Đỗ Lối chòng chọc nhìn cô, “Cuối cùng tôi đã biết vì sao tôi ghét cậu, tôi ghét nhất kiểu người chiếm đoạt mọi thứ, nhưng lại tỏ ra không màng bất cứ thứ gì như cậu. Cậu quá tham, Nghiêu Vũ, cậu luôn tỏ ra khinh khỉnh bất cần, coi thường mọi tiền tài, quyền lực!”.
Nghiêu Vũ ở lại thành phố B thêm một ngày, trở về nhà, người mệt bã, nằm ẹp trên giường, nhưng miệng cười tươi rói.
“Tiểu Vũ, về rồi à? Ăn cơm chưa?”. Lập tức có điện thoại của Hứa Dực Trung.
Giọng Nghiêu Vũ uể oải: “Em mệt chết được, còn cơm nước gì!”.
“Tay nghề của anh rất cừ”.
“Có thể phục vụ tại nhà không?”.
“Ha ha, năm trăm đồng!”.
“Đắt thế, giảm đi”.
“Không thể!”.
“Vậy không cần”.
“Mở cửa nhanh, hàng đã mang đi không được trả lại”.
Nghiêu Vũ không tin, vội chạy ra mở. Hứa Dực Trung tay xách túi lớn túi nhỏ, đang nói vào camera chuông cửa. Anh mỉm cười: “Phục vụ tại nhà”.
Nghiêu Vũ trố mắt nhìn anh: “Anh không thấy phiền à?”.
Hứa Dực Trung cúi hôn cô, rồi đi vào phòng bếp: “Ăn ở đây thật dễ chịu. Ăn cơm hàng mãi phát ngấy rồi”.
“Nếu anh nấu không ngon là em ra ngoài ăn đấy!”.
“Yên tâm, anh biết nấu ăn từ nhỏ, ở đây em chẳng có thứ gì, anh đã mua cho em một ít, tiện thể làm hai món. Nhớ đấy, năm trăm đồng, miễn phí công nấu ăn”.
“Được rồi, anh còn nợ em chín trăm chín, cộng một đồng tiền lãi, vậy là anh chỉ còn nợ em năm trăm!”. Nghiêu Vũ cười phá lên: “Cho anh một giờ để làm bữa!”.
Hứa Dực Trung đặt túi đồ xuống, quay người bế bổng cô: “Một giờ là đủ!”.
Nghiêu Vũ cười khanh khách: “Em đói ngấu rồi, đừng đùa nữa”.
Hứa Dực Trung bế cô đi về phía giường: “Được, anh sẽ bón cho em ngay đây!”. Anh ném mạnh, Nghiêu Vũ ngã lăn trên giường. Chưa kịp phản ứng, anh đã chồm đến hôn tới tấp.
Hai ngày không gặp, Hứa Dực Trung không kìm được. Cảm giác từ nụ hôn cũng ngọt mát như tên cô. Khi anh ngẩng lên, hai má Nghiêu Vũ đỏ hồng như thoa phấn, tay anh mơn trớn trên đó: “Trước đây anh luôn nghĩ, vuốt ve mặt em rất dễ chịu”.
“Anh vuốt ve lúc nào?”.
“À…”. Hứa Dực Trung ngớ ra, lại thấy buồn cười, trước đây nhân lúc Nghiêu Vũ ngủ anh đã lén vuốt ve mặt cô, chuyện này phải giấu biệt. “Anh tưởng tượng không được à? Nhìn da mặt em, anh cảm thấy nếu chạm vào nhất định rất dễ chịu, chỉ muốn cấu một cái!”.
Nói rồi anh xoay mặt cô, nhảy xuống giường, chạy vào bếp.
Nghiêu Vũ sờ lên mặt, bật cười. Cô xuống bếp xem anh làm cơm, ngơ ngẩn nghĩ, cảm giác này từng có với Đồng Tư Thành rất lâu trở về trước, bây giờ không còn nữa.
Tay nghề của Hứa Dực Trung quả không tồi, Nghiêu Vũ ăn rất nhiều. Bê bụng ngồi phịch xuống ghế “Không ổn, em sắp vỡ bụng rồi”.
“À, Tiểu Vũ, sinh nhật năm nay em thích quà gì?”. Nghiêu Vũ nhớ ra sắp đến sinh nhật mình, nghĩ một lát nói: “Nếu công ty anh không dỡ thị trấn cổ thì tốt”.
