Mùa Quýt Chín

quyển 1 chương 19: biểu diễn ảo thuật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Hai tiếng sau, Ninh Trừng theo Lục Mang đến sân thể dục trường tiểu học Trường Tân.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng xua tan lớp sương mù dày đặc bao bọc cả thành phố. Trong vườn trường, không khí tươi mát, trời thu, lá cây đã ngả sang màu vàng úa.

Trên sân thể dục, có một lớp đang học thể dục. Cách đó không xa trên mặt cỏ, Lục Mang nằm ngửa ở đó, đôi tay đặt sau gáy, chân dài vắt chéo, dáng vẻ tùy ý thong dong.

Ninh Trừng dẫn một cậu bé mập mạp đến trước mặt anh, “Giáo sư Lục, đây là Trương Hàng, lớp cậu bé đang học thể dục, thầy dạy thể dục chưa tới, tôi đã nói một tiếng với lớp trưởng, chúng ta nói ngắn gọn, không thể trì hoãn việc học của cậu bé.”

Lục Mang lập tức ngồi thẳng dậy, một tay đặt trên đầu gối nửa gập, một tay kéo Trương Hàng, nghiêng đầu nhìn cậu bé, “Cháu cứ tới như vậy à? Không sợ cô ấy là người xấu, bắt cháu đi sao?”

Cậu bé lập tức lắc đầu, trên gương mặt tròn vo, thịt hai bên má lắc lắc như thạch trái cây, làn da cậu bé hơi đen, vẻ mặt lại có vẻ rất nghiêm túc, “Cháu biết chị ấy không phải là người xấu, chị ấy là cháu của ông bán trái cây, ông đó hay cho cháu ăn quýt, cho nên không phải là người xấu. Nhìn chú giống người xấu hơn, cho nên chú tìm cháu có chuyện gì?”

“Chú giống người xấu?” Đôi mắt hẹp dài của Lục Mang hơi híp lại, vô tình nhớ đến không lâu trước đây, đã từng bị người phụ nữ nào đó coi là kẻ giết người phanh thây, khóe môi anh mỉm cười, “Chú nói cho cháu một bí mật, phụ nữ có bề ngoài đẹp thì càng dễ dàng mê hoặc người khác, nhìn thì có vẻ là người tốt, thật ra thì không phải. Cái loại nhìn không giống người tốt như chú, thật ra cũng không xem là người tốt, nhưng chắc chắn không phải người xấu.”

“…” Hai tròng mắt Trương Hàng đảo qua đảo lại qua một vòng, rất rõ ràng, cậu bé không hiểu gì cả.

Ninh Trừng ngồi xổm xuống trước mặt Trương Hàng, cười giải thích cho cậu bé, “Chú ấy đang đùa với cháu đấy, chị không phải là người xấu, chú ấy và chị cùng nhau đến, cho nên chú ấy cũng không phải là người xấu. Chị và chú ấy muốn hỏi em chút chuyện, trưa thứ sáu, sau khi các em tan học về, bố em tới đón em, hai người nhìn thấy có người mang Lưu Tiểu Đồng đi trên đường phải không?”

Trương Hàng nhanh chóng lắc đầu, tỏ vẻ không có rồi lại mím chặt miệng, không nói lời nào. Loại vẻ mặt này, vừa thấy là biết, người lớn đã dặn dò trước không được nói lung tung.

Ninh Trừng còn muốn hỏi tiếp, lại bị Lục Mang chen ngang, “Trương Hàng, cháu có muốn xem chú biểu diễn ảo thuật không?”

“Muốn, chú biết biểu diễn ảo thuật à? Cháu muốn xem.” Trương Hàng lập tức ngồi xếp bằng, hai con mắt nhìn chằm chằm vào tay Lục Mang, dáng vẻ chờ xem kịch vui.

Ninh Trừng cũng chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh cậu bé, nhìn Lục Mang bắt đầu biểu diễn ảo thuật.

Đôi tay anh mở ra, lay lay trước mặt Trương Hàng, hỏi cậu bé, “Nhìn tay của chú, bây giờ không có gì phải không?”

Trương Hàng mở to hai mắt, nghiêng đầu nhìn trên dưới trái phải, tỉ mỉ xác nhận một lần mới gật đầu, “Vâng, không có, chú, chú sẽ biến ra cái gì? Có thể biến ra tiền không?”

