Chương : "Đừng khóc, em ở đây mà"
---
Trời vừa sáng, tại hội trường tổ chức lễ cưới đã tấp nập người chạy đôn chạy đáo chuẩn bị. Thực ra mọi chuyện đã được cả hai nhà sắp xếp từ tháng trước, hôm nay chỉ cần hoàn thành những công đoạn cuối cùng mà thôi.
Bách Linh từ hôm gửi đoạn tin nhắn cuối cùng cho Tiêu Lạc Nhan thì cũng chẳng còn gặp cô ấy nữa, suốt ngày chỉ nhốt mình ở trong phòng trong trạng thái vô hồn. Đến hôm nay, khi ngồi tại bàn trang điểm ở hậu trường, nàng nhìn chính mình trong gương mới hoàn toàn tỉnh ra.
Lễ cưới của nàng, lúc trước đây chính là ngày mà nàng xem trọng nhất, nhưng mà hiện tại nàng chẳng có một tí gì là vui vẻ, là hạnh phúc cả. Trong lòng chỉ toàn là đau khổ và hối hận.
Khoác trên mình bộ váy cưới xinh đẹp, nhân viên trang điểm bên cạnh không ít lần khen ngợi nàng, nói nàng là cô dâu xinh đẹp nhất, tuy rằng nàng biết đây chỉ là những thủ tục thông thường mà thôi. Đối với lúc trước, chắc chắn nàng sẽ ngại ngùng mà đón nhận những lời này, nhưng mà bây giờ nét cười trên mặt nàng vẫn nguyên vẹn không xuất hiện. Có lẽ trong tim nàng nếu đây chẳng phải là người nàng yêu, thì mọi xúc cảm đều chỉ là vô thực.
"Xong rồi, chị thấy thế nào?". Nhân viên trang điểm bên cạnh cuối xuống ngang tầm với nàng, cùng nhau nhìn vào trong gương. Ánh mắt Bách Linh lúc này mới di chuyển.
"Rất đẹp, cảm ơn em". Nàng nhẹ nhàng nhếch môi, đưa tay vỗ tay bàn tay đang đặt trên đôi vai trần của mình.
"Em xem đồng hồ, chắc chắn là sắp đến giờ rồi. Chị có phải rất hồi hợp không?". Nữ nhân viên rời khỏi ngồi xuống chỗ bên cạnh nàng, cô ấy đem điện thoại di động chụp lấy người trước mặt.
"Ừ, có một chút"
"Chúc chị trăm năm hạnh phúc nhé". Nữ nhân viên này rất nhiệt tình, liên tục cười nói. Chắc hẳn cô ấy đang cố tình làm cho nàng cười, cô dâu mà trên mặt chẳng có một nụ cười thì thực sự đã quá kì quặc rồi.
"Cảm ơn em". Nàng vừa nói xong liền trở về trạng thái im lặng. Cảm xúc trong lòng có chút khó tả.
Con đường này, nàng phải một mình bước đi rồi.
Đang rối bời trong đống suy nghĩ của mình, Bách Linh chẳng hay rằng ba của nàng đã đứng ở trước của phòng trang điểm.
"Tiểu Linh, ta dẫn con ra ngoài". Bách lão gia khoan thai bước vào bên trong. Bộ vest đen nổi bật trên người cũng chính là đồ mà Bách Linh chọn cho ông, bấy lâu đều trân quý nó mà cất ở trong tủ, hôm nay cũng có dịp để mặc nó.
"Cha, mẹ đâu?". Bách Linh nhận được sự giúp đỡ từ nhân viên phục trang, nàng đứng dậy tiến lại chỗ ba của mình.
"Mẹ con ở ngoài chờ chúng ta. Đi thôi, đã đến giờ làm lễ"
Bách Linh chậm rãi khoác tay người đàn ông trước mặt, nàng nhẹ nhàng rơi từng bước nặng nề đi đến hội trường. Trong một khoảnh khắc, nàng thật sự đã muốn chạy trốn. Bách Linh cũng chẳng còn nghe ba của mình bên cạnh dặn dò nàng những gì nữa. Lòng nàng mong muốn đây chỉ là cơn ác mộng không có thực mà thôi, để khi tỉnh dậy chẳng còn phải lo lắng thấp thỏm nữa.
Cánh cửa dẫn vào hội trường từ từ được mở ra, tất cả quan khách đều có mặt đầy đủ đều ngồi ở hai bên. Bạn bè nàng đều ở đây, và có cả những người nàng không quen biết, mọi người đều nhìn chăm chăm vào vị cô dâu xinh đẹp trước mặt. Nhưng mà nàng một chút cũng chẳng dám nở nụ cười, chẳng dám nhìn vào những người ở trước mặt.
Nàng cùng ba mình tiến vào, nhạc công liền chơi một khúc nhạc du dương, bên trong hội trường nhanh chóng tràn ngập tiếng vỗ tay rộn rã, nàng cảm thấy tim mình hung hăng nhảy một cái. Đầu Bách Linh cảm giác có chút nhức, ba nàng bên cạnh dường như cảm nhận được, một khắc liền nắm chặt lấy tay nàng, giống như truyền thêm một phần sức mạnh.
Nhưng mà nàng lại không cảm nhận được, Bách Linh chỉ mong con đường mà nàng đang đi sẽ trải dài vô tận, mãi mãi chẳng đến được đích đến của nó, chỉ là ngày hôm nay nàng thực sự không muốn phải trả giá như thế này.