Hứa Dực Trung thở dài: “Chuyện này không thể được, anh đã nói với bố và anh trai, dự án này không thể, nhưng đầu tư tiếp theo sẽ tránh khu thị trấn cổ”.
“Em biết mà, người làm ăn là thế!”.
“Em xem vấn đề này có phải rất thực tế không? Chúng ta không thể đơn phương phá hợp đồng, tổn thất quá lớn, không bù nổi”. Hứa Dực Trung cười, “Nếu nhân dịp sinh nhật này, em mời bố anh và vợ chồng anh cả. Biết đâu anh có thể thuyết phục được họ. Tổn thất coi như là sính lễ”.
“Quyết không kí hiệp ước tổn hại quyền tự chủ, làm hại đất nước!”. Nghiêu Vũ khẳng khái hô to.
“Tiểu Vũ, không muốn lấy anh sao?”.
Nghiêu Vũ ngạc nhiên: “Chúng ta mới quen chưa lâu! Chưa đủ hiểu nhau”.
Hứa Dực Trung thở dài: “Anh đã ba hai tuổi rồi, mãi mới tìm được cô bé ngỗ nghịch là em. Em cũng nên niệm tình tuổi tác anh chứ. Muốn tìm hiểu? Chẳng phải anh đã đến tận nơi để em tìm hiểu đây”. Nói xong anh ngẩng đầu ưỡn ngực: “Muốn tìm hiểu bộ phận nào?”. Hứa Dực Trung bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Nghiêu Vũ hoảng hồn, vội vàng cài lại cúc cho anh: “Anh đừng có vớ vẩn, em vừa ăn no, bây giờ nhìn thấy thịt là ngán”.
Hứa Dực Trung chộp tay cô, cười vang: “Anh nói thật, Tiểu Vũ, cuối năm nay về nhà với anh”.
“Mới được hơn hai tháng, có quá nhanh không?”.
“Nhưng anh quen em một năm rưỡi rồi, em xem, tháng năm năm ngoái, chúng ta quen nhau ở dạ tiệc sơn trang…” Hứa Dực Trung đang định nói tiếp, Nghiêu Vũ ngắt lời anh, giọng hờn dỗi: “Thôi đi, hôm đó còn đưa cả Đỗ Lối đến, ép người ta uống rượu, thù đó em còn chưa trả đấy. Ôi chà, Đỗ Lối!”.
Lúc này Nghiêu Vũ mới sực nhớ đến Đỗ Lối. Nếu biết chuyện mình với Hứa Dực Trung, cô ta sẽ thế nào, liệu có đến tận nhà mắng mình? Nghiêu Vũ dè dặt nhìn anh: “Đỗ Lối có biết không?”.
“Em sợ bị cô ấy biết à? Tại sao?”. Cuối cùng Hứa Dực Trung hỏi đến vấn đề đó.
“Cướp bạn trai của cô ấy, mà cũng tại anh cơ, chẳng có việc gì lớn, ăn mặc đẹp làm gì, đẹp trai làm gì, nhà lại có tiền, người như anh là rắc rối lắm!”.
Nghiêu Vũ lẩm bẩm, mặt nhăn nhó.
“Em xem, nếu anh đi phẫu thuật thành ngáo ộp liệu có trở thành tin giật gân không? Chắc chắn sẽ là tin hot với hàng tit lớn: Anh chàng điển trai phẫu thuật thành xấu xí để bạn gái yên tâm”.
Nghiêu Vũ cười khanh khách: “Anh cũng chọc cười Đỗ Lối như vậy à?”.
“Thề với trời, anh là ông sếp cực kì nghiêm túc”.
“Vậy chuyện ra mắt gia đình cô ấy thì sao?”.
Hứa Dực Trung buộc phải nói thật: “Lúc đó anh chẳng tìm được lí do nào đến thành phố B tìm em, nhân tiện thôi, em… có ghen không?”.
“Hồi đó anh đã có ý định rồi ư?”. Nghiêu Vũ cụp mắt, không trả lời câu hỏi của anh.
“Em đúng là ngốc! Anh còn chạy đến tận Lhasa cơ, chẳng qua không may mắn bằng Đồng Tư Thành!”.
Nghiêu Vũ nói thay anh. “Em biết anh còn cố tình tặng em đôi hoa tai đó, anh còn dùng tiền ép em thức suốt đêm hoàn thành kịch bản chương trình vui chơi, rồi lại cố tình mang bữa đến cho em, muốn nhìn thấy đôi mắt “gấu trúc” của em…”.
