Tôi đứng nhìn mình trước gương, lại nhìn mẹ đang bôi bôi trét trét vài thứ lên mặt, thoáng chốc bên ngoài lại có giọng của thím Đại vọng vào:
- Hai mẹ con xong chưa, sao lâu vậy chị Thủy ơi?
Mẹ tôi gấp gáp vội vội vàng vàng, khoảng hơn phút sau, bà mới yên tâm nói với tôi:
- Được rồi đó...
Tôi nhìn vào mình trong gương lần nữa, chân mày nhíu nhíu:
- Đen thế này á mẹ?
Mẹ tôi gật đầu:
- Càng xấu càng tốt, đi, đi theo mẹ ra ngoài.
Lúc tôi ra đến bên ngoài đã thấy phòng khách đầy người, thằng Toàn cuống quýt đứng sớ rớ không biết phải làm gì. Thấy tôi và mẹ đi ra, nó liền chạy nhanh về phía tôi, nhỏ giọng hỏi:
- Chị Hai... giờ sao?
Tôi rù rì:
- Cha về chưa? Mày đi báo với cha chưa?
Thằng Toàn gật đầu:
- Rồi, em nói thằng Tí chạy đi báo cho cha hay rồi, chắc cha sắp về rồi đó Hai.
- Ừ, vậy được rồi.
Thím Đại thấy tôi xuất hiện, thím ấy đon đả đi tới gần, giọng điệu ngọt ngào lại có chút trách móc:
- An An... sao lại ăn mặc như vậy?
Tôi nhìn thím ấy, nhạt giọng:
- Sao lại không được hả thím?
Thím Đại tránh sang một bên, thím ấy cố tình để lộ người đang ngồi trêи ghế cho tôi thấy, lại thấp giọng nói:
- Cậu Hai tới tìm cô để bàn chuyện hôn nhân đại sự, có cả Bà Hai sang nữa.
Mặc dù đã biết chuyện nhưng tôi vẫn giả vờ như là ngạc nhiên lắm:
- Hôn nhân đại sự gì? Thím nói vậy là sao?
Thím Đại chưa kịp trả lời thì ngồi ở phía kia, giọng nam trầm trầm vang lên:
- Anh đến bàn với cha mẹ và em chuyện cưới hỏi của anh và em...
Lại quay sang nhìn mẹ tôi, cậu ấy cung kính hỏi:
- Thưa bác gái... không biết bác trai nhà mình đã về chưa?
Mẹ tôi ấp úng, ngại ngùng trả lời:
- Chồng tôi... chắc là đang về.
Cậu ấy lại nói:
- Nếu vậy, con đợi bác trai về rồi thưa chuyện với hai bác sau.
Tôi nhìn về phía cậu Hai, lại thấy biểu cảm trêи mặt cậu ấy rất chuẩn mực, không có một chút kênh kiệu, phách lối nào hết. Nói cậu ấy đang vui thì cũng không đúng, mà nói là đang buồn thì lại càng không đúng, cả biểu cảm và thần thái đều không để lộ ra một chút sơ hở nào để cho người đối diện đoán ra được.
Đi hỏi vợ? Đây là biểu cảm của chàng trai đi hỏi vợ sao? Chân thành thì cũng có đó nhưng sao tôi lại thấy... giống như là đi kí hợp đồng làm ăn vậy?
Vừa hay lúc này cha tôi cũng vừa về tới, ông hớt hải chạy vào nhà, vừa nhìn thấy cậu Hai và Bà Hai ngồi trêи ghế, ông có chút kinh ngạc sững người. Mà cậu Hai thấy cha tôi về, cả cậu ấy và Bà Hai đều đứng dậy cúi đầu chào hỏi, cậu Hai với cha tôi còn bắt tay trông rất thân thiết nữa chứ.
Mẹ tôi đi nhanh tới kéo ghế rót nước cho cha, xong xuôi hết các thủ tục chào hỏi, cha tôi mới dè chừng cất giọng:
- Không biết bữa nay cậu Hai và bà sang đây... là có chuyện gì quan trọng vậy?