Lục Mang không nói chuyện, một bàn tay nắm lại, một bàn tay khác không biết lôi đâu ra cái khăn tay màu trắng, phủ lên cái tay đang nắm lại, tay còn lại xòe năm ngón tay ra, cánh tay duỗi về phía không trung, làm mấy động tác nhỏ, cuối cùng là nắm lại, giống như bắt được thứ gì đó, cố sức ném về phía cái tay đang đắp khăn tay, sau đó nhanh chóng kéo khăn tay ra.

Nắm tay mở ra, bên trong thế nhưng lại có một đồng tiền xu.

“Oa, chú giỏi quá, thật sự biến ra tiền!” Trương Hàng vỗ tay thật mạnh, có vẻ rất hưng phấn.

Ninh Trừng muốn cười, lại cố gắng nhịn xuống, loại mánh khóe nhỏ này, chắc chỉ có thể lừa được mấy đứa trẻ năm sáu tuổi. Vẻ mặt của cô, tất cả đều rơi vào mắt Lục Mang.

“Chú có thể biến ra tiền cho cháu, còn có thể biến ra hoa cho chị ấy, cháu có tin không?” Anh vừa nói chuyện, vừa bắt đầu động tác trên tay.

Mấy động tác này, không khác vừa rồi lắm, chỉ là, lúc lấy khăn tay ra, trong tay anh thật sự có một bông hoa hồng.

Ninh Trừng cảm thấy khó hiểu, tiền xu nhỏ, anh có thể giấu trong tay, nhưng hoa lớn như vậy, anh giấu ở đâu? Làm sao để biến ra?

Lục Mang đưa hoa hồng cho cô, để cô tự nghĩ làm cách nào để biến ra, anh thì bắt đầu nói chuyện với Trương Hàng, nói một chút chuyện khi còn nhỏ.

Chỉ là, cô không biết anh đang nói thật hay giả.

Anh nói khi anh còn nhỏ, rất thích bắt nạt một cô bé tên Kiều Phi Tuyết, bởi vì bím tóc của cô bé đó rất dài, anh không có việc gì liền thích giật bím tóc cô bé đó chơi.

Anh nói đến đây, Trương Hàng lập tức nở nụ cười, hạ giọng, thân thể hơi nhích về phía Lục Mang, “Chú à, cháu và chú giống nhau, cháu thích nhất là giật lông mi Trình Tiểu Khiết, lông mi cậu ấy dài lắm…” Trương Hàng vừa nói xong, lập tức dùng tay che miệng lại, giống như muốn ngăn mình nói, nhưng đã không còn kịp.

Ninh Trừng rất muốn hỏi tiếp, trong lúc vô tình thấy Lục Mang nhìn mình, hơi lắc đầu với cô, chắc là bảo cô đừng hỏi tiếp. Trương Hàng lại bắt đầu hỏi Lục Mang, sau đó thế nào.

Lục Mang tiếp tục kể chuyện xưa của anh, “Sau đó, có một cậu bé cùng tuổi chú, tên là Thiệu Hàm Hề xuất hiện. Lần nào chú giật bím tóc Kiều Phi Tuyết, Thiệu Hàm Hề cũng tới tìm chú tính sổ, hai người bọn chú liền đánh nhau, chú đánh không lại Thiệu Hàm Hề, liền mắng cậu ta là đứa không có bố mẹ.”

Giọng Lục Mang đột nhiên thấp xuống, biểu tình trên mặt ảm đạm không chút ánh sáng, lần đầu tiên Ninh Trừng nhìn thấy loại vẻ mặt ưu thương này của anh, trước đây, mặt anh luôn không nhìn ra biểu cảm gì, dường như là không thèm để ý đến chuyện gì cả. Nhưng giây phút này, cô lại cảm giác được, cô bé Kiều Phi Tuyết này, hẳn là người anh rất để ý.

Trong lòng cô đột nhiên lại thấy chua xót khó hiểu.

“Chú, cháu biết chắc là chú rất buồn, bởi vì cháu cũng buồn. Cháu thật sự không cố ý mắng mẹ Lưu Tiểu Đồng là tài xế già, cháu chỉ là tùy tiện nói thôi, cháu cho rằng đó là nói đùa.” Trương Hàng cúi đầu, có vẻ thật sự rất hối hận.

Lục Mang tùy tay xoa đầu cậu bé, lập tức khiến tóc cậu bé rối tung, “Không sao, anh em chân chính sẽ không để ý những việc này. Sau đó chú xin lỗi Thiệu Hàm Hề, bố mẹ chú cũng thành bố mẹ chú ấy. Bây giờ chú ấy rất tuyệt, trở thành nhà khoa học, chuyên môn nghiên cứu và chế tạo người máy. Sau này cháu và Lưu Tiểu Đồng cũng sẽ như vậy.”

