Chương : Cái gì?! Qua một đêm liền trở thành hữu duyên?
---
"Lưu Việt Mẫn, cô...cô là đồ hỗn đản"
"Không nghĩ bác sĩ lại nhớ đến tên của tôi, cũng không uổng công tôi bồi cô". Việt Mẫn đặt khay thức ăn lên chiếc bàn gần đó, chậm rãi bước lại giường rồi ngồi xuống.
"Tôi thấy cô đã ổn hơn hôm qua. Cô vệ sinh cá nhân một chút đi rồi ăn sáng, nhà vệ sinh bên kia..."
Việt Mẫn chưa kịp nói dứt câu, một tiếng "Chát" chói tai vang lên, nước mắt nàng cũng theo đó rơi xuống.
"Cô...đã làm gì tôi?". Nàng cật lực khắc chế tiếng khóc, ánh mắt lúc nãy vẫn bình thường bây giờ đã đục ngầu giận dữ xen lẫn đau xót. Việt Mẫn lấy tay sờ lên vết tát một chút, môi nhếch lên.
"Cũng đau thật đó!"
"Tối hôm qua, cô một mình say xỉn ở tại bar của tôi. Mém chút nữa là có chuyện, mà trời lại tối không còn cách nào nên tôi đưa cô về đây. Và ngoài việc thay đồ giùm cho cô thì tôi chả làm gì cả. Mà cô nghĩ...tôi có thể làm gì đây?". Cô vừa nói vừa đứng dậy, chậm rãi đi vòng qua giường đến cạnh cửa sổ, lấy tay kéo màn ra, ánh sáng cứ thế rọi vào làm Cao Hân nàng có chút chói mắt.
Mặc dù thấy Việt Mẫn có vẻ thành thật nhưng Cao Hân nàng vẫn một mực nghi ngờ. Tay nàng vò đầu cố gắng nhớ lại tối hôm qua mình có làm chuyện gì hay không. Việt Mẫn thấy nàng bối rối như vậy, liền cảm thấy mắc cười, vì vậy cô lấy tay che miệng.
"Cô cười cái gì?". Nàng nghe cô khúc khích thì ngước mặt lên, ánh mắt liếc nhìn.
"Không, không có". Mắt cô cùng nàng chạm tại một điểm, cô liền khiếp sợ.
"A, hung dữ..."
.
"Nếu cô không tin tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô". Sau một hồi cả hai im lặng, Việt Mẫn đột nhiên lên tiếng.
"Không cần, chuyện hôm qua coi như chưa từng xảy ra". Nàng dường như bình tĩnh hơn, hốc mắt cũng đã khô từ lúc nào.
Việt Mẫn thấy nàng như vậy cũng không nói gì thêm, lòng thầm kêu oan.
"Vốn mình có làm gì cô ta đâu. Oan ức quá mà"
.
Cao Hân cố nhớ cũng không thể nhớ ra. Đầu nàng lại có chút đau, nàng lấy tay xoa hai thái dương.
"Đừng nghĩ ngợi nữa. Đầu sẽ rất đau a"
.
"Xin lỗi, đã tát chị". Lúc nãy nàng tát cô, thực sự có dùng chút lực.
"Không sao. Trước tiên, cô đi vệ sinh cá nhân đi, rồi ăn sáng. Tôi không biết cô thích ăn thức ăn gì, đành làm chút đồ này. Mong cô ngon miệng". Việt Mẫn ngồi xuống cuối giường tiếp tục quan sát nàng.
"Tôi cảm ơn, phiền chị rồi. Tôi... tôi muốn về nhà". Nàng định bước chân xuống giường như có lẽ vì hôm qua uống quá nhiều mà bây giờ cảm thấy có chút choáng, bước chân vụng về lảo đảo.