Bà Hai môi cười mỉm, bà vừa liếc mắt sang nhìn tôi, vừa trả lời câu hỏi của cha tôi:
- Cũng không giấu gì anh đây, hôm nay tôi sang nhà là muốn bàn trước với anh chuyện hôn nhân của Cảnh Long nhà tôi và con bé An An nhà anh. Chuyện của trước kia... anh cứ coi như là không có đi, nhà họ Huỳnh tôi đã nói cưới An An về cho Cảnh Long là sẽ cưới đàng hoàng, nhất quyết không để cho con bé chịu thiệt thòi.
Cha tôi chau mày suy nghĩ một lát, vài giây sau ông mới thẳng thắng trả lời:
- Chị đã nói vậy thì tôi cũng không muốn úp mở làm chi, chuyện lần trước của cậu Hai... thì thôi coi như không có đi, vì dù sao con bé An nhà tôi cũng trở về lành lặn không có sứt mẻ miếng thịt nào. Mà con bé khỏe mạnh trở về là vợ chồng tôi mừng lắm rồi, đâu có mong muốn gì thêm nữa đâu chị. Tôi thấy... hay là thôi đi... vì tiền bạc nhà chị tôi cũng chưa có nhận... đất đai tôi cũng chưa có rớ tới... mình cứ coi như là chưa có chuyện gì xảy ra đi chị... được không? Chứ cậu Hai đây vừa có học thức vừa cao sang nữa, mà con bé An nhà tôi... tôi nghĩ là tụi nó không xứng đôi với nhau đâu.
Bà Hai như biết trước cha tôi sẽ nói vậy, Bà không có chút khó chịu nào, lại dịu giọng nói tiếp:
- Tôi cũng biết là anh chị sẽ không đồng ý nhưng mà... người nhà họ Huỳnh tôi không thể nói hai lời, chồng tôi và mẹ chồng tôi đều ưng thuận muốn cưới An An về làm vợ Cảnh Long. Với lại, không biết An An nhà anh có kể cho anh nghe về chuyện duyên nợ kiếp trước của hai đứa nó không... tôi nghĩ... nếu anh muốn tốt cho con gái thì nên để hai đứa nó sống với nhau để mà trả nợ ân tình. Chứ hai đứa mà xa nhau nữa ở kiếp này thì kiếp sau lại phải cực khổ tìm kiếm nhau... nếu ông Trời đã tác thành cho tụi nó thì mình là bậc cha mẹ... mình phản đối làm chi cho nên tội hả anh?
Cha tôi nghe những lời này, ông quay đầu nhìn về phía tôi, ánh nhìn do dự phức tạp lắm:
- An An... lại đây cha biểu.
Nghe cha kêu, tôi liền đi tới sau lưng ông, tôi khẽ hỏi:
- Con nè cha.
Cha tôi thở nhẹ ra một hơi, ông im lặng một lát rồi mới lên tiếng hỏi tôi:
- Chuyện Bà Hai vừa nói... con tính thế nào?
Thấy cha đặt vấn đề đến cho tôi, tôi cúi đầu nghĩ nghĩ một lát rồi mới lắc đầu, lí nhí trả lời:
- Con... con không đồng ý.
Một giọng nam trầm lại vang lên:
- Lý do vì sao em không đồng ý?
Nghe cậu Hai hỏi, tôi liền ngước mắt lên nhìn cậu, lại thấy cậu đang chăm chú nhìn tôi, biểu cảm rất đường hoàng, không nóng cũng không giận. Nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của cậu, tôi như có thêm động lực để từ chối:
- Tôi với cậu... không có tình cảm với nhau thì làm sao cưới nhau được? Chuyện cưới hỏi là chuyện quan trọng cả đời mà cậu, đâu thể tùy tiện muốn lấy ai thì lấy được đâu.
Cậu Hai lại hỏi:
- Ý em nói là anh tùy tiện?
Tôi có chút ngại ngùng:
- Cũng không phải tôi nói cậu tùy tiện, tôi chỉ là thấy... tôi với cậu không nên cưới nhau. Thứ nhất là mình không quen biết, thứ hai... nếu cưới nhau chỉ vì lời bói toán không có cơ sở của thầy Liên... vậy thì càng không nên cưới.
Cậu Hai vẫn không tức giận, cậu nhìn tôi với ánh mắt rất đỗi bình tĩnh, cậu lại nói:
- Thầy Liên chưa bao giờ là người nói chuyện không có cơ sở, em nên tin vào thầy ấy nhiều hơn. Lý do anh muốn cưới em là muốn cho em cuộc sống sung túc, hạnh phúc và đầy đủ nhất. Anh nghĩ... sống chung với nhau một thời gian dài thì ngại gì chuyện không có tình cảm.
