- Ê Vy Lợn! Cậu cứ thế này thì thằng nào dám yêu cơ chứ?!
Thư Mọt nhìn tôi đầy bất lực. Tôi cũng chẳng rảnh rỗi mà để ý tới nó, tiếp tục cắn một miếng hết nửa non chiếc bánh bao rồi nhai nhồm nhoàm, ăn như chưa bao giờ được ăn, như vừa trải qua nạn đói lịch sử những năm vậy. Người khác nhìn vào tôi lúc này thì quả là chẳng dám lại gần thật: hai tay ôm đầy bánh mì lẫn bánh bao, nước ngọt, phồng má trợn mắt lên nhai, vạt áo sơ mi còn không bỏ vào trong váy, còn chiếc váy đồng phục màu tím than rất xinh xắn rất dễ thương của trường chẳng biết đã bị tôi giày vò thế nào mà nhăn nhúm như rẻ lau nhà. Bọn con trai nhìn thấy có lẽ sẽ chạy mất dép, chứ đừng nói tới lân la làm quen hay tiến tới hẹn hò.
Nhưng tôi cần à? Không, Thảo Vy tôi đây không cần. Tôi còn quá nhiều việc phải làm, quá bận rộn đến nỗi không thèm quan tâm xem bọn con trai nghĩ gì về mình, hay quan tâm đến một tên con trai nào đó. Bởi vì đối với tôi, chúng nó là một đám ngáo ngơ, một đám hay cợt nhả, xấu xa không để đâu cho hết!
Thư Mọt sóng vai tôi bước vào cổng trường. Cách tầm mười mét có người đang tiến lại. Thư Mọt sửng sốt kêu lên:
- Nhìn kìa, nhìn kìa! Là “hotboy quốc dân” đó!
Tôi đưa mắt nhìn theo hướng nó chỉ, bắt gặp Phan Hải Nam - cái kẻ được mệnh danh là hotboy gì gì đó. Kể ra thì trông hắn cũng rất khá: mái tóc nâu bồng bềnh, cắt kiểu đầu nấm; áo sơ mi trắng cùng quần bò xanh rách gối đi kèm với giày thể thao, nom cực kì cá tính và sành điệu; hắn đeo balo màu đen, đeo đồng hồ đắt tiền mà học sinh không ai có đủ khả năng mua được. Chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ nhận ra hắn là quý tử một nhà giàu có, quyền lực nào đó.
Ôi Thư Mọt ơi! Thư chỉ biết tới học thôi mà không biết rằng tên đó thực ra là một kẻ xấu xa đến dường nào! Hắn ta được quá nhiều người ngưỡng mộ, theo đuổi, đến nỗi nghĩ rằng như thế là tất nhiên, là bình thường. Dù cho cậu quan tâm, nhắn tin hỏi han mỗi ngày nhưng cậu ta cũng chẳng biết cậu là ai, cậu đưa cậu ta chai nước thì tên xấu xa đó cũng chỉ cười cười rồi nhận lấy, xong quên béng mất cậu là đứa nào.
Vậy nên đừng nhìn bằng ánh mắt hình trái tim như thế, thật mất mặt quá. Hãy nhìn cậu ta bằng nửa con mắt như mình đây, như muốn nói rằng: “Cũng khá đấy, nhưng bà đây không thèm quan tâm!” rồi kiêu căng lướt qua. Như vậy mới dễ gây chú ý chứ.
Cách tôi làm quả thật rất hiệu quả, khi tôi và Thư Mọt lướt qua Phan Hải Nam, cậu ta phải ngoái đầu lại nhìn, mày hơi nhướng lên, ánh mắt không biết đang biểu lộ thái độ gì, nhưng chắc chắn không phải ý đồ tốt!
Sau mười bảy năm sống trên đời, tôi khám phá ra một chân lí. Đó là có hai kiểu thu hút cơ bản. Một là đẹp đẽ hoàn mĩ tựa một bông hoa, thu hút ong bướm đến hút mật. Hai là tồi tệ tựa một bãi phân, thu hút ruồi nhặng đến bâu đầy xung quanh. Nếu đặt trong tình cảnh này, thì có lẽ tôi đang ở trường hợp thứ hai rồi.
À quên tôi chưa giới thiệu về mình. Tôi tên là Nguyễn Ngọc Thảo Vy, học lớp D trường THPT Cẩm Nam. Đây là lớp chọn đứng đầu khối D của một ngôi trường khá danh tiếng, nên có lẽ nhiền người lầm tưởng rằng tôi học hành vô cùng vất vả, suốt ngày chỉ biết tới học thôi. Nhưng không, cuộc sống của tôi lại trái ngược hoàn toàn.
Sáng tôi luôn đến sớm mười năm phút để chép bài. Sau đó, khi tiếng trống trường vang lên, tôi lập tức... ngủ gục.
Thực ra tôi là một kẻ ngủ rất có quy tắc. Tôi thường ngủ vào tiết một, khi học sinh vẫn còn lưu luyến giấc ngủ say tối qua. Tôi cũng ngủ vào tiết hai, khi học sinh mệt mỏi vì vừa học xong tiết một (không đúng với tôi lắm vì tôi không học tiết đầu). Tôi còn hay ngủ vào tiết năm, lúc học sinh vừa đói, vừa mệt, vừa buồn ngủ. Còn đến chiều thì thôi rồi, đó là lúc con người hay mơ màng nhất, thế nên tôi ngủ cả buổi!