“Nhưng mà không thấy Lưu Tiểu Đồng đâu nữa rồi, cậu ấy bị người xấu mang đi. Cậu ấy kêu cháu báo cảnh sát, nhưng mà bố cháu không cho cháu nói lung tung, còn mang cháu về nhà ông bà nội.” Trương Hàng đột nhiên òa khóc, thật sự đau lòng.

“Chú ơi, cháu không muốn Lưu Tiểu Đồng bị người xấu bắt đi, đúng là có lúc cháu rất ghét cậu ấy, cái gì cậu ấy cũng tốt hơn cháu, thành tích tốt, lại không bắt nạt nữ sinh, các bạn học ai cũng thích cậu ấy, không thích cháu. Trình Tiểu Khiết vốn ngồi phía trước cháu, nhưng mà cậu ấy chê cháu quá ồn ào, thành tích lại không tốt, kêu thầy giáo cho cậu ấy đổi chỗ, cậu ấy ngồi trước Lưu Tiểu Đồng, cháu quá giận, hừ!”

Ninh Trừng nhìn vẻ mặt tức giận của cậu bé đối diện, trên mặt còn vương nước mắt, vừa tức vừa muốn cười.

Lục Mang lại không cười mà nhìn chằm chằm Trương Hàng, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Cháu tức giận, thành tích cháu sẽ tốt lên, bạn học sẽ thích cháu sao? Vậy sau này có phải tất cả mọi người đều không cần làm gì khác, không cần cố gắng học tập, không cần giúp đỡ bạn học, chỉ cần tức giận là được?”

Lần này thế mà Trương Hàng lại hiểu anh hỏi gì, lập tức lắc đầu, “Chú, vậy chú nói xem cháu nên làm thế nào? Có phải chỉ cần nói cho hai người những gì cháu và bố thấy hôm thứ sáu là có thể cứu Lưu Tiểu Đồng không? Nhưng mà cháu sợ bố mẹ sẽ mắng cháu.”

“Chính cháu tự lựa chọn, cháu có thể lựa chọn nghe lời bố mẹ, tiếp tục làm một người ích kỷ nhát gan, bạn học không thích cháu, sau này cũng không có anh em tốt, bạn tốt.” Lục Mang có vẻ không còn kiên nhẫn, nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng.

Trương Hàng dù sao cũng là một đứa trẻ, nghe mấy lời nghiêm khắc như vậy, nước mắt lập tức chảy xuống, bắt đầu nức nở.

Ninh Trừng đến ngồi gần Trương Hàng, lấy khăn giấy ra, lau nước mắt cho cậu bé, “Em cũng có thể lựa chọn cứu Lưu Tiểu Đồng, sau này các bạn học sẽ nói Trương Hàng là anh hùng nhỏ, không sợ người xấu. Với lại, em và Lưu Tiểu Đồng còn có thể trở thành anh em tốt, bạn tốt, giống như chú này và người bạn kia của chú vậy.”

Trương Hàng gật đầu như giã tỏi, kể lại toàn bộ đầu đuôi tình cảnh trưa thứ sáu lúc rời khỏi trường học, nhìn thấy Lưu Tiểu Đồng bị người ta mang đi. Chỉ là, cuối cùng trước khi rời đi, cậu bé vẫn xin hai người đừng nói cho bố mẹ cậu bé, có được lời hứa khẳng định, cậu bé mới vui vẻ đi theo thầy giáo thể dục tới đón, quay lại đội ngũ các bạn học.

Trương Hàng vừa rời khỏi, Ninh Trừng lập tức gọi điện thoại nói cho Lâm Khiếu Ba những manh mối mà Trương Hàng cung cấp, tuy không nhất định sẽ lập tức giải quyết được vấn đề.

Cô cúp điện thoại, Lục Mang thuận miệng nói một câu, “Đã muộn rồi.”

Ninh Trừng nghe được sự phiền muộn trong giọng nói của anh, cũng biết lời anh nói có ý gì, nếu bố Trương Hàng báo cảnh sát ngay lúc ấy, có lẽ Lưu Tiểu Đồng căn bản sẽ không bị mang đi. Cho dù lúc đó có sợ hung thủ sẽ áp dụng thủ đoạn với hai bố con, không dám báo cảnh sát thì xong việc vẫn có thể phối hợp với cảnh sát điều tra vụ án, có lẽ cũng sẽ không đến mức như bây giờ.

Bây giờ, tung tích của Lưu Tiểu Đồng vẫn không rõ như cũ, sinh tử chưa biết.

