Chương : Đột ngột gặp tai nạn.
---
Lương Giai Tuệ thương tâm người yêu mình thức khuya dậy sớm để chuẩn bị bản kế hoạch cho đối tác bên kia, thế nên hôm nay nàng đặc biệt dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Giang Nhật Hàn.
Hôm nay Nhật Hàn phải cùng với công ty đối tác đến công trình để quan sát đôi chút, liền bận bịu sáng đêm. Đôi mắt sắp thâm quầng hết cả rồi, cơ thể cũng ốm đi nhiều so với lúc trước. Buổi sáng ở công ty cũng không ăn đầy đủ, buổi tối lại nạp cà phê đen vào người. Giai Tuệ biết được thì đau lòng, cô ấy liền ra sức trấn an nàng, cam đoan sẽ ăn uống đầy đủ nàng vì vậy mới an tâm chút ít.
Từ phòng tắm bước ra một bộ dáng sáng sủa, Nhật Hàn đi đến cạnh chiếc gương đầu giường kiểm tra một chút tóc tai cùng trang phục hôm nay của cô.
"Em đã làm xong bữa sáng, chị ra ăn chút đi rồi đi làm". Lương Giai Tuệ từ ngoài bước vào phòng, trên người vẫn còn mang tạp dề, đầu tóc có chút lộn xộn.
Nhật Hàn xoay người lại, liền bước lại gần đến chỗ nàng. Bộ dạng của nàng càng làm cho cô cảm thấy đau lòng cùng hạnh phúc. Tay cô nhẹ nhàng vén vài sợi tóc lộn xộn trước mặt nàng.
"Sao lại thành cái bộ dạng này rồi?". Cô hơi chau mày, giả vờ trách móc.
"Có gì đâu chứ, chuyện bình thường mà". Lương Giai Tuệ chớp chớp mắt nhìn cô.
"Chị thấy em ngày càng giống một người". Nhật Hàn hơi lui về phía sau, khuôn mặt tỏ vẻ suy tư nhìn nàng từ trên xuống một lượt.
"Ai vậy? Giống lắm sao?". Nàng cũng bất ngờ, vội nhìn lại bản thân.
"Giống! Rất giống...vợ của chị! Haha". Giang Nhật Hàn vừa nói xong liền cười rộ lên.
"Hồ nháo a!". Nàng nghe thấy liền đánh vào vai cô, hạnh phúc lan tràn. Tay nàng đặt trên cổ áo sơ mi của cô mà chỉnh sửa lại đôi chút, thuận tay cài lại nút ở tay áo cho cô. Nhật Hàn cứ thế đứng yên hưởng thụ sự chăm sóc, trên môi liền nở nụ cười thỏa mãn.
"Được rồi. Mau ra ngoài, đồ ăn sẽ nguội". Lúc cảm thấy đã ổn thì liền hối thúc cô ra ngoài.
"Tuân lệnh, đại nhân!"
Nhật Hàn ôm eo nàng sủng nịnh từ từ bước ra ngoài phòng bếp, lại không quên giở ra móc vuốt mèo mà quấy rối nàng. Lương Giai Tuệ đã sớm thua trận, không còn một mảnh giáp cứ vậy để cho cô quậy phá. Lúc đến bàn ăn còn chưa chịu buông tha liền cưỡng hôn nàng.
Bữa sáng cũng nhanh chóng được giải quyết, nàng chuẩn bị một số tài liệu cho cô đem đến công trình. Kiểm tra kĩ lưỡng một loạt rồi bàn giao lại cho Nhật Hàn.
"Chị đi nha. Chiều sẽ cùng em đi ăn". Đứng trước cỗng, hai người luyến tiếc nhau.
"Được rồi, chúc chị suôn sẻ. Mau đi đi kẻo trễ". Nàng rướn người hôn lên môi cô.
"Được, một lát nhớ ăn sáng rồi đi làm đấy"
"Được rồi"
Lúc đi vào nhà liền nhận được điện thoại của bệnh viện, hiện tại bệnh viện tiếp nhận một ca tai nạn nghiêm trọng, nói nàng nhanh chóng đến để thực hiện ca phẫu thuật. Lương Giai Tuệ nghe xong liền thu xếp một mạch lái xe đến bệnh viện.
---
Cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng diễn ra thành công, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi trở về phòng làm việc nghỉ ngơi. Vừa ngả người trên ghế dựa lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Chúc mừng cậu". Cao Hân mặc áo blouse khoan thai bước vào, trên mặt lại mang rất nhiều ý cười.