Tôi chau mày:
- Cậu không thấy như vậy là gượng ép hả cậu?
Cậu Hai cười nhạt:
- Anh thấy thoải mái, nếu gượng ép thì anh đã không đến đây. Anh biết em sẽ không đồng ý nhưng anh vẫn đến, đó là lòng thành.
Bà Hai lúc này lại lên tiếng nói thêm:
- Thật ra, tôi nghĩ anh chị nên để cho con bé An lấy chồng. Cảnh Long nhà tôi rất kính trọng anh chị nên mới có cuộc gặp gỡ ngày hôm nay... cũng chẳng giấu gì anh chị, giấy bán con... ông nhà tôi vẫn còn giữ... Nhưng tôi sẽ không vì thế mà gây sức ép cho anh chị, ý muốn lấy An An hoàn toàn là do Cảnh Long nhà tôi mong muốn như vậy chứ không phải vì ai ép buộc nó cả.
Không ép buộc? Không ép buộc mà lại nhắc đến giấy bán con lần trước? Đùa nhau à?
Cha tôi cố thuyết phục thêm lần nữa:
- Cậu Hai... con bé nhà tôi rất kém về nhan sắc... tuổi lại còn quá nhỏ... nó thật sự chưa thích hợp để lấy chồng, càng không thích hợp về làm dâu nhà giàu như nhà cậu đâu. Gả con cho cậu thì không sợ không có cơm ăn áo mặc nhưng con gái tôi thì tôi thương... gả cho nhà các người... nó chẳng phải là bị ức hϊế͙p͙ sao? Nhà tôi với nhà cậu chênh lệnh nhau nhiều quá, không có môn đăng hộ đối cậu ơi.
Cậu Hai nhìn thẳng vào cha tôi, giọng cậu vô cùng nghiêm túc:
- Thưa bác trai, là Cảnh Long con muốn cưới An An về làm vợ, là vợ lớn danh chính ngôn thuận, con đủ sức và đủ khả năng bảo vệ em ấy... con nói những lời này bằng tất cả tấm lòng, hy vọng hai bác hiểu cho con. Nếu ngày hôm nay con ra về với câu trả lời không đồng ý từ nhà mình... con e là... sau này An An sẽ phải chịu thiệt thòi rất lớn.
Cha mẹ tôi sững người, mà cả tôi, tôi cũng sững sờ ngạc nhiên không kém. Tôi đưa mắt nhìn chằm chằm về phía cậu Hai, lại thấy rõ được sự kiên định toả ra từ người cậu. Mà Bà Hai cũng giống như cậu, cả hai người bọn họ đều không có ý định sẽ rút lui nhượng bộ. Xem ra, lần này nhà họ Huỳnh thật sự là muốn cưới tôi cho cậu Hai, nếu ngày hôm nay không nhận được sự đồng ý thì ngày hôm sau, chắc chắn chỉ còn lại là nước mắt khổ đau của cha mẹ tôi mà thôi. Tôi biết cậu Hai chẳng yêu thương gì tôi đâu nhưng vì những câu nói kia của thầy Liên, cậu ấy mới phải đến đây hỏi cưới tôi về làm vợ. Lão phu nhân và lão Độ khinh bỉ tôi đến thế mà vẫn nhượng bộ chấp nhận, chắc chắn là có vấn đề gì ở đây rồi...
Cậu Hai là con trưởng, là đứa con được lão Độ thương yêu chiều chuộng nhất, lý nào lão ta để cho con trai mình cưới một người vợ vừa xấu vừa nghèo như tôi? Tôi đoán, nếu không phải vì an nguy tính mạng của cậu Hai... chắc chắn lão ta đã đuổi cổ gia đình tôi đi từ lâu rồi. Nếu như cha mẹ tôi không đồng ý, lại phạm vào lòng tự trọng tự tôn gì gì đó của lão, lão nổi điên lên lại dùng thủ đoạn gì đó khiến cha tôi mất cả chì lẫn chài thì lại càng khổ hơn. Chưa nói đến chuyện tờ giấy bán con kia, nó thật sự là có giá trị đó. Phen này căng rồi, căng thật rồi!
