Edit: Nhược Vy
Beta:Quanh
Thành phố Cảng, phía Đông dần có tia sáng.
Còn trong khách sạn, trên sô pha đối diện cửa sổ, có một người đang ngồi, phảng phất như một pho tượng, không hề động đậy.
Gió sớm mát lạnh, chui qua khe hở của cửa sổ không đóng, tiến vào, tấm rèm sát đất bay phất phới.
Điện thoại bên cạnh vang lên tiếng chuông, vang hết một lần, yên ắng lại, không bao lâu sau lại vang lên. Chuyện như vậy, ba ngày nay, đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Cô mất tích!
Lục Mang chỉ cần nghĩ đến chuyện này, con dao sắc nhọn vẫn luôn cắm vào ngực liền bắt đầu quấy nhiễu lục phủ ngũ tạng của anh, đau đến mức anh không cách nào hít thở.
Đến bây giờ anh vẫn không tiếp nhận nổi, cô gái mà anh yêu, biến mất ngay dưới mi mắt anh.
Rốt cuộc chuyện xảy ra như thế nào?
Ba ngày trước, hai người họ quay lại thành phố Hồng, trải qua một đêm triền miên, thậm chí anh còn có thể nhớ rõ ràng mỗi một chi tiết.
Sáng sớm hôm sau, anh ngủ quên trong thư phòng, cô đến viện Nghiên cứu. Lúc anh tỉnh lại, nhận được điện thoại, lao tới hiện trường vụ án phạm tội thứ ba, chờ anh quay về, cô đã mất tích.
Vì sao lúc đó anh không đến viện Nghiên cứu tìm cô trước, sau đó cùng đi hiện trường vụ án? Vì sao lại muốn để cô ở nhà nghỉ ngơi?
Lục Mang nhìn hai tờ giấy nhớ trong tay.
Một tờ là cô để lại cho anh, "Ông xã, em làm bữa sáng rồi, nhớ ăn nha, em đến viện Nghiên cứu một lát, anh nghỉ ngơi đi."
Ký tên, Quất Tử yêu anh.
Một tờ là anh để lại cho cô, "Bà xã, anh đến Hongkong một chuyến, tối sẽ về. Em về rồi thì ở nhà nghỉ ngơi. Hôn em." Không có ký tên.
Lúc đó vì sao anh lại gấp gáp như vậy, mấy chữ "Chanh yêu em" cũng không kịp viết.
Lục Mang lập tức nhắm mắt lại, vò tờ giấy ghi chú anh viết ném vào thùng rác. Dù có viết thì sao? Căn bản là cô không đọc được.
Lục Mang đập mạnh vào tay vịn sô pha. Anh càng nghĩ càng nôn nóng, nếu còn không tìm thấy cô, chắc chắn anh sẽ phát điên.
Nhưng anh không thể điên, anh nhất định phải tìm được cô. Huống gì cô còn kêu anh chăm sóc Ninh Hạo Nhiên.
Lúc họ tìm được Ninh Hạo Nhiên, ông đã không còn quen biết anh, cả người rất tiều tụy. Kết quả kiểm tra cho thấy, Ninh Hạo Nhiên bị tiêm Protein Zeta, có nghĩa là ký ức lâu dài của ông đã bị cưỡng chế xóa bỏ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lục Mang chỉ có thể mang ông về, kêu Thiệu Hàm Hề chăm sóc.
Từ đó, tất cả manh mối đều gián đoạn, toàn bộ cảnh sát được điều động, gần như là tìm hết thành phố Hồng một lần, vẫn không tìm được cô. Cô sẽ ở đâu?
Lục Mang hồi tưởng tất cả chi tiết, muốn xâu chuỗi lại, hình thành manh mối có giá trị. Nhưng mỗi một manh mối, cuối cùng đều bị cắt đứt.
Lục Mang cố gắng kiềm chế để mình bình tĩnh lại, hít sâu, nhắm mắt, tuy rất mỏi mệt, đại não vẫn vô cùng nhạy bén, bên trong như có một chiếc lưới, nhanh chóng khuếch tán về bốn phía, liên hệ tất cả nhân vật, sự kiện như mảnh nhỏ.