"Chúc mừng gì chứ? Cậu đến tìm mình có gì sao?". Lương Giai Tuệ khép hờ đôi mắt, ngã lưng ra sau ghế mà nghỉ ngơi. Điều hòa ổn định khiến nàng thoải mái được chút ít, chân mày cũng dãn ra.
"Đến yêu thương cậu, mang cho cậu chút socola nóng". Cao Hân nhẹ nhàng bước đến đặt ly socola nóng trên bàn, thuận tiện kéo ghế ra ngồi xuống quan sát nàng.
"Cảm ơn cậu, dạo này thấy cậu tâm tình cực tốt. Sao vậy? Tình yêu đến à?". Lương Giai Tuệ duỗi tay, trở về trạng thái bình thường. Nàng cầm ly socola nóng lên ngửi một chút rồi chậm rãi thưởng thức. Mùi socola nồng đậm, có chút ngọt lại có chút đắng, mang đến một chút ấm áp cho cơ thể căng thẳng của nàng. Giai Tuệ mỉm cười vừa uống vừa nhìn Cao Hân.
"Mình cũng không phải cậu a. Mình trước giờ vẫn như vậy không phải sao?". Cao Hân chống tay lên bàn chồm người qua nhéo lấy cái mũi của nàng, khiến nó nhanh chóng đỏ ửng lên.
"Cậu như vậy mình rất vui". Nàng đặt ly xuống bàn, chậm rãi quan sát bằng hữu của mình. Cao Hân cơ hồ tốt lên một chút, da dẻ hồng hào, tinh thần chắc hẳn sảng khoái. Lòng nàng thầm vui mừng.
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên làm đứt mạch suy nghĩ của nàng.
"À xin lỗi mình có điện thoại...". Giai Tuệ nhìn thấy màn hình hiện lên ba chữ 'Lưu Việt Mẫn' lòng không khỏi nghi hoặc. Trước giờ hai người vẫn rất ít liên lạc, trừ khi có chuyện liên quan đến Nhật Hàn mới kết nối điện thoại. Nàng lại cảm thấy bất an, mong rằng sẽ không giống với chuyện mà nàng suy nghĩ.
"Alo...". Nàng nhanh chóng bắt máy, lại nghe bên kia có chút ồn ào.
"Alo, Giai Tuệ. Nhật Hàn... Nhật Hàn cậu ấy ngã từ trên cao xuống!". Giọng nói Lưu Việt Mẫn có chút hoảng hốt vang lên.
Não nàng 'ong ong' lên vài tiếng, nhịp tim nhanh chóng tăng nhanh. Miệng cơ hồ lắp bắp cùng run rẩy. Cao Hân bên cạnh nhận thấy biểu hiện khác thường của nàng cũng nhanh chóng đứng lên đi đến bên cạnh nàng, ra hiệu nàng bật loa lớn.
"Chị... chị ấy tình trạng hiện giờ ra sao?". Giai Tuệ tuy chấn động không ít nhưng tâm lí nghề nghiệp không cho phép nàng lúc này lại hoảng hốt. Nàng bình tĩnh điều chỉnh tâm lí trở lại, mở điện thoại bật loa lớn.
"Cậu ấy ngã từ trên cao xuống, đầu đập vào vật liệu bên dưới, chúng ta đang nhanh chóng đến bệnh viện của em". Lưu Việt Mẫn xưa nay vẫn bình tĩnh hết mức nhưng trong lúc này cơ hồ lại rối loạn không ít.
"Chị tiếp nhận sự hỗ trợ của y tế trong xe, em và Giai Tuệ sẽ nhanh chóng ở đây chuẩn bị phòng cấp cứu, Lưu Việt Mẫn, phải nhớ rõ, phải thật bình tĩnh!". Cao Hân nhanh chóng phân tích được sự việc liền thay Giai Tuệ thu xếp mọi việc, đem điện thoại cúp đi.
"Giai Tuệ, nếu cậu không ổn, mình sẽ liên hệ với A Châu cùng nhau làm phẫu thuật". Cao Hân nắm lấy vai người đối diện, lo lắng nhìn nàng.
"Mình sẽ làm được, cậu đừng lo. Mau, nhanh chóng chuẩn bị. Không được chậm trễ". Giai Tuệ đứng dậy, đôi mắt có chút ngấn nước nhưng vẫn đứng vững vàng, nàng cầm lấy áo bác sĩ, nhanh chóng ra khỏi phòng.
"Cậu cũng quá mạnh mẽ rồi". Cao Hân thương tâm nàng, sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo.