Thấy cha định nói gì đó, tôi liền ngăn lại, nhìn về phía cậu Hai, tôi nói:
- Cậu Hai... tôi với cậu ra kia nói chuyện riêng với nhau một chút được không?
Cậu Hai đồng ý:
- Được.
Nói rồi, tôi quay người đi trước, cậu Hai đi theo sau, đi đến một góc vắng vẻ, tôi liền hỏi:
- Tôi hỏi cậu vài câu, tôi mong cậu trả lời thật lòng với tôi... được không cậu Hai?
Cậu Hai đứng trước mặt tôi, ý cười nhàn nhạt:
- Em hỏi đi, tôi trả lời.
Tôi gật gù, bắt đầu vào vấn đề:
- Có phải vì chuyện sống còn của cậu mà cha cậu mới đồng ý để cậu sang đây hỏi cưới tôi hay không?
Cậu Hai gật đầu, không do dự:
- Phải.
Lại hỏi sang câu thứ hai:
- Nếu tôi và cậu lấy nhau... cậu có bảo vệ được tôi không? Người nhà cậu rất rất coi thường tôi, một mình tôi chống lại với bọn họ... tôi không chống nổi.
Cậu Hai lại cười, ý cười càng lúc càng sâu, nụ cười càng hiện rõ lại càng đẹp trai không chống đỡ được.
- Em đi lấy chồng chứ có phải đánh giặc đâu mà chống với không chống.
- Nhưng bọn họ không thích tôi, nhất là em trai cậu, anh ta bị ảo tưởng là tôi thích anh ta.
- Ý em nói chú Tư? Cảnh Bảo?
Tôi gật gật:
- Ừ, là cậu ấy.
Cậu Hai nheo mày suy ngẫm, cậu khẽ nói:
- Tôi không cần bảo vệ em, mọi người sẽ không ai dám hành động quá đáng với em đâu. Còn về phần chú Tư, để tôi nói chuyện lại với chú ấy.
Tôi vẫn chưa thấy yên tâm, tôi hỏi tiếp, câu hỏi này có chút ngại ngùng:
- Vậy còn về phần cậu, tôi biết cậu lấy tôi là vì bất đắc dĩ phải lấy... đã vậy tôi còn rất xấu nữa... lỡ mai này tôi và cậu không thể sống chung với nhau được nữa... vậy thì ai bảo đảm cho tương lai của tôi?
Cậu Hai nhìn tôi, chân mày khẽ nhăn lại:
- Sao em không hỏi là tôi có bỏ em không mà lại hỏi là ai bảo đảm cho em? Giữa việc ly hôn và việc tương lai của em thì tương lai quan trọng hơn tôi à?
Tôi nhìn cậu ấy, ngập ngừng trả lời:
- Thì... đằng nào tôi và cậu không phải bỏ nhau, chúng ta sống trọn đời với nhau kiểu gì được. Chênh lệch giai cấp, chênh lệch học thức, chênh lệch nhan sắc... tôi nghĩ khoảng chừng mấy năm nữa thì cậu cũng chán mà ly hôn với tôi thôi. Mà giữa tôi và cậu lại không có chút tình cảm nào làm nền móng hết, không ly hôn thì sống tình đồng chí với nhau à?
Cậu Hai nhìn tôi vài giây rồi đột nhiên phì cười, nụ cười rất đẹp:
- Tôi thấy em nghĩ nhiều quá rồi đó, bớt nghĩ lại sẽ bớt đau đầu. Có ai chưa kết hôn mà lại nghĩ đến chuyện ly hôn như em không? Chắc trêи đời này chỉ có mình em.
Tôi cười:
- Thực tế mà cậu Hai, tôi đâu dám liều mạng mình không không như vậy được.
Cậu Hai cười nhẹ:
- Tôi không nghĩ là em lại già đời như vậy đâu.
Tôi nhún vai:
- Nếu cậu sống trong cuộc sống khốn khó như tôi, cậu cũng sẽ giống tôi thôi. Một đứa trẻ lớn lên trong vật chất thiếu thốn sẽ luôn suy nghĩ đến hậu quả và kết quả, thói quen rồi, tôi không bỏ được.
- Nhưng nhìn em còn rất ngây thơ...