“Tuyết tháng sáu mà! Anh không cam tâm, lúc nào cũng nghĩ đến em, hôm đó em ăn hết trơn, anh đói meo vẫn phải giả bộ no”.
“Ha ha!”. Nghiêu Vũ nhớ lại bộ dạng nuốt nước bọt của Hứa Dực Trung, bật cười khanh khách.
Hứa Dực Trung dịu dàng vuốt tóc cô: “Nhớ đấy, phải để tóc dài, cắt đi là anh buồn. Em cũng mạnh tay thật. Anh còn tưởng em cắt tóc là muốn làm lại với Đồng Tư Thành”.
“Kì thực Đồng Tư Thành rất tốt”.
“Không nhắc tới anh ta nữa, chuyện qua rồi”. Hứa Dực Trung hôn vào má cô: “Buồn ngủ chưa, mệt cả ngày rồi, để anh ôm em ngủ”.
Nghiêu Vũ nằm ngủ ngon lành trong lòng anh. Hứa Dực Trung lại nhớ, lúc về nhà nói với anh trai chuyện đầu tư vào thành phố B, bị Hứa Dực Dương mắng té tát.
Anh thở dài, Nghiêu Vũ chưa từng trải, sự đời đâu có đơn giản như cô nghĩ.
Đỗ Lối biết chuyện của Hứa Dực Trung và Nghiêu Vũ từ lâu. Cô chỉ lặng lẽ quan sát, sau khi nghe điện thoại của bố, cô cảm thấy như có đám cháy trong lòng. Chuyện ngày xưa, lòng đố kị, căm giận, tất cả đều chất vào đám lửa đó, khiến ruột cô nóng rẫy, đau nhức, cô nghiến răng nguyền rủa, rồi lao đi tìm Nghiêu Vũ.
Mùa đông lạnh, Nghiêu Vũ mở điều hòa số lớn nhất, ở lì trong nhà, sự xuất hiện của Đỗ Lối khiên cô nửa bất ngờ nửa không. Hai người nhìn nhau chòng chọc qua ngưỡng cửa, Nghiêu Vũ lên tiếng trước: “Nếu cậu đến để hỏi chuyện giữa tôi và Hứa Dực Trung thì chúng tôi đã ổn rồi”.
“Tôi có thể vào nhà nói chuyện không?”. Đỗ Lối kìm cơn giận, mỉm cười: “Chuyện về thị trấn cổ, còn vấn đề kia, tôi đã biết từ lâu, cậu và anh ấy sẽ ổn”.
Nghiêu Vũ tránh sang bên để Đỗ Lối vào: “Uống trà hay cafe?”.
“Khỏi khách sáo, nói xong tôi đi ngay”.
Nghiêu Vũ ngồi xuống bàn, ngờ vực nhìn cô, nói thẳng vào chuyện: “Đỗ Lối, không phải tôi chủ tâm tranh giành Hứa Dực Trung với cậu, chuyện tình cảm chẳng ai nói rõ được. Còn về vấn đề thị trấn cổ, cậu muốn nói gì?”.
“Nghiêu Vũ, một Hứa Dực Trung, tôi không bận tâm, vấn đề là cậu đừng can dự vào chuyện đầu tư của tập đoàn Gia Lâm ở thành phố B. Cậu nên biết, lần kêu gọi đầu tư này bố tôi đã tốn không ít công sức. Nếu công việc không thuận lợi hoặc giữa chừng có vấn đề gì, tôi tuyệt đối không cho phép”.
Đỗ Lối lạnh lùng nhìn Nghiêu Vũ, cô ta đáng ghét hơn cô tưởng.
Nghiêu Vũ nói ngay: “Cậu cũng lớn lên ở đó, cũng biết một thị trấn cổ được bảo tồn như thế là rất hiếm. Trước đây giao thông không tiện, bây giờ đã có đường cao tốc thì tập đoàn Gia Lâm lại đến, phá dỡ hàng vạn mét vuông, lại vẫn còn dỡ tiếp. Sau này sẽ có những tập đoàn khác nữa, thị trấn cổ sẽ bị hủy hoại như vậy sao? Tôi rất kính trọng bố cậu, đừng nghĩ tôi cũng muốn đối đầu với cậu”.
“Cậu bỏ cái giọng đó đi! Phát buồn nôn! Cậu tưởng cậu là ai? Là thanh niên ái quốc chăng? Can hệ gì đến cậu?!”. Đỗ Lối run lên, nỗi hận trào lên như sóng.