Trịnh Tiểu Sênh là ai? Hàn Miểu Vân lấy danh nghĩa của cô ta mua toàn bộ con ngõ, vì sao bà ta lại làm như vậy? Ngoại trừ giấu tai mắt, chắc chắn còn nguyên nhân khác.
Trong đầu Lục Mang lóe lên, chẳng lẽ Trịnh Tiểu Sênh chính là thai phụ bị hại?
Hàn Miểu Vân đặt bẫy Tống Tranh Vanh và Tống Thanh Bắc giết Trịnh Tiểu Sênh, kẻ giết người trên sườn núi vẫn muốn lấy xương cốt Trịnh Tiểu Sênh về, Hàn Miểu Vân nghĩ nhầm là vì tình yêu. Con ngõ lấy danh nghĩa của Trịnh Tiểu Sênh để mua, rất có khả năng là Hàn Miểu Vân và kẻ giết người trên sườn núi gặp nhau, vậy nên Hàn Miểu Vân cũng hiến tế ngay ở đây... Loại chuyện này, đúng là chuyện mà loại phụ nữ lụy tình biến thái như Hàn Miểu Vân có thể làm được.
Trịnh Tiểu Sênh là con gái Trịnh Nông, người ngoài đều nói quan hệ giữa hai bố con này rất tốt, có thể cũng giống Hàn Miểu Vân và Tống Tranh Vanh, trong ngoài không đồng nhất không? Vậy thì rất có khả năng, Trịnh Tiểu Sênh và Trịnh Nông từng là đối tượng bị kẻ giết người trên sườn núi hành hạ.
Trịnh Nông mất tích một năm trước, mười năm trước Trịnh Tiểu Sênh đã chết ở nông trường trên hoang đảo của tập đoàn Tống Thị. Trịnh Nông không bị giết, có thể là luôn bị kẻ giết người trên sườn núi khống chế bằng thuốc?
Tống Tranh Vanh đâu? Cũng bị hắn ta khống chế?
Người của viện Nghiên cứu nói cô đến xem kết quả trùng tu gương mặt thai phụ bị hại, tư liệu có chứa đĩa CD hình ảnh trùng kiến gửi từ Mỹ đến đã bị cô mang đi, không có tư liệu sao chép. Tại sao kẻ bắt cóc cô muốn che dấu kết quả này?
Người muốn che dấu chân tướng cái chết của Trịnh Tiểu Sênh nhất là ai? Tống Tranh Vanh?
Nhưng nếu ông ta muốn che dấu, ở hiện trường hai người tự thiêu ở Tennessee, vì sao còn xuất hiện xương cốt của Trịnh Tiểu Sênh? Hàn Miểu Vân đưa xương cốt đến hiện trường, sao ông ta lại không biết?
Chẳng lẽ Tống Tranh Vanh đã chết trong vụ án tự thiêu? Vậy người âm thầm liên hệ Tống Thiệu Đường, cứu giúp tập đoàn Tống Thị là ai?
Nếu Tống Tranh Vanh không chết, người bắt cóc cô rất có khả năng là ông ta. Nhưng Tống Tranh Vanh có tội danh trên người, chắc chắn sẽ không dùng gương mặt của mình, có thể là ông ta chỉnh dung thành diện mạo của một người khác không?
Trong đầu Lục Mang lóe lên, lập tức nghĩ tới một người, Trịnh Nông.
Trịnh Tiểu Sênh và Trịnh Nông là quan hệ bố con, Ninh Trừng nhìn thấy kết quả trùng tu gương mặt Trịnh Tiểu Sênh, có thể cũng nghĩ đến Trịnh Nông không?
Sau khi rời khỏi viện Nghiên cứu, cô ra ngoại ô, đi thăm Ninh Hạo Nhiên. Vì sao cô đột nhiên đi thăm ông ấy? Có thể là, Trịnh Nông khống chế Ninh Hạo Nhiên, mượn cơ hội dẫn dụ cô đến không?
Người quen với Ninh Hạo Nhiên, ngoại trừ Ninh Trừng và người ở vườn trái cây, cũng chỉ có Thương Hải. Cảnh sát đã điều tra người của vườn trái cây, không có dấu vết khả nghi.