Tôi phì cười:
- Cảm ơn cậu vì cậu khen tôi ngây thơ nhưng nếu tôi mà ngây thơ thì những cô gái mới lớn ngoài kia chắc chỉ là em bé thôi quá. Hai chữ "ngây thơ" nó xa vời với tôi lắm, tôi là ranh ma chứ ngây thơ nổi gì.
Cậu Hai gật gù:
- Em nói cũng có lý, cô gái ngây thơ sẽ không hỏi tôi những câu như thế... tốt... tôi cũng cần một cô gái lanh lợi như em về làm vợ. Nuôi một con thỏ trắng đáng yêu không tốt bằng nuôi một con mèo biết lươn lẹo.
Tôi nheo mày:
- Con mèo lươn lẹo?
Cậu Hai cười cười:
- Ừ, con mèo vừa sống dai vừa lươn lẹo, tôi rất thích. Như vậy đi, tôi sẽ dùng vật chất để làm sự đảm bảo cho em, nếu lỡ như tôi và em... ly hôn thì em vẫn có được một số của cải có giá trị từ tôi... em thấy thế nào?
Tôi tò mò hỏi:
- Nhiều không?
Cậu Hai cười nhạt nhẽo:
- Đủ cho em sống với chồng hai, chồng ba, chồng bốn, thậm chí là chồng năm đến suốt đời nếu như em rững mở muốn thay đổi khẩu vị thường xuyên... như thế đủ chưa?
Tôi gật gù tỏ vẻ hài lòng:
- Cũng được...
Cậu Hai đột nhiên tiến sát về phía tôi, mặt cậu gần sát mặt tôi, cậu cười nhếch môi, giọng rất đểu:
- Nếu em đã có sự đảm bảo của riêng em, vậy thì tôi cũng cần sự đảm bảo...
Tôi thoáng run run bởi ánh nhìn sâu hoắm của cậu, giọng cũng rụt rè hơn trước:
- Đảm bảo gì?
Cậu Hai nói thầm vào tai tôi:
- Sinh con đẻ cái, thực hiện đủ nghĩa vụ của một người vợ... được chứ đúng không?
- Chuyện này... chuyện này...
Thấy tôi vẫn còn ấp úng, cậu lại nói, khoảng cách giữa hai bọn tôi cũng không còn gần sát nhau như khi nãy nữa.
- Mà chuyện đó từ từ bàn sau cũng được, trước mắt cứ tính chuyện kết hôn đi đã, tôi muốn đánh nhanh rút gọn không muốn kéo dài lâu, rất mất thời gian.
Vừa nói cậu Hai vừa quay người bước đi, tôi lại phải chạy theo sau cậu lẽo đẽo hỏi:
- Đánh nhanh rút gọn là khi nào? Kết hôn luôn bây giờ hay sao?
Cậu Hai lắc đầu, bước chân vẫn bước đều về phía trước:
- Bây giờ không kịp đâu... ngày mai đi...
Tôi ngớ người:
- Ngày mai? Ngày mai chắc xa hôm nay lắm á? Cậu lấy vợ hay là bị đau bụng đi vệ sinh mà vội vậy?
- Một ngày là chuẩn bị xong rồi, tôi bận lắm, thời gian đâu mà day dưa... với lại cũng là lấy nhau cho xong chuyện... rườm rà làm gì, cứ vậy đi.
- Nhưng mà...
- Em không cần làm gì hết, em chỉ cần chuẩn bị một tâm lý thật tốt để làm cô dâu thôi, hiểu chưa? Được rồi đừng nhưng nhị nữa, để tôi nói chuyện với cha vợ một chút.
Cha vợ? Cái tên này, biến hóa khôn lường quá nhỉ?
Mà quả thật là cậu Hai có tài, miệng lưỡi rất khôn khéo, sau khi tôi đồng ý, cậu ấy chỉ cần thêm phút là đủ thuyết phục cả cha lẫn mẹ tôi, khiến bọn họ hài lòng hết sức khi gả được con gái cho nhà giàu. Nhìn biểu hiện của cậu ấy như vậy, tôi lại thấy hoang mang quá đỗi trong lòng... sao trông tôi giống như là vừa ký hợp đồng vào vụ làm ăn bị lỗ vốn vậy hả trời?
Cậu Hai quá nhanh, quá nguy hiểm rồi!
..........................
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ được, mẹ tôi nằm bên cạnh lại càng khó ngủ hơn. Phải gần nửa khuya, mẹ tôi mới nhỏ tiếng khẽ hỏi:
- Bé An... sao con lại đồng ý lấy cậu Hai?