“Chướng mắt thì đừng nhìn nữa, tôi chỉ làm những gì có thể, cậu cũng đánh giá tôi cao như vậy sao? Tôi có thể ngăn được tập đoàn Gia Lâm phá khu nhà cổ?”.
Đỗ Lối cười khẩy: “Đừng giả dối như thế! Cậu cặp với Hứa Dực Trung, không đòi hỏi anh ta điều gì chứ? Không dùng quan hệ của gia đình cậu để phá chứ?”.
“Cậu nói đúng, tôi còn muốn dựa vào ảnh hưởng của tôi đối với Hứa Dực Trung, tác động đến kế hoạch đầu tư của tập đoàn Gia Lâm! Tôi còn định đi khắp nơi dùng các mối quan hệ để phá bằng được kế hoạch đó!”. Nghiêu Vũ như con nhím xù lông.
“Kế hoạch đầu tư đàm phán nửa năm mới triển khai được, cậu thật khôn khéo chia tay với Đồng Tư Thành đúng lúc, đến với Hứa Dực Trung, phải chăng vì chuyện này cậu mới đồng ý cặp với anh ta?”.
Nghiêu Vũ cười ha hả, “Cậu đúng là rất hiểu tôi, cậu nói quá chuẩn, tôi nhằm đúng lúc này cặp với Hứa Dực Trung, cậu làm gì tôi? Anh ta cắn câu, tôi biết làm sao, anh ta chủ động theo đuổi tôi, không phải tôi theo đuổi anh ta, một thanh niên nhiệt huyết muốn cống hiến chút sức mình bảo tồn thị trấn cổ, tôi nghĩ, Đồng Tư Thành chắc cũng thông cảm cho tôi. Còn chuyện gì nữa không? Nếu không, xin mời!”.
Đỗ Lối chòng chọc nhìn cô, “Cuối cùng tôi đã biết, vì sao tôi ghét cậu, tôi ghét nhất loại người chiếm đoạt tất cả, nhưng lại giả bộ không màng bất cứ thứ gì như cậu. Cậu quá tham, Nghiêu Vũ, nhưng luôn tỏ ra bất cần, khinh thường mọi tiền tài, quyền lực”.
“Thực ra, có phải cậu thật sự không màng tiền bạc? Quyền lực? Chẳng qua cậu đã có tất cả, lại đứng trên cao giả bộ thương hại người khác! Tất cả những người bạn không quyền không thế mà cậu giao du, chỉ nhìn vào bề ngoài của cậu, tưởng là cậu không bận tâm những thứ đó, thực ra cậu đã có, cậu đứng trên cao nhìn họ, cậu tỏ ra bình dị bao nhiêu, bản chất cậu vẫn kiêu ngạo! Sự giả dối của cậu làm tôi phát buồn nôn!”.
Nghiêu Vũ hất cằm, thong thả đợi Đỗ Lối trút hết. Trầm ngâm một lát, nói: “Không ai lựa chọn được xuất thân của mình, gặp Hứa Dực Trung cũng là duyên phận, lẽ nào vì vậy tôi không thể chơi với những bạn bình thường? Chơi với họ là giả dối? Không nên coi thường bất kì ai, đó là đạo lí tôi được dạy từ nhỏ. Cậu nghĩ tôi thế nào cũng được, giả dối, tham lam, bốc đồng can thiệp vào chuyện thị trấn cổ, tùy! Nhưng bất luận lợi dụng Hứa Dực Trung hay các mối quan hệ khác, tôi chỉ làm điều mình muốn”.
“Cậu ngây thơ vậy sao, cho mọi chuyện đơn giản như thế? Cậu tưởng cặp với Hứa Dực Trung là anh ta có thể vì cậu ngăn cản tập đoàn Gia Lâm kiếm tiền? Đừng mơ!”.
Đỗ Lối hừ một tiếng, sập cửa đi ra. Nghiêu Vũ cũng thở dài. Trên đời luôn có những người như vậy, không chịu tin vào những điều tốt đẹp, còn mình nữa, sao lại ngốc đến thế, chuyện không liên quan, lại vơ vào người. Đúng, Hứa Dực Trung sao có thể không muốn Gia Lâm kiếm tiền. Chẳng qua cô chỉ muốn thăm dò, liệu có thể đổi mảnh đất khác cho họ mà thôi.
Cô liên lạc với Thiên Trần rồi lên mạng xem bài viết của Thiên Trần. Sau đó bắt đầu tung ảnh và tư liệu về thị trấn cổ lên mạng. Đúng lúc bận bù đầu thì Đồng Tư Thành gọi điện. Nghiêu Vũ do dự một lát, rồi nghe máy: “Tư Thành, có việc gì?”.
