Chương : Đau lòng hay chính là hạnh phúc? Tôi nghĩ đó là hạnh phúc!
---
Cũng như mọi ngày, Giai Tuệ mệt mỏi từ bệnh viện trở về ngôi nhà của mình. Tay cầm chìa khóa tra vào ổ, chậm rãi chạm vào nắm cửa xoay một cách nặng nề. Cởi bỏ đôi cao gót đáng ghét, nàng đi một mạch vào phòng của mình.
Mệt mỏi quăng túi xách lên bàn trang điểm, nàng thả người xuống chiếc nệm êm ái, đem mặt úp vào gối. Hôm nay Giai Tuệ phải thực hiện hai cuộc phẫu thuật vô cùng căng thẳng, sức lực của nàng gần như bị vắt kiệt. Nàng lại phải đối mặt với một việc đau thương hơn, việc mà ai cũng không muốn xảy ra. Một trong hai bệnh nhân của nàng trong lúc phẫu thuật đã thực sự không qua khỏi.
Từ lúc bước vào cuộc chiến sinh tử với Tử Thần, giành giật từng tia mạng sống cho người khác, đây là lần đầu nàng thấy bất lực với chính mình nhất. Nàng cảm thấy có lỗi với họ, với gia đình họ.
Tâm trạng mệt mỏi nặng nề, đè áp lên tất cả cảm xúc hôm nay của nàng. Bất giác nàng lại muốn nhìn thấy gương mặt của Nhật Hàn, cũng đã mấy hôm Nhật Hàn không liên lạc cho nàng rồi. Tâm chợt xót xa, cô ấy mọi ngày đều thực sự vất vả như vậy! Đôi mắt ngấn nước của nàng bỗng nhiên muốn chực trào, nàng cố gắng kiềm chế ngước mặt lên trần nhà, đem nó kéo vào trong.
Điện thoại vang lên tiếng chuông kéo dài, Giai Tuệ mệt mỏi lười nhác lấy nó ra khỏi túi xách của mình. Trên màn hình hiện lên hai chữ "Nhật Hàn". Tâm nàng liền ổn định được một chút, vừa nhắc cô liền cô tới tới.
"Alo, em nghe đây". Giọng nàng mệt mỏi vang lên
"Là chị, em đã về nhà chưa?". Thấy Giai Tuệ lâu vậy mới bắt máy cô còn tưởng em ấy vẫn chưa xong việc, lại nghe được giọng nàng mệt mỏi khiến cô lập tức lo lắng.
"Em vừa về rồi"
"Vậy, ở yên nhé, chị có bất ngờ cho em. Chị đang trên đường qua". Giọng Nhật Hàn trầm thấp vang lên.
"Được, lái xe cẩn thận". Vừa tắt máy, nàng liền ngồi dậy đi đến tủ đồ lấy một bộ đồ ngủ thoải mái rồi đi vào phòng tắm tẩy rửa một chút. Nàng cần phải thật tỉnh táo trong lúc này.
Khoảng hai mươi phút sau thì Nhật Hàn cũng lái xe đến. Cô ở phía trước ấn chuông rồi chờ đợi, Giai Tuệ chậm rãi mở cửa, khuôn mặt nàng tái nhợt hiện sau cánh cửa làm Nhật Hàn nhìn thấy chợt hoảng hốt rồi lại cảm thấy xót xa. Cô chỉ không gặp nàng mấy hôm mà nàng lại tiều tụy như vậy rồi sao?
"Sao người em xanh xao vậy, bị bệnh rồi sao?". Nhật Hàn đứng ở cửa vươn tay sờ trán nàng kiểm tra một chút.
"Không đâu, em ổn mà, chị vào nhà đi"
"Chú ý sức khỏe đó, chị có mang canh gà đến, mấy hôm nay chị đến thành phố D khảo sát, công việc mới xong hồi chiều. Chị nghe canh gà ở đó nổi tiếng lắm nên ghé mua cho em một phần rồi chạy về đây luôn". Nhật Hàn nói một mạch rồi đi vào nhà.
"Cảm ơn chị, tối rồi còn phiền chị". Nàng nở nụ cười gượng.
"Thôi, để chị chuẩn bị, em cũng chưa ăn gì nhỉ?"
