Tôi ngồi bên cạnh Cảnh Long, suốt quãng đường về nhà, anh ta không mở miệng nói với tôi câu nào, biểu cảm đâm chiêu suy ngẫm chuyện gì đó có vẻ nghiêm trọng lắm. Xe quẹo vào đường nhỏ dẫn về nhà, tôi cứ ngập ngừng nửa muốn hỏi nửa lại không muốn hỏi, thấy tôi cứ xoay tới xoay lui, anh ta khẽ nhìn tôi, giọng khàn khàn:
- Gì vậy? Tôi thấy em ngồi không yên?
Tôi nhìn nhìn anh ta, nhỏ giọng:
- Tôi có chút chuyện tò mò... nhưng lại ngại hỏi anh.
Cảnh Long nhàn nhạt cất giọng:
- Em muốn hỏi tôi chuyện tên Sửu nói khi nãy có phải không?
- Sao anh biết?
- Nhìn em là tôi đủ biết, tôi đi guốc trong bụng em mà.
Thấy anh ta đoán đúng, tôi cũng không ngại nữa mà hỏi thẳng:
- Vậy anh thấy sao? Có tiếc nuối mối nhân duyên trời ban với Bảo Châu không?
Cảnh Long quay hẳn sang nhìn tôi, giọng điệu khá là thoải mái:
- Em lại đang suy nghĩ linh tinh gì nữa vậy? Có gì mà tiếc nuối?
Tôi cười cười:
- Tôi thấy anh suy nghĩ đâm chiêu nãy giờ, nghĩ là anh đang tiếc nuối mối tình thanh mai trúc mã với Bảo Châu... chỗ thân tình anh nói thật tôi nghe đi, anh có tiếc nuối không, có hối hận không?
Cảnh Long hơi chau mày:
- Em suốt ngày chỉ biết hỏi mấy câu lảm nhảm, em nghĩ là tôi đang tiếc nuối hả?
Tôi cười nhẹ, giọng cũng dịu xuống:
- Cái đó tôi hỏi thật chứ lảm nhảm đâu, anh lấy tôi là vì bảo vệ tính mạng cho cả tôi và anh, đó là chuyện bất đắc dĩ phải làm. Tôi cũng không nghĩ là anh không có người trong lòng, điều kiện anh tốt như vậy, xung quanh cũng có quá nhiều cô gái tốt... nói chung bản thân tôi không thấy tự tin gì khi đi bên cạnh anh hết, sự thật là vậy.
Cảnh Long thoáng sững sờ một chút, anh nhìn tôi chằm chằm vài giây rồi mới cười nhẹ trả lời:
- Ai nói em không tốt?
Tôi bỉu môi:
- Mấy cái câu tấm lòng đẹp quan trọng hơn vẻ ngoài đẹp tôi nghe đến nhàm rồi, nhưng mấy ai làm được như những gì mình nói đâu. Mặc dù anh rất tốt nhưng tôi vẫn không tin là anh chỉ quan tâm đến tấm lòng của tôi... mà thật ra tấm lòng tôi cũng chẳng có gì đâu, nó còn xấu xí hơn vẻ ngoài của tôi nữa. Lòng dạ hẹp hòi, đanh đá, nóng tính, đôi khi võ công cao nữa... xấu toàn diện.
Cảnh Long bật cười:
- Ai lại đi nói bản thân mình như vậy?
- Nói trước để anh không khỏi bỡ ngỡ, lỡ sau này có chuyện gì xảy ra, anh không nói tôi là vừa xấu người vừa xấu tính.
Cảnh Long lắc đầu chịu thua, anh cười cười, nụ cười khá là tươi tắn:
- Tôi cũng biết là em xấu tính nhưng còn vẻ ngoài của em... vậy thì chưa chắc.
Tôi ngớ người, hai mắt nhìn anh ta chằm chằm, giọng thoáng run run:
- Anh nói vậy... là sao?
Cảnh Long cười rất kỳ lạ:
- Có sao đâu, em không được đẹp nhưng tôi có tiền mà... chuyện đẹp là chuyện đơn giản thôi. Ý tôi là vậy... có gì mà em căng thẳng?
Tôi ấp úng:
- Căng thẳng... tôi đâu có căng thẳng... anh nhìn sao á...