“Em có nhà không? Gặp nhau rồi nói”.
Nghiêu Vũ hơi lo, không biết Đồng Tư Thành định nói gì. Lại nghĩ đến lời của Thiên Trần, dạo này, Đồng Tư Thành gầy thảm hại, lòng lại áy náy.
Anh đã cho cô bốn năm đẹp đẽ, sau khi trở về tình vẫn sâu nặng. Cô thực lòng không muốn làm tổn thương anh, nhưng cô chỉ có một trái tim, đã trao phải trao trọn vẹn, không thể chia sẻ.
Đồng Tư Thành đến còn mang theo mấy hộp sữa, hai người nhìn nhau, Nghiêu Vũ không biết nói gì. Đồng Tư Thành lên tiếng trước, phá vỡ không khí gượng gạo: “Uống sữa rất tốt, tủ lạnh của em lúc nào cũng trống không”.
Anh đi thẳng xuống bếp, mở tủ lạnh, hơi ngẩn ra, mỉm cười: “Xem ra anh ta chăm sóc em khá tốt, đầy đủ cả rồi”.
Anh để mấy hộp sữa lên tủ bếp rồi ra phòng khách ngồi.
“Tư Thành, có chuyện gì?”. Lòng cô xót xa, quả thật anh gầy như cây sậy. Có phải dồn hết tâm trí cho công ty? Đôi mắt trong trẻo ngày nào giờ đùng đục, hằn những tia máu nhỏ.
“Anh nghe nói em mua lạc viên ở thị trấn cổ, định ngăn cản phá dỡ nhà cổ, phải không?”. Đồng Tư Thành nhẹ nhàng hỏi.
Hai tháng không gặp, lúc này nhìn thấy anh, tim cô lại đập dồn, hơi xúc động, cũng hơi bối rối. Như đứa trẻ có lỗi, cô cúi đầu không dám nhìn anh.
Đồng Tư Thành không nén được lòng, giơ tay định kéo cô, tay vừa giơ lại buông xuống, mắt đăm đăm nhìn cô.
Anh không biết, lúc này đầu óc Nghiêu Vũ đang rối tung. Việc này ngay Thiên Trần cũng không biết, ai đã nói cho Đồng Tư Thành?
“Nghiêu Nghiêu”.
“Dạ?”. Nghiêu Vũ ngẩng đầu, mỉm cười: “Ai nói với anh?”.
“Ai nói không quan trọng, đằng nào anh cũng biết, anh có tấm thẻ, mật mã là sinh nhật em, có ba trăm ngàn tệ. Sợ em không đủ tiền, cứ dùng đi, sau này có tiền trả lại anh”. Đồng Tư Thành đưa tấm thẻ cho cô.
Nghiêu Vũ sững sờ, xúc động, sống mũi cay xè: “Tư Thành, đừng làm vậy, em...”.
Đồng Tư Thành thở dài, đứng lên ôm cô: “Đừng khóc, cho dù em làm gì, anh cũng giúp em hết sức”.
Bao cảm xúc lại trỗi dậy. Cô cảm động, cảm động tận đáy lòng. Người đó vẫn yêu cô, nhưng cô không thể đáp lại.
“Không cần đâu. Em đã mua được rồi, tiền mẹ cho. Tiền đó mẹ vốn định dành để em mua nhà”. Nghiêu Vũ sụt sịt, trả lại tấm thẻ.
“Nếu em cần thì sao? Cứ cầm lấy”.
Hai người đùn đẩy mãi, cuối cùng Đồng Tư Thành cười nhạt, nhận lại tấm thẻ: “Sao phải khách sáo với anh như thế?”.
Nghiêu Vũ đỏ mặt, định thanh minh. Nhưng có tiếng chuông cửa, cô vội ra mở. Hứa Dực Trung đứng bên ngoài, mặt sa sầm. Một tia chớp lóe trong đầu Nghiêu Vũ, tất cả sáng tỏ: “Sao mặt sa sầm như vậy? Cứ như đến bắt gian dâm? Đỗ Lối đã nói gì?”.
Hứa Dực Trung không biết nói sao, Đỗ Lối đã kể với anh cuộc đối thoại giữa hai người. Lúc đó anh chỉ nhìn Đỗ Lối, hỏi: “Sao em lại có ý nghĩ đó?”.