"Tôi đã gọi cho Nhật Hàn rồi, một lát cậu ta cùng Giai Tuệ sẽ đến rước cô, đừng lo lắng. Còn bây giờ thì hãy ăn xong bữa sáng đi đã. Thiết nghĩ cô cũng thực đói bụng rồi, ăn một chút cũng được". Việt Mẫn thấy nàng như vậy thì đi liền đỡ nàng trở về giường. Cô đã phải dậy sớm để nấu cho nàng, nàng còn cự tuyệt sao?
"Để tôi đỡ cô đến phòng tắm, sau đó tôi sẽ pha trà giải rượu cho cô"
"Cảm ơn chị"
Nàng sau đó liền đi vào phòng tắm. Nhìn mình trong gương, tóc tai rất tệ, mọi thứ đều thực sự tệ. Nàng thở dài, sau đó cố gắng sửa sang lại sao cho khá hơn một chút. Khi nàng xong thì liền tiến ra ngoài giải quyết bữa sáng, cảm thấy lại thêm ngại ngùng.
Bữa ăn được đặt trên bàn, nhìn cũng khá đơn giản nhưng lại rất mang hương vị gia đình, so với khẩu vị của nàng cũng không sai khác lắm. "Cũng không phải là quá tệ"
"Thế nào? Cô ăn đi, kẻo đồ nguội lại ăn không ngon". Việt Mẫn nãy giờ cắm mặt vào máy tính cuối cùng cũng tắt nó, thấy nàng nhìn chăm chăm vào thức ăn của mình, cô cao hứng liền hỏi.
"Đồ ăn rất ngon. Tay nghề của chị thật khéo". Nàng sau khi đưa một miếng thịt vào miệng nhiệt tình trả lời.
"Haha...à mà này....Nếu sau này cô có đến bar một mình, tốt nhất là đừng uống quá chén, chỗ đó cũng không phải nơi tốt lành gì". Việt Mẫn dựa lên sofa nhắm hờ mắt, tự nhiên thấy cảnh tượng trước mắt, cô lại cảm thấy thực hạnh phúc.
"Chị chính là chủ mà, còn nói thế sao? Không sợ mất khách à". Đối với việc hôm qua xảy ra nàng cuối cùng cũng nhận thức được một chút.
"Bar của tôi tất nhiên là hợp pháp, chỉ có người ở ngoài vào thì tôi không chắc". Cô đứng dậy chồm lại chỗ Tiểu Hân.
"Coi như chị cũng có tính người, còn biết quan tâm". Nàng đang ăn say sưa không chú ý Việt Mẫn đang lại gần mình.
"Có tính người mới cứu cô về đây". Nàng cảm nhận giọng nói có chút gần liền ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Việt Mẫn ngày càng phóng to.
Việt Mẫn cứ thế lại gần Tiểu Hân, nhanh chóng lau đi miếng sốt dính trên môi nàng. Hành động đó khiến cho Cao Hân cứng đờ người, một lúc sau mới phản ứng được, nàng cuối mặt xuống thẹn thùng, sau đó ho khan một tiếng.
"Cảm ơn chị"
"Chắc thức ăn tôi nấu phải ngon lắm nên cô mới như vậy". Cô thầm cười trong lòng, nàng xấu hổ cũng thật đáng yêu đi.
Việt Mẫn sau đó chẳng nói chẳng rằng tự mình đi ra phòng khách mang vào một ly trà giải rượu vào cho nàng. Nàng tiếp nhận nó rồi cảm ơn, mặt dường như đỏ một chút.
"Tôi ở lại đây phiền chị quá rồi"
"Cô là bạn Giai Tuệ, Nhật Hàn là bạn của tôi, xem như tôi với cô cũng là bạn bè, dù gì cô cũng từng điều trị cho tôi"
"Nhắc tới mới nhớ, y tá của tôi có dặn chị là cách một tuần đến kiểm tra vết mổ mà, sao tôi chả thấy chị?". Nàng nhìn cô nghi hoặc.