Cảnh Long vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu tôi, giọng dịu hơn ban nãy rất nhiều:
- Chúng ta có nhân duyên với nhau, dù muốn dù không vẫn nên sống trọn với nhau kiếp này. Tôi từ nhỏ đã nhìn thấy cảnh cha có nhiều vợ, thậm chí là bên ngoài cha tôi còn có bao nhiêu người con... tôi thật sự không biết rõ hết. Em nhìn anh em tôi như thế, tưởng là hoà thuận nhưng thực chất chỉ là che đậy cho dã tâm trong lòng mỗi người mà thôi. Mà tôi, tôi cũng có dã tâm, tôi cũng không muốn Cảnh Bảo hay Cảnh Đức uy hϊế͙p͙ địa vị và vị thế của tôi ở Huỳnh gia. Tôi chỉ có một người em ruột nhưng nó đã chết rồi... mà tuổi thơ của anh em bọn tôi cũng không hẳn là quá tốt đẹp. Thế nên ngoài Cảnh ɖu͙ƈ, ngoài đứa em chảy cùng một dòng máu với mình... tôi không có ý định nhường nhịn cho bất cứ người anh em nào khác...
Dừng một chút, anh lại nói tiếp, ý tứ kiên định hơn rất nhiều:
- Những gì tôi nói nãy giờ, tôi nghĩ là em hiểu... những đứa con của tôi chỉ nên sinh ra từ bụng một người mẹ duy nhất, nếu chúng nó vẫn không được sinh ra, vậy thì do tôi và chúng nó không có duyên. Tôi tuyệt đối không muốn những đứa con của tôi sau này cũng giống như anh em tôi hiện tại, sống giả tạo vì mưu cầu lợi ích của riêng mình. Cuộc sống khó nhằn như thế này, chỉ một mình tôi chịu đựng là đủ... em hiểu chưa?
Tôi ngớ người đứng hình, phải vài giây sau, tôi mới ấp úng hỏi được một câu:
- Nhưng nếu như... nếu như tôi không sinh được con thì anh... anh có bị đe dọa quyền thừa hưởng gia tài không? Tôi thấy vợ chồng chú Tư vì chuyện sinh con mà...
Cảnh Long nhếch môi cười nhạt:
- Tôi cần phải nhờ vào con tôi mới được thừa hưởng gia tài sao? Tôi không giống Cảnh Bảo, tôi có cách riêng của tôi. Trời đã cho tôi sống tiếp đến ngày hôm nay, tôi không nghĩ là tôi lại thất bại dưới tay Cảnh Bảo và Cảnh Đức. Em cứ thong thả đi, tôi đã lấy em tức là tôi không hề hối hận, nếu tôi hối hận... thì ngày đó bà nội đã nhận em làm cháu nuôi chứ không phải là cháu dâu như bây giờ.
Tôi vẫn còn chút do dự:
- Nhưng... nhưng...
Cảnh Long vòng tay kề cổ tôi, thái độ âu yếm cứ giống như là hai anh em vậy, giọng anh khàn khàn:
- Nhưng gì nữa mà nhưng, vợ chồng mình sẽ ám nhau đến suốt đời... em đừng nói linh tinh nữa, lo mà bồi bổ cơ thể cho tốt... sinh con cũng không phải chuyện đơn giản đâu.
Tôi rụt cổ vào người anh, giọng lí nhí:
- Sinh con thật à? Mẹ nó xấu thế này, anh không sợ sinh con ra...
Anh bịt ngang miệng tôi lại, càm ràm:
- Bớt nói linh tinh đi, xấu gì mà xấu, xấu thì vẫn là con của tôi... nhưng em yên tâm... con của chúng ta sẽ đẹp, rất đẹp.
Nói đến đây, anh cúi xuống nhìn tôi cười đầy ẩn ý, nụ cười này lại làm cho tôi cảm thấy hoang mang vô cùng. Tôi có cảm giác như, Cảnh Long đã biết được chuyện gì đó... chuyện gì đó bí mật từ tôi.
...........................
Về đến nhà, còn chưa kịp bước vào cửa, tôi đã nghe Thu Tuyết chạy đến mách chuyện:
- Chị Hai... ra đây em nói nhỏ cái này.
Thấy chị em tôi có chuyện cần nói, Cảnh Long cũng không nán lại thêm, anh cứ thế bước thẳng vào bên trong, chắc là đến thăm lão phu nhân đang bày trận trong phòng.
Cảnh Long đi rồi, Thu Tuyết mới thì thầm to nhỏ:
- Chị Hai, em nghe bà nội nói... đợt này cho Bảo Châu dọn về đây sống chung với nhà mình.
Tôi giật mình, vội hỏi lại:
- Thật không? Sao tự dưng lại như vậy?
Thu Tuyết nghiêm trọng nói:
- Em không biết, em chỉ nghe anh Bảo nói lại thôi... chị Hai... bà nội là cố tình đó, chị phải mau nghĩ cách gì đi.