"Em mới về thôi, chưa kịp làm gì ăn"
Nhật Hàn quan sát khuôn mặt Giai Tuệ nãy giờ không cảm xúc, không biết là bị gì. Cô không khỏi thắc mắc. Nhưng trước tiên lo cho cái bụng của nàng, cô liền đi vào bếp chuẩn bị lấy đồ ra hâm lại. Giai Tuệ đi đến quầy bar trước nhà bếp, ngồi yên lặng ở đó. Nhật Hàn thấy nàng trong tầm mắt thì yên tâm, vội đeo tạp dề.
"Chị nhớ ngày trước, mỗi lúc trời lạnh, em đều rất thích ăn canh gà, không biết mùi vị lần này có giống ngày xưa không?". Nhật Hàn ở trong bếp loay hoay, liên miên nói chuyện.
"Chị tò mò quá này, mà em biết không chị đã tự mình học làm nó đó, có dịp sẽ làm cho em ăn"
"Cũng thực mau, một tháng nữa là đến giáng sinh rồi. Em có kế hoạch gì không?"
Đang nói vu vơ, Nhật Hàn cảm nhận được ở phía sau có sức nặng đè lên lưng cô, đôi tay người đó luồn qua eo, siết chặt cô. Lại cảm nhận lưng áo mình bắt đầu ướt, sau đó trực tiếp liền nghe thấy tiếng nức nở của người kia, nàng thực sự khóc.
"Em... làm sao vậy?". Nhật Hàn dừng toàn bộ hành động, lo lắng hỏi.
"Nhật Hàn, chị đứng yên một chút thôi. Có được không?". Nàng khóc, càng khóc nàng lại càng siết chặt cô. Giai Tuệ khóc càng lợi hại, khiến cô lo lắng. Cô vội lấy khăn lau tay, nới lỏng tay nàng ra, xoay người lại đối diện nàng.
"Nói cho chị biết, có chuyện gì được không? Tại sao em lại khóc?". Ở khoảng cách gần cô nhìn khuôn mặt nàng, lòng lại cảm thấy đau.
Cô lấy tay quệt nước mắt, đôi mắt đỏ hoe của nàng nhìn cô. Sau đó nàng tiếp tục tiến đến ôm chầm lấy cô, mặt nàng vùi vào hỗm cổ Nhật Hàn. Giai Tuệ ngửi được hương thảo mộc trên người cô, cảm thấy có chút an ủi cùng yên tâm.
"Em...em không thể cứu được họ"
"Chỉ một chút nữa, nhưng em lại không thể..."
Nhật Hàn lúc đầu khó hiểu nhưng rồi cũng dần nhận ra, chắc là nàng gặp chuyện ở bệnh viện rồi. Cô xót xa vuốt ve tấm lưng an ủi nàng.
"Em cũng là con người, em không phải thánh nhân. Nhân sinh của họ ngắn ngủi, em đừng tự trách bản thân mình"
"Chị biết em trải qua nó, thực sự rất khó khăn. Nhưng em cũng đã cố gắng hết sức rồi, chuyện đã đến, không còn có thể nào ngăn cản được nữa. Đừng tự trách mình. Có được không?"
Nhật Hàn cứ thế ôm Giai Tuệ trong lòng cho đến khi nàng không còn khóc nữa, cô mới buông nàng ra, kéo tay áo mình lau nước mắt còn động lại, sau đó cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt đó.
"Đừng buồn nữa, chị thực sự không nỡ nhìn thấy em trong trạng thái này. Lát ăn một ít rồi nghỉ ngơi nhé. Chị ở đây". Cô nhìn nàng mỉm cười.
"Nào, em đi rửa mặt đi". Nhật Hàn ôn nhu đối với Giai Tuệ.
"...". Giai Tuệ gật đầu, nàng mệt mỏi đi một mạch vào nhà vệ sinh gần đó rửa mặt. Từ lúc nào hai người lại trở nên thân mật như vậy, từ lúc nào nàng cho phép mình khóc trước mặt cô ấy. Cô ấy còn hôn lên mắt nàng nữa.
Có phải hay không mình đang dần chấp nhận chị ấy?
Giai Tuệ bước ra thì mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Nhật Hàn nhìn nàng rồi mỉm cười.
"Ổn rồi phải không? Lại đây". Nhật Hàn vươn tay ý định đón nàng.
