Không khí gượng gạo khoảng chừng vài phút, vẫn là vị cha chồng kính yêu của tôi lên tiếng phá tan bầu không khí kì quái.
- Chuyện đó để sau hẵn nói... mọi người ăn đi... lão Thành... ăn thêm đi.
Ông Thành cũng khá hợp tác, mọi người lại tiếp tục ăn uống, cũng không ai nhắc đến vấn đề của Bảo Châu và chồng tôi nữa. Cảnh Long gắp cho tôi thêm chút cá, anh không nói gì ngoài nhướn mắt ra hiệu cho tôi ăn nhiều thêm. Bảo Châu sau mấy câu nói của bà nội, thái độ của cô ấy rụt rè hơn truớc nhiều, phần lớn là ngại ngùng, đến cả nhìn tôi cũng không còn được vui vẻ như khi nãy nữa. Lại nhìn về phía bà nội, tôi thấy bà ấy ngoài vẻ đắc chí ra thì còn có cả phấn khích nữa. Thiệt là kì khôi mà, lớn tuổi rồi mà cứ hơn thua với đứa cháu như tôi hoài, khó hiểu thật sự.
Sau bữa cơm, mẹ của Bảo Châu ngồi lại nói chuyện với mẹ chồng tôi và bà nội, ông Thành thì được cha chồng tôi tiếp đón, tôi với Thu Tuyết đem một ít trái cây lên rồi mạnh ai về lại chỗ ngồi của mình, tôi thì xem tivi, Thu Tuyết thì lướt điện thoại. Chừng hơn phút sau, ngó tới ngó lui vẫn không thấy Bảo Châu và chồng tôi đâu, tôi mới đứng dậy đi xung quanh tìm kiếm thử. Thú thật thì tôi cũng không đến mức nổi cơn giận dữ đùng đùng nhưng với những lời nói khó nghe của bà nội khi nãy, tôi không thể không để vào trong lòng được. Có thể nói sự chiếm hữu của phụ nữ cũng không kém gì đàn ông đâu, mà cái gì đã mặc niệm là của riêng mình thì tôi lại không nghĩ đến việc phải chia sẻ và nhường nhịn cho một ai khác. Hoặc cái gì có thể dùng chung nhưng chồng là thứ tuyệt đối không thể được. Trừ phi nào bọn tôi chia tay nhau, đường ai nấy đi thì khi đó bà nội chồng muốn tác hợp chồng tôi cho ai thì tác hợp, tôi không ý kiến. Còn như bây giờ... tôi vẫn còn sống chưa có chết mà!
Tôi đi một vòng ra đến vườn, lại bắt gặp Tiểu Đào đang lén lén lút lút rình mò ai đó, thấy cô ấy, tôi vội kêu:
- Tiểu Đào... cô làm...
- Suỵt! Mợ lại đây... lại đây...
Vừa nói cô ấy vừa kéo tay tôi đi đến gần chỗ cô ấy, chỉ tay về phía nhà mát trước mặt, tôi thấy chồng tôi và Bảo Châu đang đứng nói chuyện với nhau. Vì cả hai đều đang quay lưng lại nên không phát hiện ra tôi và Tiểu Đào, mà hai bọn tôi cũng không nghe và quan sát được xem là họ đang nói những gì với nhau.
Tiểu Đào kề sát tai tôi, cô ấy nói:
- Mợ Hai... cái cô Bảo Châu đó không phải là dạng vừa đâu.
Tôi nhìu mày hỏi:
- Cô biết gì về cô ấy hả?
Tiểu Đào gật gù:
- Cũng biết sơ sơ, mợ còn nhớ lần trước tôi đưa mợ đi xem đám cưới ma nhà ông Thành không? Cô Bảo Ngọc đã chết chính là em gái của cô Bảo Châu, hai chị em rất đẹp nhưng tính tình khác nhau hoàn toàn.
- Khác nhau sao hả Tiểu Đào?
Tiểu Đào nhanh nhảu nói:
- Cô Bảo Ngọc hiền khô à, người hay bệnh tật nên tính tình nhu mì lắm, còn cô Bảo Châu thì khác hoàn toàn nha... cổ dữ dằn lắm... lướt hết phần cô Bảo Ngọc luôn. Gia tài nhà ông Thành sau này là để lại cho cô Bảo Châu chứ ai. Mà còn cái này mới quan trọng nè... tôi nghe được ở chỗ thím Đại... là trước kia... cô Bảo Châu được lão phu nhân chọn để làm vợ cậu Hai đó mợ.