Tôi nhìn lên nóc mùng, thật lòng trả lời:
- Không lấy cũng không còn cách nào khác... nhưng mà con thấy cậu Hai cũng khá tốt, ít ra có thể sống chung với nhau được. Cậu ấy muốn báo đáp cho con, con có thể hiểu mà.
Mẹ tôi lại nói:
- Nhà người ta giàu lắm, nhà mình lại quá nghèo... con gả về đó sẽ phải vất vả lắm đó con... khác máu tanh lòng, nào tốt được như gia đình mình.
Tôi cười:
- Con ứng biến được, hơn nữa bọn họ dù không thích con nhưng vẫn kiên dè con vì cậu Hai... mẹ đừng nghĩ tiêu cực quá, con là ân nhân cứu mạng cháu trai đích tôn nhà họ mà... không sao đâu.
Mẹ tôi không trả lời, phải rất lâu rất lâu sau, lúc tôi nghĩ là bà đã ngủ thì bà lại khàn giọng nói với tôi một câu:
- An An... sau này đừng nghĩ cho cha mẹ nữa, nghĩ cho con đi... con sống tốt cha mẹ mới sống tốt được. Cha mẹ không lo cho con được nhiều như thằng Toàn... con cũng đừng hy sinh vì cha mẹ nữa...
Tôi thoáng sững người, lại phải rất lâu sau đó, tôi mới có thể run rẩy nói ra một câu:
- Con... hiểu rồi.
Cả đêm đó, tôi biết mẹ tôi khóc, khóc rất nhiều, nhưng mà thật khó để nói ra những câu an ủi từ tận tâm can!
.............................
Người nhà họ Huỳnh đã trang hoàng cho nhà tôi từ ngày hôm qua, sau khi cậu Hai và Bà Hai ra về. Nhìn cha mẹ và thằng Toàn tươm tất trong bộ quần áo vừa mới vừa đẹp, lòng tôi cũng được an ủi hơn phần nào. Ngồi nhìn gương mặt xấu xí của mình trong gương, tôi tự khắc mỉm cười động viên chính mình... chỉ cần là người tốt với tôi... tôi sẽ không để người chịu quá nhiều thiệt thòi... tôi hứa đó!
Nghi thức rước dâu vừa xong, cậu Hai nắm tay tôi đưa tôi ra xe trong tiếng cười vui mừng và chúc phúc của bao người. Tôi nắm chặt lấy tay cậu, ngoan ngoãn để cậu đưa ra xe, chiếc khăn đỏ che trêи mặt cứ là phà khiến tôi không nhìn rõ được phía trước. Vì để cho mọi người bớt bàn tán và dị nghị nhan sắc của cô dâu, bên nhà chồng tôi quyết định để tôi dùng khăn mỏng che mặt. Thành thử ra có người chưa biết đến tôi thì tò mò xì xào không ngớt, ai biết rồi lại khen tôi may mắn cưới được người chồng tâm lý, lại hết lời ca tụng nhà họ Huỳnh sống rất có đức, lại giàu lòng bao dung vị tha. Với hầu hết những lời bàn tán đó, tôi chỉ biết cười thầm trong lòng. Đúng là nhà họ Huỳnh có đức, bọn họ đức độ đến mức mua đứt một mạng người để chôn sống cùng với con trai của họ... ôi... thật là quý hóa quá... quý hóa quá!
Cậu Hai đang nắm chặt tay tôi, thấy tôi siết mạnh tay hơn trước, cậu liền quay đầu khẽ hỏi:
- Sao vậy? Hồi hộp à?
Tôi lắc đầu, vừa nhìn đôi bàn tay nắm chặt vào nhau, vừa lạnh nhạt nói:
- Không có gì đâu.
Cậu Hai đột nhiên nở nụ cười, giọng cậu rất ấm:
- Đừng lo, tôi sẽ tốt với em.
Tôi gật gật, nụ cười sượng ngắt.
Bên ngoài tiếng kèn tiếng nhạc rình rang khắp một vùng quê yên tĩnh, kể từ nay về sau, nhà họ Huỳnh lại có thêm một con dâu mới... Đúng vậy, tôi là An An, con dâu trưởng của nhà họ Huỳnh, vợ của Huỳnh Cảnh Long!