Giai Tuệ cũng khó hiểu nhưng vẫn bước đến.
"Tóc còn ướt này, phải lau thật khô. Kẻo lại bệnh đó". Nhật Hàn lấy ra một cái khăn, chậm rãi lau phần tóc ướt của nàng do vừa nãy rửa mặt mà Giai Tuệ thì nhìn chăm chú vào hành động của cô.
"Xong rồi". Thông báo cho gái nhỏ trong lòng rằng mình đã hoàn thành công việc. Cô ngay lập tức nhận được cái ôm chầm của nàng, khiến cô mất đà, lùi ra sau vài bước. Tưởng rằng sẽ ngã ra phía sau thì thật may cô đụng trúng được cạnh bàn. Tuy cũng hơi đau nhưng thật may không phải ngả xuống sàn nhà.
"Không sao, mọi chuyện qua rồi". Biết nàng còn dư chấn tâm lí, cô dịu dàng vỗ lưng nàng an ủi.
"Dù sau này có chuyện gì đi nữa, chị liền xuất hiện bảo vệ em, không để em phải cô đơn gánh chịu. Những năm nay, thực sự đã làm em chịu khổ". Cô vốn không phải là người cơ hội, nhưng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của nàng, cô muốn nhân dịp này nói tất cả tiếng lòng của mình cho nàng.
"Em cũng biết, chị cũng không hơn kém em". Nàng làm sao không biết, Nhật Hàn chắc chắn khổ sở rất nhiều.
"Giai Tuệ, em biết không, trải qua bao nhiêu năm, chị nhận ra thứ chị cần không phải là danh tiếng, cũng không phải là vật chất mà đó chính là em...". Cô dừng một chút quan sát biểu cảm của nàng rồi lại nói tiếp.
"... Cả cuộc đời còn lại sau này chị chỉ muốn cùng em đầu bạc răng long". Nhật Hàn nói ra những lời này đều là thật lòng, những lời đã giấu kín từ rất lâu, hôm nay mới có thể nói cho nàng nghe.
"Thật không? Nhật Hàn, cho đến bây giờ em vẫn cảm thấy không chân thực, từ lúc chị trở về, đến lúc chị ở đây xuất hiện trước mặt em. Em đều cảm thấy mình như đang nằm mơ". Giai Tuệ lặng lẽ nghe từng lời cô nói, lòng không khỏi xúc động.
"Nhưng chị cứ đến bên em, chăm sóc em, lo lắng cho em. Rồi ngày hôm nay, lúc em cảm thấy mệt mỏi, yếu ớt nhất thì chị một lần nữa xuất hiện. Lúc đó em chợt nhận ra, đây không phải là mơ. Đúng rồi, chính là tình cảm của chị đã khiến em cảm thấy đây chính là hiện thực". Nàng cũng bày tỏ lòng mình với cô, tay tiếp tục ôm chặt cô.
Nhật Hàn cứ đứng thế ôm nàng, nghe nàng luyên thuyên. Lòng cảm thấy đau xót rồi chợt hạnh phúc. Lần đầu tiên trong ngần ấy năm, cô lại có thể nghe nàng thật tâm nói ra.
"Em đã từng nghĩ rằng, thời gian lâu như vậy chắc chắn em sẽ quên được chị. Nhưng em đã lầm, em không thể làm được. Hình bóng chị cứ thế vây lấy em từng ngày"
"Giai Tuệ... đừng... đừng nói nữa có được không? Là chị không tốt...là chị rời bỏ em. Là chị sai". Lần này, Nhật Hàn khóc thật rồi, cô đau lòng, đau lòng vì người con gái trước mặt cô.
"Chị không sai, em cũng không sai, chỉ do đời trớ trêu mà thôi"
Giai Tuệ ngừng lại, cứ thế ôm chặt Nhật Hàn mà nghe tiếng thút thít của cô. Nàng muốn tận hưởng cảm giác ngay lúc này, chỉ có hai người. Sau một lúc, Nhật Hàn nới lỏng vòng tay, ánh mắt ngấn nước nhìn thẳng vào nàng.
"Chúng ta bắt đầu lại được không em? Chị muốn chăm sóc em, chị không muốn em phải như thế này nữa". Cô bất chấp hôm nay dù thành công hay thất bại thì đều muốn thổ lộ với nàng.