---
Năm phút sau, xe cấp cứu nhanh chóng chở nạn nhân đến, băng ca được y tá nhẹ nhàng đỡ xuống đất. Cao Hân từ trong bệnh viện chạy ra quan sát tình hình, nhanh chóng cho y tá đưa Nhật Hàn đến phòng cấp cứu.
Giang Nhật Hàn nằm trên băng ca đầu be bét máu, khuôn mặt tái nhợt nhìn thực sự kinh người. Quần áo trên người có chút lộn xộn, dính toàn đất cát, máu tươi dính đầy người. Một chút ý thức cũng không còn.
Cao Hân lại đảo mắt đến người vừa bước xuống xe, bước chân cô ấy có chút lảo đảo liền được y tá đỡ lại. Lưu Việt Mẫn hôm nay trang phục tựa hồ gần giống với Nhật Hàn, áo vest ngoài bị vứt ở đâu không thấy, áo sơ mi trắng tinh lại bị dính một mảng máu, đầu tóc ngắn của cô cũng bị lộn xộn lên. Ánh mắt cô vô hồn nhìn theo băng ca tiến vào phía trong. Cô nhớ lại một màn kinh hoàng ở hiện trường.
Tại công trình, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, ai ai cũng mang tâm trạng thoải mái giao tiếp với nhau. Bản kế hoạch nhanh chóng được thông qua. Mọi người đang đứng ở trên tầng một của công trình rất an toàn mà trò chuyện, bỗng nhiên một người nhân viên ở công ty bên kia đi đến cạnh mép tường không cận thận liền bị trượt chân, sau đó sẽ bị rơi xuống ngay nhưng Giang Nhật Hàn ở bên này đang trò chuyện với lãnh đạo đối tác, mắt nhìn thấy liền phản ứng nhanh chóng chạy lại, kéo người kia vào phía trong an toàn mà cơ thể của cô không thể điều chỉnh lại liền mất trớn mà rơi xuống dưới.
Lưu Việt Mẫn cùng mọi người nghe thấy tiếng nhân viên kia hét lên liền đưa mắt qua, thấy Nhật Hàn rơi xuống, tim hẫng một nhịp thầm nói mọi chuyện không xong. Lưu Việt Mẫn nhanh chân di chuyển xuống tầng trệt, chạy ra chỗ Giang Nhật Hàn.
Đầu Nhật Hàn đập trúng khối vật liệu bên cạnh, da đầu bị rách chảy máu rất nhiều, cũng may xung quanh không có vật sắc nhọn nếu không sẽ rất nguy hiểm. Lưu Việt Mẫn thân thể cuối xuống kiểm tra cô, vẫn còn, vẫn còn hi vọng. Trợ lí nhận thấy sự việc liền lập tức gọi xe cấp cứu đến trợ giúp đưa đến bệnh viện, chỗ công trình rối loạn thành một đoàn, mọi người nhanh chóng được sơ tán, người nhân viên kia vẫn còn hoảng sợ, khóc lóc không thôi.
Lưu Việt Mẫn bên này kiểm tra đường thở của cô ổn định thì yên tâm chờ đợi xe cấp cứu. Rất nhanh chóng xe liền đến, Lưu Việt Mẫn leo lên cùng di chuyển đến bệnh viện. Trống ngực Việt Mẫn trong xe vang lên liên tục, trong lòng thầm cầu xin cho mọi chuyện hết thảy đều suôn sẻ mà qua khỏi. Sau đó nhanh chóng gọi cho Lương Giai Tuệ xin trợ giúp.
"Lưu Việt Mẫn, chị không sao chứ". Cao Hân thấy cô thất thần đứng tại chỗ liền chạy lại.
"Không sao, mau mau vào thôi". Lưu Việt Mẫn theo băng ca cùng nàng đi vào trong.
"Chị đừng lo lắng, Giai Tuệ nàng nhất định sẽ làm được". Cao Hân ở bên cạnh trấn an cô.
---
Phòng phẫu thuật.
Giang Nhật Hàn nhanh chóng được đưa đến phòng phẫu thuật, cô bị chấn thương vùng đầu hết sức nghiêm trọng, máu chảy rất nhiều, tình trạng lâm vào nguy hiểm. Cũng may đây là bệnh viện thành phố liền có công nghệ cùng thiết bị hiện đai, lượng máu cung cấp cũng sẽ không thiếu.