Nếu không phải hôm nay Lục Mang dùng một trò ảo thuật nhỏ, cùng chuyện cũ của mình đổi lấy sự tin tưởng của Trương Hàng, khả năng là họ còn không lấy được những manh mối này.

“Cho dù muộn, nhưng nhiều thêm một manh mối luôn là chuyện tốt. Hung thủ cầm súng uy hiếp Trương Hàng và bố cậu bé không được nói lung tung, trong nước quản chế súng vô cùng nghiêm khắc, người bình thường sẽ không có súng, nói lên thân phận của người này không bình thường. Đội phó Lâm đã sắp xếp người lần theo manh mối có súng này để điều tra tung tích hung thủ.”

Lục Mang đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhanh chóng lấy điện thoại ra, ấn bàn phím, “Bảo bọn họ điều tra xem gần đây có đoàn làm phim hình sự hay đoàn làm phim hành động nào quay ở thành phố Hồng không, với lại, mấy diễn viên nổi tiếng đã dùng diễn viên đóng thế nào, đặc biệt là diễn viên đóng thế phim cổ trang.”

“Đúng vậy, sợi tóc dài kia, diễn viên đóng phim cổ trang cần dùng tóc giả.” Những chi tiết vốn rất mơ hồ trong đầu Ninh Trừng, đột nhiên trở nên rõ ràng, cô lập tức gọi lại cho Lâm Khiếu Ba, báo những thông tin này cho anh ấy.

Chờ cô sắp xếp xong tất cả, Lục Mang đã đứng dậy, “Phải ăn cơm trưa rồi, chúng ta đi mua đồ ăn.” Anh vừa nói vừa đi đến trước mặt cô, vươn tay về phía cô, muốn kéo cô lên.

Ninh Trừng ngẩng đầu nhìn anh, vốn anh đã rất cao lớn, bây giờ với tư thế một đứng một ngồi này, cô càng cảm giác anh giống như người khổng lồ đứng dưới trời xanh mây trắng. Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn đặt tay vào lòng bàn tay anh.

Tay anh rất to rộng, cô cảm giác hình như nó không còn lạnh như trước, trên thực tế, lúc anh nắm chặt tay cô, cô cảm giác lòng bàn tay anh như có một ngọn lửa. Cả người cô được sưởi ấm rất dễ chịu.

Anh kéo một cái là đã có thể kéo cả người cô lên. Cô lại vì thất thần nãy giờ, không đứng vững, thân thể lập tức ngã sấp về phía anh.

Ninh Trừng gấp gáp, tùy đặt trên ngực anh, muốn đẩy anh ra. Nhưng trong tay cô còn bông hoa hồng vừa rồi anh dùng ảo thuật biến ra, cô lo sẽ làm gãy cành hoa, tay vừa chạm đến cơ thể anh lại lập tức rụt về.

Tầm mắt hai người đều dừng ở bông hoa hồng trên tay cô, trong chốc lát không ý thức được, cơ thể hai người đang dán chặt vào nhau.

Tầm mắt Lục Mang từ hoa hồng chuyển đến mặt cô. Gương mặt trước mắt, làn da rất mịn, ánh mặt trời như chiếu xuyên qua làn da cô, trong sáng long lanh, càng giống như ánh sáng mỏng do chính cô phản chiếu lại.

Anh lại nghĩ tới một loại sinh vật, tinh linh.

Ngày hôm qua, cách một con đường nhìn cô, ánh trăng rất mờ, không biết là do đèn đường hay là do vấn đề của đôi mắt anh, lúc cô vẫy tay với anh, anh cảm giác đỉnh đầu và tay cô có một vòng hào quang bao quanh, giống như tia nắng ban mai vừa hé ra, ánh mặt trời chiếu xuống núi non trùng điệp, miêu tả hình dáng núi non, bên ngoài phát ra ánh sáng nhạt.

Giây phút kia, anh cũng nghĩ đến tinh linh, loại sinh vật trong tiểu thuyết huyền huyễn phương Tây anh đọc được khi còn nhỏ, cũng là một loại hình tượng mà anh thích nhất.

Giây phút này, tầm mắt anh không chịu khống chế mà tiếp tục dừng lại trên mặt cô.

Ngũ quan phụ nữ khéo léo xinh đẹp, trong đôi mắt đen nhánh trong trẻo là một sức sống mãnh liệt cùng sự linh hoạt, trong veo như ánh sáng buổi trời thu, nhìn vào mắt cô, toàn thân anh có thể cảm giác được sự ấm áp nóng bỏng.