Tôi tròn xoe mắt:
- Thiệt hả Tiểu Đào?
Tiểu Đào gật đầu chắc nịch:
- Thiệt mà mợ Hai, mợ không tin mợ đi vòng vòng làng mình hỏi là kiểu gì có người cũng biết vụ này. Ông chủ với nhà ông Thành thân nhau như anh em, không cô Bảo Châu thì cũng là cô Bảo Ngọc, hoặc có khi là gả cả hai cô về đây luôn đó mợ.
Tôi trầm ngâm một lát, chuyện này chắc chắn là có thật... nhìn cách bà nội ngỏ lời cho Bảo Châu là cũng đủ biết nhà họ Huỳnh muốn kết thông gia với nhà ông Thành đến mức độ nào rồi. Nếu đã thích nhau đến vậy, sao lúc chồng tôi sắp lên thiên đàng, không thấy cô Bảo Châu chạy tới quyết chết cùng ngày cùng tháng cùng năm để bảo vệ tình yêu thanh mai trúc mã của bọn họ vậy kìa?
Thanh mai trúc mã nghe mà buồn cười, Cảnh Long bệnh lên bệnh xuống còn không thấy mặt mũi cô Bảo Châu đâu, ở đó mà làm mai làm mối tác thành cho đôi trẻ... buồn cười!
- Cô đứng đây rình mò cái gì?
Nghe giọng quen quen, tôi quay đầu lại nhìn thì lại thấy bà nội đang đứng cau có nhìn tôi. Thấy bà ấy, Tiểu Đào luống cuống chào hỏi rồi tìm cách chuồng ra chỗ khác, để lại tôi và bà nội đứng nhìn nhau chằm chằm. Thấy tôi không hỏi không rằng, bà nội liền cất giọng không vui:
- Cô đứng đây rình mò tụi nó làm gì? Không thấy như vậy là vô duyên không có phép tắt hả?
Tôi hơi nhoẻn môi, trả lời rất điềm đạm:
- Con đứng ngắm cảnh chứ có rình ai đâu nội.
Bà nội cười khinh miệt:
- Tôi nhìn thấy rõ ràng là cô đang rình con bé Châu với Cảnh Long, bắt tại trận mà cô còn chối?
Thấy bà đã cố tình ngang ngược như vậy, tôi cũng không muốn dây dưa làm gì, tôi hỏi thẳng:
- Nếu vậy thật thì sao hả nội?
Bà lớn giọng:
- Cô đúng là không biết mắc cỡ nhục nhã là gì, chỗ người khác đang nói chuyện, cô không biết ý tứ gì hay sao? Cha mẹ cô không dạy cô cách cư xử cho phải phép hả? Có cần tôi dạy lại cho cô không?
Tôi nheo mày, cười nhạt:
- Sao nội lại nói như vậy, con đang nhìn chồng con chứ có nhìn ai đâu mà không biết ý tứ. Cha mẹ con đúng là nghèo thiệt, bởi tại nghèo nên mới dạy con phải biết trông giữ đồ đạc cẩn thận, coi chừng có kẻ cướp lấy đó nội. Còn cách cư xử cho phải phép thì không cần cha mẹ dạy, cái đó con tự học được.
Bà nội nhếch môi nhìn tôi, ánh nhìn toát lên lửa giận cao vút:
- Lũ nghèo như cô càng nói càng thấy nghèo, vô phước cho cháu tôi khi lấy đúng con vợ vừa xấu vừa nghèo như cô. Nhà họ Huỳnh tôi là vì cô mà mang tiếng xấu muôn đời, nghiệp chướng quái thai mà.
Tôi bỉu nhẹ môi:
- Nếu nội đã không thích con như vậy, thì thôi nội kêu Cảnh Long bỏ vợ đi, anh ấy bỏ con con càng kɧօáϊ nữa kìa. Làm như nhà họ Huỳnh các người tốt đẹp lắm vậy, toàn là bọn khinh người, con đây chả thèm.