Nghĩ cách? Nghĩ cách gì bây giờ? Chả nhẽ tôi đuổi Bảo Châu đi, không cho cô ấy ở lại hay sao, tôi làm gì có cái quyền đó?
- Bà Nội với Bảo Châu đang ở trong phòng hả?
Thu Tuyết lắc đầu:
- Bảo Châu về rồi, chỉ có bà nội thôi.
Hai chị em nói chưa hết chuyện, bên trong nhà đã truyền ra tiếng ầm ĩ, nghe vậy bọn tôi liền chạy nhanh vào, xem là có chuyện gì đang xảy ra.
Đi nhanh vào trong, tôi đã nghe tiếng bà nội chồng quát tháo:
- Cảnh Long... cho con bé Châu ở lại thì có gì mà con không đồng ý? Con bé có xa lạ gì với nhà mình đâu?
Cảnh Long đứng bên trong phòng bà nội, cửa không khóa nên bọn tôi có thể nhìn hết được tình hình bên trong. Cảnh Long đưa lưng về phía tôi, giọng anh cao vút:
- Cô ấy có nhà sao không ở, tới ở nhà mình là thế nào hả nội? Con gái người ta chưa chồng, nhà mình có tới ba anh em trai... nội không sợ người ta dị nghị cô ấy hay sao?
Bà nội thoáng im bặt giống như là vừa ngẫm ra chuyện gì đó, thấy bà im lặng, Cảnh Long mới ngồi xuống giường khuyên bảo:
- Nội thương cô ấy thì để con nói cô ấy nhính chút thời gian thường xuyên qua thăm nội, con người ta cũng có công việc riêng, Bảo Châu bây giờ còn quản lý công việc làm ở của chú Thành... thời gian cũng bận rộn lắm, nội đừng làm cô ấy khó xử.
Lão phu nhân nghe có vẻ có lý, bà im lặng lắng nghe không làm loạn nữa. Cậu Hai thừa thắng xông lên, khuyên nhủ tiếp:
- Với lại... nội quên là Bảo Ngọc vừa mới mất à, chú thím Thành thấy vậy chứ buồn lắm, con vừa đi thăm mộ em ấy về... anh Sửu nói chú Thành cứ vài ngày là tới thăm mộ Bảo Ngọc, có khi còn khóc nữa... Thời gian này, chú thím rất cần Bảo Châu ở bên cạnh an ủi khuyên nhủ, nhà họ cũng neo người, chỉ có mỗi hai chị em...
Bà nội gật gù, lúc này mới chịu nói lời dễ nghe:
- Nội quên béng chuyện con bé Bảo Ngọc... mà nhắc tới Bảo Ngọc, nội lại nhớ tới Cảnh ɖu͙ƈ. Phải chi thằng nhỏ còn sống... chắc giờ hai đứa nó đã thành một đôi rồi. Haiz, số hai đứa nó tội nghiệp quá...
Cảnh Long trầm mặc, hai tay anh xoa xoa vai bà nội, giọng dịu xuống:
- Vậy... nội cũng đừng ép Bảo Châu nữa... cô ấy thương nội nên không nỡ từ chối đâu.
Bà nội thở dài một hơi, bà vỗ yêu vào tay Cảnh Long, giọng đầy tiếc nuối:
- Sao nội tiếc cho con với con bé Bảo Châu quá, Bảo Châu xinh đẹp, thông minh lanh lợi, lại còn biết cách cư xử nữa... Con bé mà làm vợ con thì tốt biết là bao nhiêu, nó có thể giúp con quán xuyến công việc trong nhà, dạy dỗ con cái đến nơi đến chốn.
Cảnh Long cười cười:
- An An cũng tốt mà nội, nội thấy vậy chứ em ấy thông minh không kém gì Bảo Châu đâu, chẳng qua là chưa có chỗ cho em ấy thể hiện thôi.
Lão phu nhân nhăn mày nhăn mặt:
- Cái con nhỏ đó thì còn nói làm gì nữa, nó thông minh... đúng rồi... nó toàn giỏi tìm cách chọc tức bà già này thôi. Nội nói cho con biết, có ngày nội chết là do nó đó, con cháu gì mà cái miệng tía lia... nó có chịu thua nội cái gì đâu.