Nàng nhìn cô với ánh mắt hạnh phúc, buông tay cô ra, nàng đi vào phòng. Nhật Hàn tưởng rằng nàng không đồng ý, tâm chợt đau xót, cô không còn khóc nữa, chỉ đứng lặng ở đó nhìn bóng lưng Giai Tuệ khuất sau góc tường.
Không lâu sau Giai Tuệ bước ra, trên tay nàng cầm một chiếc hộp to. Bước đến cạnh Nhật Hàn, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, miệng nàng nở một nụ cười tươi.
"Chị còn nhớ những thứ này không?"
Nhật Hàn nhìn theo từng cử động của nàng, cô bất ngờ. Trong hộp chứa rất nhiều quà, đó chính là những món quà mà cô đã tặng nàng từ rất lâu rồi.
"Không phải em đã vứt nó rồi sao?"
"Là em bịa ra đó, lúc chia tay chị, em thực sự không nỡ vứt nó đi, chỉ âm thầm giữ lại". Giai Tuệ nở nụ cười.
Đảo mắt, cô lại thấy hộp đựng dây chuyền mà cô tặng nàng cách đây mấy hôm được đặt ngay ngắn ở một góc. Cô khó hiểu nhìn nàng.
"Mỗi lần em nhớ chị, em đều lấy những thứ này ra xem. Tất cả những kí ức đều ùa về". Nàng mỉm cười, chạm từng món đồ, rồi chợt cầm hộp dây chuyền đưa tới trước mặt Nhật Hàn.
"Đã tặng rồi, thì đeo cho em đi". Nhật Hàn tiếp nhận, Giai Tuệ cứ thế phối hợp vén tóc lên.
Lúc Nhật Hàn chậm rãi mở hộp ra lấy sợi dây chuyền.
Nàng nói: "Từ ngày chị đi, em vốn đã không tin tình yêu"
Nhật Hàn không ngừng động tác mà tiếp tục vòng sợi dây chuyền qua cổ nàng.
Nàng nói: "Nhưng lúc chị trở về, rồi xuất hiện trước mặt em, thì em nghĩ mình đã sai"
Lúc Nhật Hàn cài khóa sợi dây chuyền.
Nàng lại nói: "Nếu có thể, em cũng muốn cùng chị, đầu bạc răng long"
Giai Tuệ quay lại đối mặt với Nhật Hàn, nàng nở một nụ cười thật tươi. Tay không kiềm được mà đưa lên sờ mặt dây chuyền bạch kim sáng bóng kia.
"Đẹp không?". Ánh mắt hạnh phúc của Giai Tuệ làm Nhật Hàn xiêu lòng.
Nhật Hàn tim đập gia tốc, đôi mắt chóp chóp tỏ vẻ chưa hiểu.
Vậy là em ấy vừa mới...chấp nhận rồi sao???
"Đẹp, rất đẹp, nó là vì em nên chị mới mua về". Nhật Hàn thất thần liền lúng túng trả lời.
"Chúng ta ăn thôi, nãy giờ đồ nguội cả rồi". Giai Tuệ phớt lờ câu chuyện, vội ngồi xuống bàn. Nàng thích thú thưởng thức canh gà. Nhật Hàn ngồi đối diện, nhìn nàng mà kiềm không được nở nụ cười vì vui sướng. Căn nhà bỗng chóc tràn ngập tiếng cười của hai cô gái.
Cuối cùng sau bao nhiêu khó khăn, cô cũng có thể cùng người con gái này tương phùng rồi, lời hứa đêm Trung thu cuối cùng cũng đã thành sự thật. Trong không khí se lạnh của mùa đông, niềm vui đơn giản của họ là cảm nhận sự ấm áp được mang lại bởi chiếc khăn choàng của mình. Còn cô, niềm vui đơn giản của cô chính là nàng. Nhật Hàn nhanh chóng cảm thấy thật hạnh phúc và ấm áp, bởi vì mùa đông này, cô...đã thực sự có nàng bên cạnh.
Lời tác giả: Nếu ai hỏi rằng cái kết này có phải là đẹp nhất không thì mình sẽ trả lời là không =)))) đây chỉ mới bất đầu thôi nhé. Chúc các bạn có buổi tối chủ nhật vui vẻ. Nhớ ủng hộ và bình chọn cho mình nhé! Peace!!!