto là chế độ tự động, cũng chính là chế độ đứa dốt mà cô bảo đấy, tất cả các thông số đều không thể điều chỉnh.”
“Vâng.”
“Chế độ P, programmed auto, bán tự động, gần như là tự động, nhưng có thể điều chỉnh một vài thông số.”
Hạ Úc Thanh liên tục gật đầu.
Cô để ý thấy cách phát âm tiếng Anh của Lục Tây Lăng cực kỳ dễ nghe, không có cảm giác trang trọng như trong audio, trong sự tùy ý còn mang theo cả sự tao nhã.
Cô quyết tâm mỗi ngày phải luyện phát âm thêm nửa tiếng nữa.
“Chế độ A, aperture, ưu tiên khẩu độ…”
Lục Tây Lăng thoáng dừng lại.
Lúc “nghe giảng”, vì để nhìn rõ chữ trên nút điều chỉnh, Hạ Úc Thanh bất giác ghé sát vào Lục Tây Lăng, cái trán gần như tì cả vào cánh tay anh.
Anh cụp mí mắt nhìn, lại lẳng lặng thu tầm mắt, không nhích sang bên cạnh, cũng chẳng đẩy cô ra, cứ thế tiếp tục giảng bài.
Lúc gật đầu, cái trán lại lướt qua áo anh, rất khẽ, không dễ để phát hiện ra tiếng ma sát, giống như khi tỉnh lại giữa đêm khuya bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gió mơ hồ xẹt qua tán cây.
“…Chế độ M là dùng tay, tất cả các thông số do tự mình điều chỉnh…”
Cách một lớp áo sơ mi, vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ trán cô.
Bất chợt bắt được một mùi hương, giống như mùi xà phòng thanh mát trong những ngày mùa hè.
Là mùi dầu gội đầu, hay mùi bột giặt?
Để lại một chế độ S không giảng nữa, Lục Tây Lăng nhét máy ảnh vào tay Hạ Úc Thanh, đứng lùi sang bên cạnh nửa bước, “Cô tự thử trước đi.”
Nói xong, anh đi sang bên cạnh, rút từ túi áo khoác ra một bao thuốc và cái bật lửa, bước nhanh tới trước khung cửa sổ sát đất trong phòng khách.
Anh châm thuốc, rít một hơi, dựa lưng vào cửa sổ, một tay đút túi quần, đưa mắt nhìn về phía phòng ăn.
Có được món đồ mới, Hạ Úc Thanh thích thú không để rời tay, hào hứng xoay nút điều chỉnh, giơ ống kính về các góc trong phòng, ấn nút chụp.
Lát sau, ống kính chuyển hướng, nhắm thẳng vào anh.
“Không được chụp.”, Lục Tây Lăng nói.
Ống kính lập tức xoay đi.
Lục Tây Lăng cắn điếu thuốc, quay đầu đi, khẽ cười ra một tiếng..