Môi cô hơi mím, đôi môi đỏ hồng mềm mại, độ cong cánh môi như một miếng quýt chín, nhẹ nhàng một cắn một cái là sẽ có nước quýt chua chua ngọt ngọt chảy ra.

Có lẽ là đứng quá gần nhau, anh có thể ngửi được một loại mùi hương đặc biệt trên người cô, một loại mùi hương tự nhiên nồng nàn như mùi quả, lại không cách nào nói ra cụ thể là mùi của loại trái cây nào. Có phần giống chanh.

Lục Mang nghĩ đến chanh mới thu hồi tầm mắt, thuận miệng hỏi cô, “Hoa hồng thơm không?”

Ninh Trừng hơi bất ngờ, vì sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy. Cô không biết thơm là như thế nào, trên mặt có nụ cười mỉm, nói sang chuyện khác, “Hoa ở đâu ra thế? Đừng nói cho tôi ảo thuật thật sự có thể hóa không thành có.”

“Không thơm à? Vì sao lại không trả lời câu hỏi của tôi?” Anh cúi đầu, mặt hai người càng sát lại gần nhau.

Hô hấp Ninh Trừng hơi ngừng lại, cảm giác thân hình cao lớn của anh lập tức hình thành một sự áp lực vô hình, bao quanh lấy cô. Cô nhìn vào mắt anh, hình như trong con ngươi đen nhánh có một bóng dáng nho nhỏ, là cô.

Tim cô như đột nhiên tạm ngừng, một giây, hai giây mới nảy lên một nhịp, mãi cho đến lúc tiếng chuông điện thoại cô vang lên, cơ thể kề sát nhau của hai người mới bỗng nhiên tách ra.

Ninh Trừng phục hồi tinh thần, trả lời một chữ, “Thơm.” Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng giọng cô lại hơi run rẩy, giống như lúc trẻ con nói dối sợ bị người lớn phát hiện, cố gắng biện giải.

Cô vội vàng dời tầm mắt đi, bắt đầu tìm điện thoại trong túi, tìm được điện thoại thì thấy là tài xế gọi tới, hỏi lúc nào hai người họ xong việc? Hình như không thể dừng xe trước cổng trường. Cô lập tức kéo Lục Mang, hai người bước nhanh đi về phía cổng trường. Mau chóng ngồi lên xe, rời khỏi trường học.

Hai người họ không có thời gian đi mua đồ ăn nấu cơm, trực tiếp trở về viện Nghiên cứu. Hôm nay là thứ hai, cũng là ngày thứ tư Lưu Tiểu Đồng mất tích, tâm trí Ninh Trừng vẫn luôn không yên ổn. Dựa theo những gì Lục Mang nói, người mang Lưu Tiểu Đồng đi hẳn sẽ xuất hiện trong hai ngày này, nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì. Bên Lâm Khiếu Ba cũng không có tiến triển như cũ, mãi cho đến buổi chiều lúc gần tan tầm, có tin tức, lại không phải tin tốt.

Đúng là bọn họ tìm được một kẻ tình nghi phù hợp với phác họa chân dân hung thủ của Lục Mang ở trong đoàn làm phim hình sự hợp tác giữa Hongkong và đại lục, nhưng vì phát sinh xung đột với diễn viên chính, một tuần trước hắn ta đã bị đoàn làm phim khai trừ. Đáng sợ nhất chính là, hắn ta trộm một khẩu súng của đoàn làm phim, không phải đạo cụ, là súng thật!

Ninh Trừng bất an, kéo dài cho đến buổi chiều thứ ba. Cô và Lục Mang đều ở viện Nghiên cứu, Ninh Hạo Nhiên gọi điện thoại tới.

Cô ấn nghe máy, trong điện thoại, giọng Ninh Hạo Nhiên dồn dập, vừa nghe là có thể cảm giác được bây giờ ông đang rất nôn nóng, dùng dăm ba câu đã biểu đạt hết ý của mình.

Ninh Trừng quay đầu nhìn về phía Lục Mang, giọng Ninh Hạo Nhiên rất lớn, hẳn là anh cũng nghe được, đôi mắt đen thoáng hiện ánh sáng, “Nhân vật mấu chốt rốt cuộc cũng xuất hiện. Lập tức thông báo cho Lâm Khiếu Ba bắt người!”

Ninh Trừng nghe thấy anh nói muốn bắt người, vẻ mặt cô ngạc nhiên, mọi chuyện xoay chuyển quá nhanh, cô hoàn toàn chưa phản ứng lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio