Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Chạng vạng, trời nhá nhém tối.
Trên con đường cái rộng lớn, xe phun nước vừa đi qua, sạch sẽ không nhiễm chút hạt bụi, nước trên con đường còn chưa khô, bốc lên một tầng khí nóng. Thời tiết lúc lạnh lúc nóng, biến hóa khiến người ta trở tay không kịp, mấy ngày trước còn mặc áo len, giờ phút này, người qua lại trên đường cái lại trở về với những bộ cánh mát mẻ mùa hè.
Ninh Trừng dắt tay Lưu Tiểu Đồng, đi trên lối đi bộ bên đường.
Lưu Tiểu Đồng có vẻ không vui lắm, mẹ cậu bé vốn đã đồng ý với cậu bé, tan tầm sẽ đến tiệm trái cây đón cậu bé, sau đó dẫn cậu bé đi ăn hamburger chúc mừng sinh nhật. Kết quả, nửa giờ trước mẹ cậu bé gọi đến tiệm trái cây, nói là vì tăng ca tạm thời, không thể tới đón cậu bé, bảo cậu bé tự về.
Ông Thương Hải kiên trì muốn đưa cậu bé đi, bất đắc dĩ hai ngày nay thắt lưng ông rất đau, sáng sớm mai còn phải đến một bệnh viện ở Hồng Kông khám bệnh. Cuối cùng, Ninh Hạo Nhiên kêu Ninh Trừng đưa Lưu Tiểu Đồng về nhà.
Trước kia Ninh Trừng cũng đã từng đưa cậu bé về, cơ bản thì vẫn còn nhớ đường, nhưng con đường trước mắt hai người đang đi, hoàn toàn là hướng ngược lại. Lưu Tiểu Đồng lôi kéo ép cô đi đường này, đến bồn hoa của một bệnh viện Phụ nữ và Trẻ em ở vùng lân cận mới dừng lại.
“Chị Quất Tử, chính là chị ấy, chị ấy chính là chị Họa Mi, chị ấy đã đồng ý sẽ vẽ một bức tranh cho em.” Lưu Tiểu Đồng chỉ vào một cô gái trẻ tuổi đang dùng chân vẽ tranh ở ven đường.
Lưu Tiểu Đồng kéo tay cô đi đến trước tiệm tranh. Thật ra tiệm tranh đó chỉ là một tấm vải bạt trải giữa đất, bên trên bày đầy những bức tranh đã hoàn thành, tất cả đều là hình ảnh một con chim đậu trên chạc cây, đối mặt với ánh mặt trời. Theo như Lưu Tiểu Đồng giải thích, con chim trong tranh hẳn là chim Họa Mi, đây có lẽ là lý do mà cậu bé gọi cô gái trẻ này là chị Họa Mi.
Hoạ Mi đang chuyên chú vẽ tranh, cô ấy không có tay, dùng ngón chân kẹp một ngòi bút vẽ, đang vẽ trên nền giấy trắng, mỗi một nét vẽ đều vô cùng chú trọng. Cô gái này có vẻ không lớn, chắc khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mi thanh mục tú [], tóc buộc đôi ngựa.
[] Mi thanh mục tú: chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ ánh mắt sáng và đẹp, thường dùng để nói đến một cô gái đẹp
Ninh Trừng nhìn cô gái vẽ khó khăn như vậy, có chút chua xót. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô gái đã vẽ xong một bức tranh, cười nhìn về phía hai người họ, “Tiểu Đồng, em đến rồi à? Bức này tặng cho em, chúc em sinh nhật vui vẻ!”
Hoạ Mi hất cằm về phía bức tranh vừa vẽ xong dưới đất, ý bảo Lưu Tiểu Đồng tự cầm lấy.
Lưu Tiểu Đồng cho hai tay vào túi, tìm nửa ngày mới lấy ra được một đồng tiền xu, bỏ vào cái lon trước tiệm tranh rồi vui vẻ phấn chấn đi lấy bức tranh.
“Cảm ơn em, Tiểu Đồng.” Hoạ Mi cũng cười rất vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Ninh Trừng không biết vì sao, hốc mắt cô tự nhiên nóng lên, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Thành phố Hồng có rất nhiều người tàn tật ăn xin trên đường như vậy, đa phần là sử dụng toàn lực để tranh thủ sự đồng tình của người qua đường, đổi lấy chút thu nhập. Cũng đa số người nhắm mắt làm ngơ, chỉ có rất ít người sẽ bố thí một chút.
Đây là tình hình chung mà cô nhìn thấy. Nhưng trước mắt, mặc kệ là Họa Mi ăn xin, hay Lưu Tiểu Đồng bố thí, hai người họ đều dùng phương thức của mình, giữ lại tôn nghiêm làm người. Loại thái độ đáng quý này cũng khiến cô bị cảm hóa.
Cô ngồi xổm trước quán, vừa chọn tranh vừa cố ý như vô tình mà hỏi: “Nghe Tiểu Đồng nói em vẽ rất đẹp, cậu bé cố ý kéo chị đến mua tranh. Nhà của chị không lớn, muốn mua hai bức, bài trí trong phòng thiên về tông màu ấm, em góp ý cho chị đi, nên treo bức tranh nào?”
Gương mặt Hoạ Mi ửng đỏ, có vẻ ngượng ngùng, “Cảm ơn chị, em vẽ không tốt, trước kia lúc còn tay mới vẽ đẹp. Nhưng mà em sẽ tiếp tục luyện tập. Nếu chị thích tông màu ấm, em cảm thấy bức ‘Ánh Bình Minh Đầy Trời’ tương đối được, còn có bức ‘Hoàng Hôn Đẹp Nhất’, cũng là tông màu ấm.”
Ninh Trừng cầm lấy hai bức tranh, hỏi cô gái bao nhiêu tiền, cô gái nói hai tệ.
Ninh Trừng lập tức kinh ngạc, hỏi mới biết được, một bức tranh như thế, cô gái phải vẽ ít nhất là hai tiếng đồng hồ, một ngày cũng không vẽ được mấy bức.
Trong lòng cô như có gì nghẹn lại, suy tư một lát, trong đầu đột nhiên hiện lên căn nhà xám xịt của Lục Mang, lập tức có ý tưởng.
“Chị còn muốn mua thêm vài bức, lần này cần chọn tông màu lạnh, hoặc là sắc thái trung tính, nhưng bởi vì căn nhà toàn màu xám, tốt nhất là có thể đem lại hiệu quả thị giác khiến căn phòng trông sáng hơn một chút.”
Hoạ Mi suy tư một lúc lâu, “Có hai bức tranh, ‘Ánh sao ấm áp’, ‘Tuổi vàng kim như nước’, một cái màu bạc, một cái màu vàng, dùng bột màu bạc cùng bột màu vàng, rất sáng, nhưng không quá chói mắt, hẳn là tương đối thích hợp. Nếu chị còn muốn nhiều hơn, về nhà em sẽ tìm thêm.”
“Muốn, càng nhiều càng tốt. Em không cần phải gấp, cứ từ từ vẽ, chị và Tiểu Đồng ở ngay vùng lân cận, bọn chị sẽ thường xuyên đến đây.” Ninh Trừng cầm bốn bức tranh, thanh toán một tờ tiền giấy năm nguyên (~ VND), vốn cô muốn nói không cần thối lại, nhưng cuối cùng vẫn tự mình lấy trong cái lon một đồng xu một nguyên, rồi lại nhìn về phía Hoạ Mi, quơ quơ đồng xu một nguyên này với cô ấy.
Dường như Hoạ Mi cũng hiểu dụng ý của cô, trông đặc biệt vui vẻ, không ngừng nói “Cảm ơn”.
Sắc trời đã không còn sớm, Ninh Trừng bảo Họa Mi về sớm chút, cô ấy nói lát nữa sẽ có người đến đón cô ấy, bảo cô và Tiểu Đồng đi trước. Ninh Trừng sợ mẹ Lưu Tiểu Đồng chờ, kêu cậu bé tạm biệt với Họa Mi rồi nhanh chóng rời đi.
Nhà Lưu Tiểu Đồng ở một xóm nhỏ trong thành phố, cũng ngay vùng lân cận, hành lang rất hẹp, ánh sáng cũng tối tăm. Lúc Ninh Trừng đưa cậu bé đến trước nhà, đúng lúc đó mẹ cậu bé cũng về, gương mặt có vẻ rất mỏi mệt, người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi, quần áo mộc mạc, có bôi chút son phấn nhưng vẫn lộ vẻ già nua. Cô ta nói “cảm ơn” với Ninh Trừng, kéo Lưu Tiểu Đồng, hỏi cậu bé muốn ăn hamburger hay kem.
Lưu Tiểu Đồng rất hiểu chuyện, có lẽ cũng biết mẹ mình rất mệt, chỉ nói thích ăn mì mẹ làm, không muốn ăn hamburger hay kem. Mẹ cậu bé nhìn cậu bé, hơi ngây ra một lát rồi chuẩn bị đứng dậy vào bếp làm mì. Cô ta nói Ninh Trừng ở lại cùng ăn, Ninh Trừng biết đây là thời gian hai mẹ con họ ở với nhau, không nên quấy rầy, tìm một cái cớ rồi đi.
Sau khi ra khỏi nhà Lưu Tiểu Đồng, Ninh Trừng lại đến con đường có bệnh viện Phụ nữ và Trẻ em kia, tiệm tranh đã không còn. Cô đứng trước tiệm tranh, đứng yên một lát rồi xoay người rời đi.
Lúc xoay người, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một loạt hình ảnh liên tiếp, Lưu Tiểu Đồng ngã vào vũng máu, Hoạ Mi quỳ gối bên cạnh, không ngừng kêu khóc, sau đó tiếng khóc la đột nhiên dừng lại, hình như cô ấy bị đẩy về phía trước, lập tức ngã xuống người Lưu Tiểu Đồng, không còn nhúc nhích.
“Tiểu Đồng, Hoạ Mi, mau đứng lên, chạy mau…” Trong lòng Ninh Trừng nóng như lửa đốt, không ngừng kêu to.
“Cô gái, cô làm sao thế? Có phải bị bệnh rồi không?” Một người qua đường đẩy cánh tay cô, có lẽ là bị phản ứng của cô làm hoảng hốt.
Lúc này Ninh Trừng mới phục hồi tinh thần lại, hình ảnh trong đầu biến mất, chính cô thì vẫn không ngừng thở dốc, cũng như một tuần trước, lúc cô đối mặt với Hàn Y Lâm, cũng trải qua cảm giác như vậy.
Cô lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì, nói “Cảm ơn” rồi nhanh chóng trở về.
Về đến nhà, chuyện thứ nhất Ninh Trừng làm chính là dặn dò Ninh Hạo Nhiên, nhất định phải nghĩ cách nói với mẹ Lưu Tiểu Đồng, bảo cô ta trông chừng cậu bé cho kỹ. Còn Họa Mi kia, cô tính ngày mai giữa trưa lúc tới nhà Lục Mang, mượn cơ hội mua tranh, kêu cô ấy cẩn thận một chút.
Dĩ nhiên, Ninh Hạo Nhiên không tin loại cách nói dự cảm linh tinh này, không để ở trong lòng. Thấy sắc mặt cô không tốt, chỉ cho rằng vì mai cô phải đến viện Nghiên cứu làm việc, quá căng thẳng nên mới vậy, sau khi cơm nước xong liền thúc giục cô về nghỉ ngơi.
Ninh Trừng về lại chung cư, nhanh chóng tắm rửa, lúc trèo lên giường mới mười giờ. Cô hồi tưởng lại những chuyện vừa trải qua lúc chạng vạng, tìm điện thoại, gọi cho Hàn Y Lâm.
Hàn Y Lâm nghe thấy cô nói muốn tiếp tục làm pháp y, ngày mai sẽ đi viện Nghiên cứu làm thì vui thay cô. Chỉ là Ninh Trừng lại nhắc cô ấy cẩn thận, khiến cô ấy tò mò, “Ninh Trừng, cậu cố ý gọi điện thoại tới, muốn nói mình phải cẩn thận đúng không? Vì sao, chẳng lẽ cậu thực sự có dự cảm gì đó, nhìn thấy mình chết hay gì?”
“… Nói bừa! Không có chuyện này.” Ninh Trừng lập tức phủ định, đối với thái độ bình tĩnh thong dong về sinh tử của cô ấy thì cảm thấy bất ngờ, cũng rất không thoải mái.
“Không có thì tốt, mình còn tưởng cậu thật sự tin lời học trưởng kia của cậu nói, cậu có giác quan thứ sáu gì đấy. Dự cảm được thì thế nào? Ai cũng sẽ chết thôi, chẳng qua khác nhau ở chỗ sớm hay muộn. Cho nên cậu không cần suy nghĩ nhiều quá. Nếu cậu thật sự có giác quan thứ sáu thần kỳ như vậy, thế thì cậu thử dự cảm xem, bạch mã hoàng tử của cậu khi nào mới xuất hiện. Xuất hiện thì nhất định phải giữ chặt đấy, đừng bỏ lỡ. Như vậy mới không uổng công cậu có năng lực đặc biệt như vậy.”