"Công việc nhiều thôi". Cô gảy đầu.
"Thấy chị vẫn còn trả lời như vậy được chắc là khỏe lắm rồi phải không?". Nàng thuận tay huých một cái vào eo cô, mặt cô liền tái mét lại. Eo truyền lên một cảm giác đau nhói, tay cô ôm phần eo, khuôn mặt nhăn nhó đến khó coi.
"A...cô...cô có cần ác thế không hả?". Cô la lên tiếng ai oán.
"Hai ngày sau đến tái khám giùm tôi đi". Nàng nghiêm giọng ra lệnh.
.
.
.
Sau khi được Cao Hân dìu đến giường, hai người luyên thuyên với nhau. Đối với vấn đề cá nhân của nàng, cô cũng không muốn quan tâm đến, nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, cô bất giác tò mò.
"Mà này..."
"Hửm?'. Nàng đang say sưa ngắm những bức tranh trong phòng cô nghe cô gọi nàng liền xoay lại.
"Hôm qua tôi nghe cô nhắc đến một người đàn ông..."
"À...chỉ là chuyện tình cảm có chút vấn đề, tôi cũng không còn liên can nữa". Nàng tuy ngoài mặt ôn hòa song trong lòng đã sớm đau nhói. Mối tình đầu của nàng từ thời đại học đến bây giờ đã thực sự kết thúc. Mà nguyên nhân chính là tên đó bên ngoài có người khác. Nàng đau lòng vì bị phản bội nên muốn xóa sạch tất cả mọi thứ về hắn, nhưng tình cảm đâu thể nào nói dứt là dứt. Vẫn là nàng không có đủ dũng khí.
"Um...xin lỗi. Tôi chỉ tò mò một chút. Cô cũng đừng buồn nữa". Việt Mẫn thấy mình vừa chạm chỗ đau của nàng liền nhanh chóng rút quân.
"Cảm ơn chị. Nằm yên và nghỉ ngơi đi, tôi đi dọn dẹp nhà cho chị". Nàng thấy cô an ủi mình lòng liền dâng lên từng trận ấm áp, khẽ cười.
"Được". Việt Mẫn dần dịu cơn đau, định gác tay lên trán nghỉ ngơi chút nhưng bắt gặp nụ cười của nàng, sau đó ngây người. Đến khi nàng rời khỏi phòng, cô mới hoàn hồn.
"Mình làm sao vậy?"
Tiểu Hân đi xuống nhà bếp, vừa đi nàng vừa đánh giá căn nhà. Nó thực sự ấm áp, rất có không khí gia đình. Đây giống như kiểu mà nàng mơ ước, chỉ tiếc hiện tại e rằng không còn thực hiện được nữa rồi.
Nàng ủ rủ đem chén đi rửa, sẵn tiện dọn dẹp nhà giùm Việt Mẫn xem như là đền đáp. Tiếng chuông cửa vang lên làm nàng ngập ngừng, nhưng rồi cũng đi mở cửa.
"A...chào cô. Tôi đến tìm Việt Mẫn". Tiểu Linh bất ngờ khi thấy cô gái hôm qua vẫn còn ở nhà Việt Mẫn, lại còn mặc đồ mà mình đã mua cho Việt Mẫn. Lòng cô dâng lên một chút khó chịu.
"À... Cô ấy..."
"Em đến sớm vậy?". Tiểu Mẫn trong phòng nghe tiếng chuông liền biết Bách Linh đến, nên bước ra khỏi phòng.
"Hôm nay dù gì cũng rảnh, em định qua đây rủ chị đi dạo"
"Hôm nay vết mổ chị có vấn đề, hay để khi khác nhé?"
"Chị bị sao?". Mặt Tiểu Linh biến sắc, mà nó lại rơi hết vô tầm mắt của Cao Hân.
Hai người ngồi ở phòng khách luyên thuyên, Tiểu Hân vào phòng lấy điện thoại thì thấy hiện lên tin nhắn của Giai Tuệ.