“Em ghét cô ta, đơn giản vậy thôi. Dực Trung, anh nghe rồi đấy, Nghiêu Vũ nói, vì chuyện kia cô ta mới bằng lòng cặp với anh, có lẽ là nói đùa. Nhưng, nếu anh không thỏa mãn yêu cầu của cô ta, anh cứ chờ mà chia tay, chia tay vì lí do đó, em tin đây là chuyện nực cười nhất em từng thấy”.
Hứa Dực Trung đương nhiên biết là nói đùa. Anh đến định báo cho Nghiêu Vũ một số thông tin, nhân tiện đưa cô đi ăn. Lúc cửa mở nhìn thấy Đồng Tư Thành ung dung đứng sau cô, mặt anh tự dưng tối lại, chưa kịp cất lời, Nghiêu Vũ đã bốp chát như vậy làm anh tức điên.
“Sao?”.
Lòng giận bừng bừng, cô nói sống sượng: “Sao cái gì? Có chuyện à? Anh cảm thấy đúng như thế phải không?”.
Hứa Dực Trung biết rõ, anh khó chịu vì thấy Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành đứng bên nhau, nhưng đàn ông ai chả thế? Anh không nói gì, chỉ nhìn cô.
Hai người cứ thế nhìn thẳng mắt nhau. “Nghiêu Nghiêu, nói rõ với anh ấy đi”. Đồng Tư Thành xen vào.
“Tư Thành đến là để ủng hộ em ngăn cản công ty anh phá thị trấn cổ”. Nghiêu Vũ khô khan giải thích.
“Tìm đồng minh à? Người mới muốn dỡ, liên kết với người cũ chống lại?”. Thâm tâm anh muốn hỏi cô, tại sao sau khi Đồng Tư Thành xen vào, thái độ của cô thay đổi nhanh như vậy? Hứa Dực Trung đã quá mất bình tĩnh, anh biết, nói vậy khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Nhưng lúc này không muốn giữ phong độ. Càng không muốn dỗ dành Nghiêu Vũ trước mặt Đồng Tư Thành.
Nghiêu Vũ nổi đóa, Hứa Dực Trung vừa dứt lời, cô liền túm anh đẩy ra ngoài, đóng cửa đánh “rầm”. Đồng Tư Thành giật mình, chưa bao giờ anh thấy Nghiêu Vũ nóng nảy như thế.
“Đồng Tư Thành, anh cũng đi cho tôi nhờ! Bây giờ tôi thà giết một ngàn người, còn hơn bỏ sót một người! Trên đời sao có chuyện trùng hợp khéo thế? Đỗ Lối vừa ra cửa trước anh liền vào cửa sau. Đỗ Lối nói với anh chuyện tôi mua nhà ở thị trấn cổ phải không? Cút!”. Nghiêu Vũ giận run người.
“Nghiêu Nghiêu, không phải anh thông đồng với Đỗ Lối diễn kịch với em. Em bình tĩnh lại. Anh đi đây”. Thấy Nghiêu Vũ đang cơn thịnh nộ, Đồng Tư Thành lặng lẽ mở cửa đi ra.
Nghiêu Vũ lao ra khóa trái cửa, ấm ức không chịu nổi, lại chạy đến cửa sổ, hướng vào chiếc xe Hứa Dực Trung đang lái đi, hét to: “Hứa Dực Trung, anh là đồ khốn kiếp!”.
Cô cũng không rõ vì sao, trước đây với Đồng Tư Thành cô chưa bao giờ nổi đóa lên như vậy, nhưng với Hứa Dực Trung cứ như có thù với nhau, động tí là giận dữ cãi cọ, hòa giải xong, lại cãi nhau.
Lúc trước, Nghiêu Vũ thấy vẻ mặt Hứa Dực Trung biết ngay là có chuyện, lúc nào không đến, lại sầm mặt đến đúng lúc này, trừ phi đã nghe Đỗ Lối nói gì, hoặc là ghen vì bắt gặp Đồng Tư Thành ở đây! Anh không tin cô ư? Uất ức, đau khổ trào lên, vậy mà còn đòi cưới mình, đừng mơ!
Cô thu dọn đồ đạc, tắt di động, bắt xe về nhà bố mẹ. Không muốn gặp bất cứ ai trong bọn họ nữa!
Sau bữa tối, bố Nghiêu Vũ giận dữ chỉ vào vợ, nói: “Tiền để dành cho Tiểu Vũ mua nhà, lại đem đi mua nhà cũ ở thị trấn cổ? Sao lẩm cẩm thế? Đây là chuyện cô có thể can thiệp được ư?”.