Hàn Y Lâm hiếm khi trêu đùa, nghe giọng có vẻ hôm nay tâm tình rất tốt.
“Cho dù là thế nào, cậu cũng phải cẩn thận, người đàn ông hôm đó đến quán, cậu nhất định không được tới gần anh ta, đừng đi xa nhà, đừng tiến hành những hoạt động mang tính nguy hiểm. Tóm lại phải chú ý an toàn từng giây từng phút.” Tuy rằng Ninh Trừng cảm giác mình nói những lời này hình như rất không khoa học, nhưng cô vẫn lặp lại nhấn mạnh, bảo cô ấy chú ý an toàn.
Hàn Y Lâm đồng ý, kêu cô nghỉ ngơi sớm một chút, có rảnh thì đến quán cà phê. Hai người hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại.
Đêm nay, Ninh Trừng ngủ thật sự không an ổn, Hàn Y Lâm, Lưu Tiểu Đồng, Hoạ Mi, ba người này cứ xuất hiện trong đầu cô với những cảnh tượng kia, không ngừng lặp đi lặp lại trong giấc mộng, cô bừng tỉnh rất nhiều lần.
Lần tỉnh lại cuối cùng của cô, mới sáu giờ, đã không còn buồn ngủ nữa, cô không thể không bò dậy, gội đầu, còn tắm rửa, lăn lộn hết một buổi sáng sớm, lúc trang điểm xong, ra cửa mới bảy giờ rưỡi.
Viện Nghiên cứu cách chỗ cô ở không xa, đi bộ cũng chỉ mất nửa giờ, cô lo ngày đầu tiên đi làm sẽ rất bận rộn, ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một phần ăn sáng đơn giản, vội vàng ăn xong rồi lên xe buýt, lúc tới viện Nghiên cứu, vừa vặn tám giờ.
Ninh Trừng cho rằng hẳn là viện Nghiên cứu chưa có người, đến tầng ba, lúc đi ngang qua phòng thí nghiệm mới phát hiện, thế mà bên trong có một người.
Không phải ai khác, vậy mà lại là Lục Mang!
“Chào buổi sáng, giáo sư Lục.” Ninh Trừng đi vào phòng thí nghiệm, chào hỏi với anh.
Lục Mang quay đầu lại nhìn cô, có lẽ là không quen với loại xã giao này, khóe môi mấp máy cả buổi trời mới gian nan thốt lên một chữ “Ừ.” Sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục bận rộn việc trong tay.
Ninh Trừng không khỏi bật cười, cô nói “Chào buổi sáng”, anh nói “Ừ”, đây là kiểu đối thoại gì? Không phải anh nên trả lời là “Chào buổi sáng”, hoặc “Chào cô” vân vân sao?
Đương nhiên, cô không nói ra, trực tiếp đi đến trước mặt anh, phát hiện anh đang đóng dấu văn kiện, đúng là báo cáo giám định nhân chủng học cô giao cho anh ngày hôm qua, cùng với những bức ảnh liên quan đến Bạch Cốt Huyền Án.
Đây không phải là chuyện mà một trợ lý như cô phải làm sao?
Bỗng nhiên cô nhớ tới chuyện thêm tiêu vào đồ ăn của anh ngày hôm qua, mặt lập tức đỏ lên, “Giáo sư Lục, mấy tư liệu này để tôi đóng dấu đi. Ừm, trưa hôm qua …” Giọng cô còn nhẹ hơn tiếng muỗi bay, nhưng câu nói kế tiếp bị nuốt vào.
“Yên tâm, chỉ với chút tiêu này của cô, không cay chết tôi được.” Lục Mang vừa xem tư liệu trong tay vừa đáp lại cô một câu, “Photo ra bốn bản, đưa cho ai hẳn là không cần tôi nói cho cô, sáng nay thảo luận vụ án sẽ phải dùng đến.”
Anh nói xong thì buông tư liệu trong tay, xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.
Ninh Trừng nhìn bóng dáng anh rời đi, thở phào một hơi, thu hồi tầm mắt, bắt đầu đóng dấu tài liệu.