Lương Giai Tuệ bên này nhìn thấy cô lòng đau xót rơi nước mắt, Nhật Hàn của nàng rất hay cười, hoạt bát, lại thường làm nàng vui vẻ bây giờ chỉ yên lặng nằm đó, lạnh lẽo đến đau lòng. Nàng kiên quyết nhanh chóng khôi phục tinh thần, quệt giọt nước mắt chưa rơi xuống, khử trùng sạch sẽ sau đó đeo bao tay vào, chuẩn bị bước vào giành giật mạng sống với Tử Thần.
"Chuẩn bị sẵn sàng". Nàng cứng rắn nói.
"Em nhất định, nhất định sẽ cướp chị về từ tay Tử Thần"
---
Cao Hân ngồi ở ngoài ghế hành lang chờ đợi cùng Lưu Việt Mẫn, nàng lúc đầu cũng định sẽ tham gia nhưng sau đó lại có công việc nên không thể vào phòng phẫu thuật, nàng liền liên hệ A Châu giúp đỡ. Lưu Việt Mẫn ở bên này thất thần, đầu cuối thấp xuống, hai tay ôm lấy đầu.
"Sẽ không sao chứ?". Việt Mẫn im lặng nãy giờ lên tiếng.
"Đúng vậy, nhất định không sao". Nàng xoay người chạm nhẹ lên vai cô, lại cảm thấy vai nhẹ nhàng run lên. Cô ấy khóc sao?
Cao Hân tiến lại ôm cô an ủi, Việt Mẫn tiếp nhận cái ôm, nước mắt cứ vậy tuôn trào. Cao Hân không biết phải nói gì để an ủi, liền im lặng mà ôm Việt Mẫn chặt chẽ, vỗ nhẹ lưng trấn an. Nàng thấy người trong lòng như vậy liền thương tâm, bỏ thời gian ra ngồi cạnh cô ấy.
Phẫu thuật kéo dài, khiến người ta lo lắng muốn nghẹt thở, bệnh viện dần về chiều, khung cảnh lạnh lẽo đến đáng sợ. Lâu lâu lại nghe tiếng bước chân dồn dập, cũng nghe thấy những âm thanh khóc lóc đến đáng thương khác. Lưu Việt Mẫn bây giờ đã thiếp đi trên vai Cao Hân, khuôn mặt cô tái nhợt.
Bảy tiếng chậm chạp trôi qua, cuối cùng đèn phòng cũng tắt, Cao Hân cùng Việt Mẫn bất động nãy giờ liền nhanh chóng đi đến cửa. Phía trong Lương Giai Tuệ từ từ bước ra ngoài, trên người lộ ra vẻ mệt mỏi chưa từng thấy, Cao Hân thấy vậy liền đau lòng chạy đến chỗ nàng.
Vừa tiến lại, Giai Tuệ lảo đảo ngã ập vào người Cao Hân.
"Mình... mình làm được rồi". Nói xong, nàng ngất xỉu trên vai Cao Hân.
"Giai Tuệ, Giai Tuệ... Bác sĩ!"
Lương Giai Tuệ nhận lấy cú sốc tinh thần to lớn lại phải bình tĩnh để giải quyết cuộc phẫu thuật kéo dài hơn bảy tiếng, thân thể dù có khỏe mạnh cỡ nào cũng đã mất đi hết sức lực. Nàng ngất xỉu trước cửa phòng cấp cứu sau đó liền được đưa vào phòng chăm sóc.
Bên này Cao Hân và Lưu Việt Mẫn hoảng hốt thành một đoàn. Việt Mẫn lúc sau nhận được điện thoại của công ty, Cao Hân liền trấn an cô, bảo cô nên về điều hành công ty, chuyện ở đây cứ để các nàng lo. Lưu Việt Mẫn lúc này mới yên tâm mà rời khỏi.
Giang Nhật Hàn sau khi được cứu nhưng vẫn còn phải quan sát, cô ấy được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện. Tuy đã an toàn hơn nhưng vẫn có thể để lại di chứng, hiện tại thì chưa thể xác định chính xác. Lại nói thân thể bị tổn thương không ít, có thể sẽ phải ngồi xe lăn trong một đoạn thời gian.
Lương Giai Tuệ được chăm sóc tốt, tỉnh lại liền nhanh chóng chạy đến phòng của Nhật Hàn. Nàng thẫn thờ ngồi xuống ghế quan sát người kia, Nhật Hàn nằm yên trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt đến đau lòng, mắt nàng lại cảm thấy cay cay, nàng tựa vào giường nắm lấy tay cô áp lên mặt mình mà khóc nức nở.
"Không phải chị nói với em, sẽ trở về cùng nhau đi ăn tối sao?..."
Lời tác giả: Mình không nỡ ngược hai người này đâu :