Bà nội giận đến đỏ mặt tía tai, bà giận dữ đến mức la hét ầm đùng lên, buộc cha mẹ chồng tôi phải chạy ra xem là có chuyện gì. Thấy mọi người chạy đến, bà chỉ tay vào mặt tôi, run run quát tháo:
- Con nhỏ mất dạy... tao giết chết mày... mất dạy... mất dạy!
Tôi biết là bà ấy tức lắm, vì tức nên mới chửi không ra lời như vậy. Mà bà nội đã cố tình thích gây sự thì tôi đây cũng rất thích diễn, ít nhất phải cho đám người này biết, tôi mới là người bị hại.
Thấy mọi người chạy đến xem chuyện, tôi vội ôm lấy má mình, cố rặn ra nước mắt, biểu cảm hoảng loạn, khóc lóc lên:
- Bà Nội, con biết nội không thích con... nhưng mà con... con dầu gì cũng về đây làm dâu rồi... nội đâu thể nói muốn anh Long bỏ con là bỏ đâu. Con biết nội thích cô Bảo Châu, con... nếu anh Long cũng thương cô ấy... vậy con... con con... á hu hu... hu hu... hụ hụ...
Tôi nói rồi lại khóc như cha đau mẹ bệnh, khóc ngất lên ngất xuống, Tiểu Đào với thím Đại phải chạy tới đỡ lấy tôi. Bà nội mắt trợn lên, tay chân cứng đờ vì sốc văn hóa, chắc bà ấy không nghĩ là tôi có thể diễn giỏi đến như vậy, diễn đến mức cha chồng tôi phải méo mặt trợn mắt nhìn tôi chằm chằm. Nói chung thì tôi cũng là mượn gió bẻ măng thôi, ban nãy trong bàn ăn bà ấy đã mở lời, giờ tôi nói như vậy nữa, bọn họ không muốn tin cũng không được. Với lại, ai ở nhà này mà không biết là lão phật gia ghét tôi, giờ thấy tôi khóc lóc thảm thương như vậy, đến trẻ con cũng biết là tôi bị ức hϊế͙p͙.
Mà bà nội chồng cũng là dạng cao thủ võ lâm, thấy tôi khóc, bà ấy cũng khóc, thấy tôi ngất, bà ấy cũng ngất, hai bà cháu thay nhau diễn như diễn viên điện ảnh Hollywood, làm cho mọi người sợ hãi lo lắng đến chóng hết cả mặt. Cuối cùng vì sợ an nguy sống còn của cả tôi và bà nội, cha chồng tôi liền ra lệnh cho người làm khiêng tôi và bà nội về phòng. Tôi thì để cho Tiểu Đào với thím Đại chăm sóc, bà nội thì để cho mẹ chồng tôi với vài người nữa chăm nom. Đại chiến kết thúc với tỉ số -, hai bên tạm thời hoà nhau.
Sau khi đưa tôi lên phòng, thím Đại lấy dầu gió xoa cho tôi, Tiểu Đào thì đi pha trà gừng cho tôi uống. Tôi nằm trêи giường nhắm mắt định ngủ một giấc thì mẹ chồng lên thăm, thấy bà ấy, tôi lại khóc, mà lần này là khóc thật, chẳng hiểu vì sao lại khóc lóc như trẻ con thế này. Mẹ chồng ôm tôi dỗ dành, tôi dụi mặt vào người bà khóc hu hu thành tiếng, đến cả thím Đại đứng một bên cũng mủi lòng xót xa. Đúng là tôi về đây làm dâu không bao lâu, nửa tháng cũng chưa tới, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi về đây, tôi không ngày nào là không bị bà nội chồng tra tấn tinh thần. Một hai lần thì thôi, chứ cứ bị bắt chẹt kiểu này, bức xúc chất chứa trong lòng tôi quá lâu, tôi sợ mình có ngày bị chọc tức đến thổ huyết mà chết mất.
Mẹ chồng tôi dịu giọng:
- Được rồi, mẹ biết con oan ức... được rồi, đừng khóc nữa, được rồi.