Bọn bạn thường gọi tôi là Vy Lợn. Không phải do tôi béo, mà là tính cách tôi khá giống loài vật này: ham ăn, mê ngủ, bừa bộn, lười nhác,... vân vân và mây mây. Thế nhưng tôi thấy đâu có giống lắm, tôi chỉ lười học chứ làm thêm thì cực kì siêng năng và chăm chỉ, còn hận tại sao không thể nghỉ học để đi làm luôn.
Giống như những người khác, tôi cũng có một nhóm bạn thân. Người thứ nhất chính là Thư Mọt. Tên đầy đủ của nó là Phạm Thiên Thư, bố mẹ mong nó giống như sách trời: ham học, hiểu biết. Quả không phụ sự kì vọng, nó lớn lên chẳng khác nào một quyển sách sống, lúc nào cũng chỉ biết tới học thôi. Ngồi trong lớp, lưng nó luôn thẳng tắp như cái cột đình, nghiêm túc lắng nghe, điều này cực kì có lợi trong việc che chắn cho tôi mỗi khi tôi gục xuống bàn. Trên người nó nếu không đeo balo chứa đầy sách thì cũng ôm một quyển sách, lúc đi tắm bất quá không có sách thì đầu nó cũng chứa tràn ngập những con số, câu văn. Nó trông cũng dễ nhìn, tóc ngắn đi kèm với cặp kính cận năm phẩy nom rất nghiêm túc và chín chắn, thế nhưng nói chuyện với nó còn nhạt hơn cả nước ốc. Bởi trong mắt nó, dù một cục cứt mũi cũng mang tinh hoa của tri thức vĩ đại, dù một đống rác thải cũng có thể nhìn ra Toán Anh Văn.
Người thứ hai có cái tên rất đẹp: Hoàng Tuyết Linh. Nhưng chúng tôi thường gọi nó là: “Lình”, có nguồn gốc từ “Lôn Lình”, còn Lôn Lình là gì thì hãy tự hiểu nhé!
Lình xinh nhất trong ba đứa bọn tôi. Tóc nó dài xoăn đuôi và để xõa, da rất trắng, môi luôn đánh loại son đỏ. Cách ăn mặc của nó cũng vô cùng sành điệu và sang chảnh, dù là quần áo hay nước hoa, ngay cả dây buộc tóc cũng toàn là hàng hiệu, thế nên nó có rất nhiều người theo đuổi, thay người yêu như thay áo. Chúng tôi ai cũng biết nhà nó rất giàu, nhưng nó chưa bao giờ khoe ra, cũng như tỏ vẻ khinh miệt tôi và Thư Mọt cả.
Thường thì hội học giỏi sẽ chơi với nhau, ngày ngày chỉ biết tới học bài, giảng bài cho nhau; hội con nhà giàu, sang chảnh cũng như vậy, vì thế mới cùng chung đẳng cấp. Nhưng chúng tôi phải nói là khác biệt: một đứa chăm học, một đứa nhà giàu, và một đứa cực kì bê bối. Dù không có chung sở thích, nhưng chúng tôi có một tình bạn tuyệt đẹp, nó gắn kết con người còn chặt chẽ hơn thứ gọi là “cùng đẳng cấp”. Và tôi tự hào về điều đó.
Hôm nay, số tôi quả là đen thui như cái đít nồi. Vừa vào tiết một đã bị cô giáo dạy văn gọi lên kiểm tra bài cũ. Cô liếc nhìn quyển vở ghi bài của tôi, mặt tái mét vì tức giận, quát lên:
- Vy! Sao em không ghi chép bài?! Trong vở bỏ từ tận bài , từ bài đến bài không hề có một chữ nào! Em ngồi trong giờ của tôi toàn làm cái gì vậy?
Tôi nghĩ thầm, thì toàn ngủ chứ làm gì. Nhưng tôi không dám nói ra, chỉ lí nhí:
- Thưa cô em xin lỗi.
- Không xin lỗi gì hết! Về chép lại cho tôi năm mươi lần, phạt lao động một tháng! Nếu em còn không sửa sai thì hết kì Một tôi sẽ chuyển em sang lớp khác, nghe rõ chưa?!
Tôi cúi gằm mặt, nhỏ giọng “dạ” lên một tiếng. Cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của một lớp chọn hàng đầu, mà lớp chọn không cho phép có một kẻ như tôi. Tôi biết chứ, tôi hiểu rằng mình sai nên không biện minh gì cả, chỉ im lặng nhận lấy hình phạt.
Có lẽ các bạn sẽ thắc mắc tại sao tôi lười học như vậy mà vẫn vào được lớp chọn. Thực ra tôi vốn là học sinh chăm chỉ và đầy tham vọng, so với Thư Mọt cũng chẳng thua kém là bao, thậm chí còn hơn thế cơ. Hồi cấp hai, tôi đã từng luôn luôn đứng nhất nhì khối, được đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh hẳn hoi. Nhưng từ cuối kì một lớp , tôi quá ham làm thêm nên lơ là việc học, dần dần không quan tâm đến nữa. Cuối cùng thành ra bộ dạng như ngày hôm nay.
Tôi ham kiếm tiền đến mức không biết đã làm bao nhiêu việc. Những buổi chiều không đi học thêm thì tôi làm phục vụ cho các quán ăn, kiêm luôn công việc ship hàng. Tối đến tôi đánh máy thuê, nhiều hôm gõ đến đau buốt cả tay mà vẫn chưa xong việc. Tôi còn phát tờ rơi, bán tạp chí, bán đề cương,... Nói chung việc nào có thể kiếm ra tiền thì tôi đều làm, làm bất chấp, làm không ngừng nghỉ, chỉ vì tôi cần tiền, rất rất nhiều tiền.
Tôi cần nhiều tiền như thế là để... trang trải viện phí cho mẹ.
Mẹ tôi bị bệnh ung thư máu.