Cho nên khả năng duy nhất người bắt cóc cô chính là Thương Hải, mà Thương Hải này, chính là hợp thể của Tống Tranh Vanh và Trịnh Nông!
Tống Tranh Vanh đại diện cho quyền lợi và tiền tài, Trịnh Nông đại diện cho trí thức và danh dự, kết hợp hai người lại, biến thành một hợp thể hoàn toàn mới, rồi lại tiến hành khống chế, đúng là chuyện mà một tên có dục vọng khống chế và dục vọng quyền lực mãnh liệt như kẻ giết người trên sườn núi có thể làm được.
Nguyên nhân là vì ở giữa có nhiều tầng quan hệ như vậy, kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi khống chế họ giết người, cảnh sát lại không thể trực tiếp bắt được hắn ta; thậm chí, hắn ta nhìn như là trong trạng thái ngủ đông, thật ra vẫn luôn mượn dao giết người.
Không sai! Nhất định là như thế!
Đôi mắt Lục Mang đột nhiên mở ra, tròng mắt đen nhánh như mực, phát ra tia sáng.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, ánh bình minh trải đầy, đám mây như đốm lửa, chồng chất tầng tầng, rất là đồ sộ.
Đô thị phồn hoa, ngựa xe như nước, một ngày mới lại bắt đầu.
Lục Mang thở phào nhẹ nhõm, sắp xếp suy nghĩ lộn xộn xong, trái tim luôn nặng nề có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
Ngồi yên một ngày một đêm, rốt cuộc anh cũng đứng dậy, rời khỏi phòng.
...
Ngọn núi cao chót vót, hoàng hôn buông xuống, tựa như một chiếc lưới bao phủ núi xanh nguy nga.
Dòng nước chảy ào ào, đổ từ đỉnh núi xuống, đáp ở chân núi, hình thành một màn nước vừa rộng vừa dày. Phía sau chiếc rèm nước là một hang đá u ám, cửa hang bị dòng nước che khuất, bên trong khá sâu.
Ninh Trừng tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường đá đơn sơ, dường như có thể nhìn thấy ánh mặt trời, xuyên thấu qua làn nước, chiếu vào trong hang, trong lòng kích động.
Nhưng nhìn kỹ lại, cô phát hiện căn bản không có ánh mặt trời gì cả, chỉ có hơi nước màu trắng.
Ba ngày, cô bị cầm tù trong cái hang không thấy ánh mặt trời này, mỗi một phút đồng hồ dài như cả một thế kỷ.
Bên cạnh làn nước có một bóng dáng màu đen cao lớn đang đứng, đột nhiên xoay người, nhìn thấy cô tỉnh lại thì từ từ tới gần, càng ngày càng gần, mãi cho đến khi đến mép giường cô thì ngồi xuống.
Đó là một gương mặt khôi ngô nhưng sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhìn cô trong suốt không gợn sóng, như đôi mắt của một đứa trẻ vô tư.
Lần đầu tiên Ninh Trừng thấy anh ta, nhìn vào đôi mắt này, lập tức nghĩ tới Lục Mang, lúc tâm tình anh tốt, ánh mắt nhìn cô cũng thuần túy sạch sẽ giống nước suối như vậy.
Đáng sợ nhất là, người trước mặt, trong mắt anh ta toát ra sự vô tội và bi thương yếu ớt, như là chịu uất ức.
Ánh mắt như vậy, phối hợp với khuôn mặt khôi ngô, cho dù anh ta không nói một câu, đối với loại phụ nữ khát khao làm mẹ, có lực dụ hoặc trí mạng.
Ninh Trừng không biết có phải Hàn Miểu Vân bị anh ta mê hoặc như vậy không, đi theo anh ta mười năm, vì anh ta giết vô số người, cuối cùng lấy cái chết để hiến tế.
Người trước mặt chính là "anh ta" trong miệng Thương Hải. Ngày đầu đến đây, cô nghe thấy Thương Hải gọi anh ta là anh Shan, ban đầu cô nghĩ là Sơn, nhưng âm của Sơn là Shēng, sau đó cô đoán, chắc hẳn là Đan [].
[] Đan phát âm là [chán]