“Bố, bố bực gì chứ, tiền đằng nào cũng cho con mua nhà. Chẳng qua chỉ là thay đổi địa điểm thôi!”. Nghiêu Vũ nói dỗi.
“Ồ, Nghiêu Nghiêu sao con ấu trĩ vậy? Thị trấn cổ muốn trở thành khu bảo tồn cấp tỉnh. Phải qua rất nhiều thủ tục, phải được chuyên gia thẩm định, báo cáo trình lên, thời gian ít nhất cũng một năm. Năm nay, trừ phi tập đoàn Gia Lâm nhượng bộ, lựa chọn địa điểm đầu tư khác, nếu không khu nhà cổ sẽ bị dỡ sạch. Con tưởng họ sẽ ngồi chờ lệnh của chính quyền thành phố, yêu cầu không được động đến khu nhà đó, họ sẽ tuân thủ hay sao?”.
“Hợp đồng đã kí với tập đoàn Gia Lâm, thành phố lấy tiền đâu bồi thường? Huống hồ, với tình hình hiện nay, chính quyền dựa vào đâu ra lệnh không được dỡ bỏ. Cho dù ra lệnh, Gia Lâm có thể làm như không nghe thấy, chỉ trong một đêm họ sẽ dỡ sạch! Sau đó tìm một người đứng ra chịu trách nhiệm là xong, khu nhà cũ chẳng phải vẫn biến mất?”.
“Bố biết, khu nhà cổ, nếu có người đầu tư khai thác theo kiểu khác, lập tức sẽ có giá trị. Hiện nay, khu bị dỡ cũng chỉ là những ngôi nhà đã xuống cấp nghiêm trọng ở ven sông, bên rìa thị trấn, không ảnh hưởng nhiều đến cảnh quan thị trấn cổ. Lãnh đạo thành phố cũng nói, vốn đầu tư phát triển địa phương cũng khó khăn, đây là dự án đầu tư lớn nhất trong năm nay. Còn hi vọng sẽ tạo ra ảnh hưởng tích cực, thu hút những nhà đầu tư khác, dù gì bố cũng từng làm việc ở đó, địa phương thu hút được mấy chục triệu đầu tư cũng không đơn giản”.
Nghiêu Vũ lẩm bẩm: “Lạc viên Huỳnh gia với những ngôi nhà bố cục hình chữ Đa không còn nữa, chính mắt con nhìn thấy nó bị san phẳng. Lạc Viên Trương gia con mua bố cục hình chữ Phúc, có bốn cái sân. Con không nói họ phá đi xây nhà mới là phạm luật, dù gì con cũng đã mua, họ muốn xây, nhất định phải hỏi ý kiến con, đúng không? Con sẽ phản đối, không di dời, cố tình kéo dài thời gian trong hai tháng, sau đó khiếu nại cũng khoảng nửa năm, rồi lại tiếp tục phản đối hai tháng nữa, vậy là chẳng phải có đủ thời gian để chuyên gia thẩm định, báo cáo trình lên? Chỉ cần kéo dài thời gian là được”.
“Con chỉ toàn gây rắc rối cho bố!”. Bố Nghiêu Vũ cười, thở dài: “Cũng tốt, cứ trì hoãn đi, bố sẽ gọi điện cho lãnh đạo thành phố, quyết định kéo dài, đằng nào cuối năm sau tập đoàn Gia Lâm mới bàn giao công trình giai đoạn một, đến giai đoạn hai, thời gian trì hoãn cũng được kha khá. Sau đó sẽ nói chuyện với chủ tịch tập đoàn Gia Lâm”.
Nghiêu Vũ phấn khởi nhảy lên hôn bố. “Cám ơn bố, bố đúng là ông bố tốt, con biết bố con là vị quan tòa công minh mà!”.
“Còn cô nữa, ăn cơm thôi. Từ nay không được cho tiền Nghiêu Nghiêu nữa! Đúng là lẩm cẩm!”. Ông trìu mến trách vợ.
Nghiêu Vũ nhào về phía mẹ: “Tiền mẹ kiếm được, bố không có quyền quản lí, mẹ không cho thì con tự kiếm, không kiếm được thì con cứ ở lì! Nhà mình rộng thế này, thế nào chẳng có chỗ cho con? Nếu bí quá, con sẽ ở chung chuồng với Ngoan Ngoan”.