"Chuẩn bị đi, tôi và Nhật Hàn đang lái xe qua rước cậu đây"
Nàng nhận được tin nhắn liền vội chuẩn bị đồ đạc, Tiểu Mẫn cũng thật chu đáo, đồ nàng cũng đem đi giặt cả. Chuẩn bị xong nàng liền bước ra phòng khách, bắt gặp hai người kia đang thân mật, lòng nàng bất chợt như bị kim đâm, lòng vì khó hiểu tại sao lại có cảm giác như vậy. Cái chau mày của nàng vô tình lại để Việt Mẫn nhìn thấy.
"Nhật Hàn đến rồi à?". Cô đứng dậy rời khỏi Tiểu Linh.
"Ừm, là Giai Tuệ, cũng sắp đến rồi. Cảm ơn chị đã chiếu cố tôi"
"Không sao, có dịp sẽ gặp lại. Để tôi tiễn cô"
"Không cần đâu, bụng chị còn đau mà, nhớ hai ngày nữa đến bệnh viện tái khám đấy". Nàng vừa nói xong thì gật đầu với Tiểu Linh rồi tiến ra cửa. Tiểu Mẫn cảm thấy trong lòng có chút mất mác nhưng nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, lại bắt đầu trò chuyện với Tiểu Linh.
Một lát thấy không yên, cô lấy điện thoại ra type một đoạn tin nhắn cho Nhật Hàn.
"Cậu bảo Giai Tuệ cho tôi xin số của Cao Hân"
.
.
.
Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy một chiếc xe đậu ở gần đấy, từ trong xe Giai Tuệ xinh đẹp bước ra. Tiểu Hân nhìn thấy nàng, liền vui vẻ chạy lại.
"Đúng là chị ấy chăm cậu tốt thật". Ngắm nghía bạn của mình, Tiểu Hân nói.
"Mau vào xe đi, trời lạnh đấy". Giai Tuệ liếc nàng một cái rồi cười.
"Haha, được"
Vừa vào xe, Giai Tuệ liền tăng điều hòa thêm, cũng may là Nhật Hàn cho nàng mượn xe. Xe của nàng thì Nhật Hàn đã đem đi sửa mất rồi. Nhìn cô gái bên cạnh quần áo lại mỏng thế kia, nàng phàn nàn.
"Cậu làm gì mặc đồ mỏng thế, trời vào đông rồi còn gì?"
Tiểu Hân chỉ cười trừ cũng không trả lời.
"Hôm nay chị ấy không đi cùng cậu à"
"Nhật Hàn có chút công việc ở công ty, sáng sớm liền ra khỏi nhà rồi"
"Hai người bắt đầu lại từ khi nào vậy?"
"Không phải bắt đầu lại, mà chính là khởi đầu mới. Mới tối hôm qua thôi"
"Mới tối hôm qua mà coi cậu bây giờ tươi hơn hoa nữa. Chị ấy có sức mạnh thực phi thường". Mặt Giai Tuệ vốn mỏng nên đã hồng lên đôi chút.
"Còn cậu, hắn ta làm gì cậu mà hôm qua để cậu say xỉn như vậy?". Tiểu Tuệ chợt nhớ chuyện hôm qua.
"Hắn lừa mình, nên mình chia tay hắn rồi. Mà đừng nhắc nữa". Cao Hân hiện tại cũng không muốn nhắc đến hắn, liền không quan tâm mà ngắm nhìn cảnh vật ở ngoài đường.
"Mình chỉ muốn cậu hạnh phúc thôi đấy Tiểu Hân. Có gì cậu có thể tìm mình để tâm sự"
"Nhất định mà". Cao Hân xoay qua mỉm cười trấn an nàng.
Lời tác giả: Có lẽ bỏ bê hơi lâu rồi.... Nhớ bình chọn và comment giúp mình nhaaa