Tôi ôm bà vừa khóc vừa kể, đến cuối cùng như trút hết được tâm sự trong lòng ra, tôi mới chịu buông tay khỏi người bà, tôi đưa tay lau nước mắt trêи mặt, lí nhí nói:
- Nếu mọi người thích Bảo Châu hơn con... vậy mẹ cứ nói với anh Long bỏ con đi, dù sao thì con cũng không muốn ở đây từ đầu rồi.
Mẹ chồng bịt miệng tôi lại không kịp, bà gằn giọng khuyên nhủ:
- Nói cái gì bậy bạ vậy hả con, bà nội chỉ nói như vậy thôi, không phải là thật đâu.
Tôi mếu máo:
- Con thấy là thật, cha cũng có nói là để sau rồi bàn mà...
Mẹ chồng tôi bắt đầu lúng túng:
- Chuyện này...
Thấy bà ấy như vậy, tôi lại òa lên:
- Đó, con biết ngay mà... nếu mọi người đã muốn như vậy... vậy giờ mẹ kêu anh Long viết đơn ly hôn đi... con kí cho. Con thà mang tiếng một đời chồng cũng được, còn hơn là sống trong cảnh chung chồng. Mọi người mà ép con chịu cảnh chung chồng... con tự tử chết liền cho mọi người coi...
Mẹ chồng tôi sợ hãi:
- An An... nói bậy... nói bậy!
Bên ngoài đột nhiên có giọng trầm trầm vang lên:
- Em học đâu ra cái thói đòi chết như vậy hả?
Cảnh Long xuất hiện, mặt mày anh hầm hầm giận dữ, lại ra hiệu cho mọi người đi ra ngoài hết, anh đóng sầm cửa lại, cũng không quên khóa chốt cửa. Mẹ chồng tôi chắc sợ bọn tôi đánh nhau, bà gấp gáp dặn dò:
- Cảnh Long, có gì từ từ nói nha con... con bé An nó đang yếu... từ từ hãy nói nha hai đứa.
Cảnh Long bỏ mặc lời mẹ mình dặn, anh đi đến bên giường, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, hai mắt cau có:
- Sao? Tôi nghe em đòi tự tử chết? Ai dạy em cái tính đó, em nói tôi nghe thử xem?
Tôi mở tròn mắt nhìn anh ấy, giọng cứng rắn:
- Tôi đòi chết cũng đâu có sai, ai biểu nhà anh muốn lấy thêm vợ cho anh...
Cảnh Long chau mày:
- Ai nói với em là tôi lấy thêm vợ?
Tôi cười nhạt nhẽo:
- Anh không nghe bà nội nói gì à? Với lại hồi nãy tôi thấy anh tâm sự riêng với Bảo Châu... nhìn hai người cũng đẹp đôi, thanh mai trúc mã nên đưa nhau về sống chung với nhau là quá hạnh phúc luôn rồi đó. Thân phận tôi bèo bọt mây trôi, anh và cô ấy ngủ trêи giường đi, tôi xuống đất ngủ cho nhà anh vừa lòng.
Cảnh Long mặt mày càng lúc càng méo mó, anh cốc vào trán tôi, quát lớn:
- Ăn nói luyên thuyên cái gì vậy? Em bị ảo tưởng hả? Ai nói sẽ cưới Bảo Châu, rồi ai nói đưa cô ấy về phòng ngủ cho em ngủ dưới đất đâu? Ai nói? Tôi nói hả?
Tôi nhìn anh ta, hậm hực vùng vằng:
- Đợi anh đưa về rồi, anh mời người ta lên giường của tôi, anh ôm ấp người ta tôi mới được nói... á á... buông ra... tôi đấm chết anh... đấm chết anh...
Nói chưa hết câu, Cảnh Long đã nhào đến siết chặt tôi vào lòng, cái này không giống là ôm mà giống như siết cổ giết người vậy. Tôi bị anh ta ôm chặt cứng, nhúc nhích phần thân trêи không được, tôi gào ầm lên:
- Anh muốn giết tôi rồi đưa người tình về... phải không? Được rồi... anh giết tôi đi... tôi chúc phúc... ặc ặc... ặc...
Cảnh Long vừa siết người tôi, vừa bóp mũi bóp miệng, vừa gằng giọng:
- Em nói một tiếng nữa, tôi siết chết em rồi đem em đi hoả thiêu ngay và luôn... em tin không?