Cảnh Long lại nói giúp cho tôi:
- Nội với em ấy có khúc mắc từ đầu rồi nên mới gây nhau hoài như thế... hai người cứ đấu khẩu hoài như vậy thì sao con yên tâm làm việc được. Nội chịu khó dạy bảo An An, tìm hiểu em ấy thêm một chút... chắc chắn nội sẽ thấy em ấy rất đáng yêu. Hai bà cháu tính cách cũng rất giống nhau, hào sảng cương trực... nội tin con đi.
Bà nội bĩu môi lườm nguýt, giọng khó chịu:
- Thôi khỏi đi, tôi đây không dám giống con bé đó... anh không cần nói tốt cho nó, tôi nghe là biết.
Nghe tới đây, mẹ chồng tôi đột nhiên đi tới, thấy tôi và Thu Tuyết lấp ló ngoài cửa, bà cau mày ra hiệu cho bọn tôi đi ra chỗ khác. Thấy vậy, tôi lập tức kéo Thu Tuyết đi ra ngoài, nhường chỗ lại cho gia đình người ta tâm sự.
Thu Tuyết đi theo sau tôi, cô ấy hết lời khen ngợi:
- Anh Hai hay thiệt, không uổng công bà nội thương anh Hai như vậy, nói một phát là nội chịu liền. Vậy chị có thể yên tâm rồi ha, Bảo Châu không dọn tới đây ở được đâu.
Tôi nhìn nhìn Thu Tuyết, tôi hỏi:
- Em có vẻ không thích Bảo Châu lắm thì phải?
Thu Tuyết tỏ vẻ không vui:
- Bảo Châu ở cái làng này ai mà không ghét, em trước kia là bạn học của Bảo Ngọc... cô em hiền lành bao nhiêu thì cô chị chảnh choẹ bấy nhiêu. Nói chung cô ấy tới đây chỉ là giả vờ hiền lành ngoan ngoãn thôi... em còn lạ gì cái thói đỏng đảnh tiểu thư của cổ nữa...
Nói tới đây, cô ấy liền dịch sát người tôi, nghiêm túc nói:
- Chị Hai, chị phải đề phòng Bảo Châu... nhất định không được để cô ấy tới đây làm loạn. Nhà mẹ Bảo Châu cũng không vừa gì, chị phải hết sức cẩn thận đó.
Tôi gật gật, đề phòng thì nhất định phải đề phòng rồi, chỉ là không biết tôi có ngăn chặn cô ấy nổi hay không đây?
Có Cảnh Long khuyên nhủ, bà nội cũng không còn một hai nhất quyết đòi Bảo Châu dọn đến ở cùng nữa. Về phía Bảo Châu, cô ấy sáng nay có đến thăm nội, cũng sẵn tiện cảm ơn Cảnh Long rối rít. Nhìn Bảo Châu thì cũng là kiểu thật lòng nhưng không biết ẩn sau vẻ thật lòng đó có còn toan tính gì khác hay không thì tôi... thật sự không rõ.
.............................
Tối nay Cảnh Long không ngủ ở nhà, anh ấy có lịch đi công tác hai ngày mới về. Tranh thủ lúc Cảnh Long vắng mặt, tôi liền hô biến gương mặt mình trở lại như bình thường. Trán không có sẹo, da không còn bớt đen... cảm giác nhẹ nhõm thoải mái gì đâu ấy chứ. Tôi vốn dĩ cũng đâu có thua kém gì ai nhưng mà số phận khắc nghiệt, không hóa trang để xấu đi là không được.
Chốt cửa phòng cẩn thận, tôi đi tới giường ngã người vùng vẫy một chút. Một mình chiếm gọn cả cái giường vừa êm vừa to, đúng là sung sướиɠ vô cùng. Lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng ngủ thϊế͙p͙ đi lúc nào không biết...
"Dậy đi... dậy đi."
"Dậy gặp anh... dậy đi!"
Chân bị kéo, bên tai lại nghe tiếng ồn ào của ai đó, tôi bực dọc réo lên:
- Ai vậy? Tránh ra cho tôi ngủ?
Chân vẫn bị kéo lần nữa, giọng trầm trầm du dương vang lên:
"Là anh đây... là anh đây!"
Trong cơn buồn ngủ dí mắt, khó khăn lắm tôi mới he hé ra để nhìn được thì ôi thôi... cứu tôi... cứu tôi!
"Em sao vậy?"
"Là anh đây, đừng sợ!"
Cảnh Long... anh ấy đang nhìn tôi rồi cười, nụ cười quỷ dị đáng sợ vô cùng...
Nhưng sao anh ấy lại như vậy? Sao gương mặt anh ấy lại máu me be bét đến thế? Đã vậy còn bị dập nát nữa... chẳng nhẽ... chẳng nhẽ?
Không, không!