“Ha ha”. Bố mẹ Nghiêu Vũ bật cười. Bố cô âu yếm nhìn con gái, con bé đúng là bảo bối của ông, không biết chàng trai nào lấy được nó. Nghĩ vậy ông vui vẻ hỏi: “Nghiêu Nghiêu, lần trước con nói con và Đồng Tư Thành sẽ tìm hiểu thêm, bây giờ sao rồi?”.
“Bố đừng nhắc đến nữa, chia tay rồi, con không muốn sống với anh ấy. Chẳng có cảm giác gì”.
“Con bé này, bây giờ còn cảm giác gì nữa? Nhìn người nên coi trọng ưu điểm”.
“Chuyện này bố mẹ không phải bận tâm, không được can dự vào việc riêng của con”. Tâm trí lại rối, cô đột nhiên nói: “Bố mẹ! Có thể con phải đi xa một thời gian”.
“Làm gì?”.
“Lần trước, mấy bài viết của con được tạp chí đánh giá tương đối tốt. Con cũng thấy hứng thú, định làm một chương trình giới thiệu toàn cảnh các thị trấn cổ trên toàn quốc quảng bá cho du lịch. Biên tập nói, nếu chất lượng tốt có thể in thành sách. Vì vậy con định đi Giang Nam trước. Ở đó có nhiều thị trấn cổ”.
Mẹ Nghiêu Vũ lo lắng: “Con gái đi một mình, liệu có nguy hiểm?”.
“Những thị trấn cổ con định đến, hầu hết đều nổi tiếng, toàn những danh thắng, đâu phải hang động âm u. Tuyên truyền quảng bá cho du lịch mà. Không sao đâu, con biết tự chăm sóc. À, hằng ngày con sẽ nhắn tin cho bố mẹ. Con có trang web riêng, bố mẹ cứ vào xem!”. Nghiêu Vũ tràn trề phấn khích.
“Họ trả bao nhiêu? Lộ phí thế nào?”,
“Đây là bài độc quyền, nên họ tính tất cả chi phí vào tiền nhuận bút, chuyên đề cho một số báo, khoảng ba ngàn”.
“Thế này vậy!”. Bố Nghiêu Vũ suy nghĩ rồi nói: “Con vẫn nhớ Trần Nghiệp con trai bác cả chứ? Sau khi xuất ngũ, làm bảo vệ mấy năm, thấy không có triển vọng, định chuyển việc khác, để anh ta đi cùng giúp đỡ bảo vệ con, bố mẹ mới yên tâm. Hai anh em ở một phòng cũng không sao. Con bao ăn bao ở, lương tháng trả năm trăm. Nhưng có một nhiệm vụ, con phải tìm cho Trần Nghiệp một công việc có triển vọng, chắc chắn anh ta đồng ý”.
“Vậy thì con chẳng còn đồng nào?”. Nghiêu Vũ nhăn nhó.
“Ha ha, đợi khi ra được sách con khắc có tiền. Như vậy càng đảm bảo, đúng không?”.
Không gian về đêm càng yên tĩnh. Nghiêu Vũ không ngủ được. Liếc di động mấy lần, vẫn không chịu mở máy. Cô sợ nhìn thấy những cuộc gọi nhỡ, những tin nhắn của Hứa Dực Trung, sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ không giận anh nữa. Trằn trọc mãi không kìm được, đành mở máy. Một phút sau, quả nhiên máy rung, có tín hiệu tin nhắn. Lòng cô cũng rung theo, sau đó là cảm giác ngọt ngào xen lẫn chua chát. Cô nhấn nút, tổng cộng có ba tin nhắn, một của Đồng Tư Thành, một là tin dự báo thời tiết, cuối cùng là tin quảng cáo. Tin của Đồng Tư Thành: “Đỗ Lối chỉ nói em mua nhà ở thị trấn cổ và định ngăn cản tập đoàn Gia Lâm dỡ nhà cũ, ngoài ra không nói gì nữa”. Tin dự báo thời tiết: “Ngày mai âm u có mưa nhỏ, nhiệt độ: - oC, trời chuyển lạnh, chú ý giữ ấm”.
Tin quảng cáo: “Hoa viên X long trọng khai mạc. Đăng kí sớm trở thành hội viên, sẽ được ưu đãi %”.
Không có điện thoại cũng không có tin nhắn của Hứa Dực Trung.
Nghiêu Vũ hít một hơi thật mạnh khiến lục phủ ngũ tạng đều đau. Anh tin là thật ư? Vẫn giận cô sao? Mắt đỏ hoe, cô tắt di động, quẳng sang bên.
Ngày trước đau khổ, mong nhớ Đồng Tư Thành, bây giờ lẽ nào với anh cũng thế?