Tôi bị siết đến choáng ngộp, thều thào kêu:
- Tên điên... buông ra... buông ra...
Tôi vùng vẫy la hét đến sắp đứt hơi, Cảnh Long mới chịu buông tôi ra. Anh ta nhìn nhìn tôi rồi càm ràm bực dọc:
- Em còn đòi chết nữa không?
Tôi xoa xoa cổ mình, bực dọc không thèm trả lời. Thấy tôi có vẻ giận, anh ta lại kéo tay tôi, giọng trầm trầm:
- Sao? Có còn đòi chết nữa không? Sống không tốt hả sao cứ đòi chết? Tôi nghe người ta nói lúc bị bắt chôn cùng tôi, em sợ lắm mà, bây giờ bộ không sợ chết nữa hả?
Tôi phụng phịu:
- Ai biểu anh cưới thêm vợ khác, thà là anh bỏ tôi chứ tôi không muốn chịu cảnh chung chồng. Người nhà anh bắt tôi chung chồng với người đàn bà khác, tôi thà chết chứ không muốn sống nữa.
Cảnh Long cau mày:
- Lại chết? Cái miệng của em nói gỡ vừa vừa thôi, tôi còn sống mà em chết, nhân duyên kiểu gì mà người sống người chết?
Tôi ngước mắt nhìn nhìn anh, hậm hực không vui nhưng cũng không nói gì. Thấy tôi chịu im, anh lại nói tiếp, giọng cũng dịu hơn vừa nãy nhiều:
- Tôi cũng không có nói là sẽ lấy thêm vợ, là tự em suy diễn rồi hiểu lầm thôi.
Tôi lúc này mới cất giọng hỏi:
- Vậy chứ vừa nãy tôi thấy anh nói chuyện với Bảo Châu rất tình tứ... bà nội còn chửi tôi là không được rình mò phá đám anh và cô ấy.
Cảnh Long cười nhẹ:
- Em chịu nghe lời bà nội từ khi nào vậy, thường ngày không phải là gây nhau từ sáng tới chiều sao? Tôi có vài chuyện cần nói với cô ấy, cái đó không gọi là gian tình được.
Tôi tò mò:
- Là chuyện gì? Chuyện gì mà phải nói riêng với nhau?
Cảnh Long cóc nhẹ lên trán tôi:
- Là chuyện của trước kia, chuyện của em gái cô ấy... tôi đã nói là không muốn cưới nhiều vợ... một cô đã phiền chết đi được rồi, thời gian đâu mà chia ra cho hai ba cô.
Tôi lườm nguýt anh ta:
- Anh nói thật không? Tôi rất dễ tin người đó nhé.
Cảnh Long xoa xoa tóc tôi, giọng anh ta rất kiên định:
- Quân tử nhất ngôn!
Tôi gật đầu chắc nịch:
- Vậy được, tạm tin anh. Anh mà ăn nói hai lời, có chết tôi cũng lôi anh theo.
Cảnh Long lắc đầu chịu thua tôi, anh ta ấn tôi nằm xuống giường, điều chỉnh điều hòa cho đủ mát rồi dặn dò tôi ngủ một chút cho khỏe lại. Thấy Cảnh Long bước ra ngoài, tôi biết là anh ta đi đâu, giờ thì chỉ có nước xuống hầu hạ lão Phật gia thôi chứ còn làm gì nữa. Mà cái bà lão này cũng thật là kì lạ, tôi và bà ấy kiếp trước có mối thù truyền kiếp với nhau hay gì ấy trời?
Kéo chăn đắp ngang lên bụng, tôi nhắm hai mắt lại, xung quanh còn thoang thoảng mùi thơm nhẹ nhàng của Cảnh Long, trong lòng không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhà chồng khắc nghiệt cũng được, không yêu thương cũng được, xem thường cũng được... nhưng quan trọng vẫn là người đàn ông chung chăn chung gối với mình thôi. Chỉ cần là anh ta tốt, tôi cũng không ngại vì anh ta mà hy sinh. Thuyền theo lái, gái theo chồng... hy vọng tương lai về sau của tôi sẽ viên mãn giống như những gì mà tôi hằng mong ước!
______________________