Khi càng cách hội trường càng gần, xung quanh nàng nghe mọi người xì xào bàn tán, liền cảm thấy nghẹt thở. Bách Linh lại nghe thấy ai đó ở phía dưới thắc mắc rằng tại sao người kia lại đeo mặt nạ để thực hiện lễ cưới, tại sao lại chẳng thể thấy được mặt. Bách Linh cũng chỉ có thể nghe, nàng cũng không còn cơ hội để thắc mắc nữa rồi.
Đợi đến khi tiếng nhạc kết thúc thì lúc đó nàng cũng đã đứng trước mặt người mà nàng không muốn đối mặt nhất.
Lưu Việt Mẫn.
"Ta giao Tiểu Linh cho con. Mong con có thể chăm sóc nó thật tốt". Bách lão gia cầm chặt tay nàng trao cho người trước mặt. Bách Linh thực sự rất hồi hợp, nàng vẫn chưa ngẩng đầu lên được, đôi tay nàng gượng gạo nằm yên trong lòng bàn tay người đối diện. Cảm giác ấm áp lập tức bao phủ khiến nàng có chút khó thích nghi.
"Cha, người không cần lo lắng. Bảo vệ Linh Linh là trách nhiệm của con"
Giọng của người trước mặt vang lên đều được thu hết vào tai của Bách Linh khiến nàng nhanh chóng khó hiểu. Giọng nói này, chẳng phải của Việt Mẫn, nàng hiểu rõ, đây chắc chắn là không phải.
Gần như ngẩng đầu lên để xác nhận, người trước mặt che một nửa bên khuôn mặt của mình bằng một chiếc mặt nạ màu trắng.
"Tiêu Lạc Nhan?"
Giây phút đôi mắt cả hai chạm nhau, Tiêu Lạc Nhan nở nụ cười với nàng.
Lúc Bách lão gia đưa tay của Bách Linh cho người mặc lễ phục màu trắng trước mặt, Bách Linh đã ngẩng đầu nhìn ông một cách khó hiểu, nhưng nàng chỉ nhận lại ánh mắt hiền hòa cùng cái gật đầu của ba mình.
Tim nàng nhanh chóng đập gia tốc, tuy người kia chỉ để lộ một bên mặt nhưng mà làm sao mà nàng không thể nhận ra, còn có giọng nói kia... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong đầu nàng, đã hoảng loạn thành một đoàn.
Tay nàng hiện đang được Lạc Nhan nắm chặt lấy, nàng dường như đứng hình. Cô ấy nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng đi về phía trước. Bách Linh giống như người mất hồn, lúc này nàng chẳng thể phản ứng, mặc cho Lạc Nhan điều khiển.
Nhưng mà còn Việt Mẫn, cô ấy đang ở đâu?
Lạc Nhan nhẹ nhàng đứng sát nàng, cận kề thủ thỉ cho nàng.
"Đừng hoảng sợ"
Nàng liền lập tức xoay người nhìn cô ấy khó hiểu.
Nhưng mà chính mình lại không biết nên vui hay nên buồn, nàng định rút tay lại, nhưng mà Lạc Nhan dường như hiểu được, cô ấy đã đi trước nắm chặt lấy tay nàng.
Bách Linh trong lúc chờ người chủ trì nói vài câu thì liền suy nghĩ một chút. Trường hợp này có được gọi là cướp dâu không? Nếu như vậy thì Lạc Nhan quá là mạo hiểm rồi, vậy còn Việt Mẫn, cô ấy bây giờ đang ở đâu?
Giai Tuệ cùng Nhật Hàn ngồi ở phía dưới quan sát một chút, chuyện xảy ra trước mặt không phải là hai người không biết. Khi Lưu Việt Mẫn sáng sớm gọi điện thoại nói một tràn, cả hai đã thực sự bất ngờ, nhưng cũng chỉ biết trợ giúp một ít. Ngay cả Giai Tuệ khi nghe hết mọi chuyện cũng không kiềm được xúc động. Tiểu Hân thực sự đã chịu rất nhiều đau khổ, mà nàng vốn dĩ là bạn thân của cô ấy lại chẳng thể cùng cô ấy chia sẻ được bao nhiêu.
Lưu Việt Mẫn ngay bây giờ cô ấy chắc hẳn đã đến sân bay.
Giai Tuệ ngồi ở bên cạnh Nhật Hàn, được cô ấy nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy. Nàng chỉ thầm cầu nguyện cho hai người kia sẽ không bao giờ để lạc nhau một lần nữa, nếu không người bạn như nàng thực sự sẽ có cảm giác vô cùng tội lỗi.
Tiếng người chủ trì dần kết thúc, cả hội trường đều vỗ tay rất nồng nhiệt. Ai nấy ngồi ở dưới đều tắm tắc khen ngợi hai cô gái ở trên sân khấu kia, quả thực rất xứng đôi.
Bách Linh từ lúc nãy đến bây giờ chỉ duy trì tư thế đứng yên, đến cả chân cũng có chút mỏi. Tiêu Lạc Nhan ở bên cạnh quan sát nàng một chút liền ghé qua hỏi.
"Dựa vào em này, chị làm sao đấy?". Lạc Nhan kéo sát người bên cạnh.
"Em đang làm trò gì vậy? Em không cảm thấy thực sự mạo hiểm sao?". Bách Linh mắt nhìn thẳng, nàng không biết phải giải quyết chuyện này ra sao.
"Vì chị, dù có mạo hiểm em cũng bằng lòng mà". Lạc Nhan một tay kéo tới khiến Bách Linh hơi ngã vào người cô, nàng ấy lập tức bối rối. Cô biết rõ nàng mà, chắc hẳn đang rất khó xử.
"Chị đừng lo lắng, có em ở đây rồi. Cũng đừng cảm thấy tội lỗi..."
"Xin mời hai vị trao nhẫn cưới cho nhau"
Lời của Lạc Nhan nhanh chóng bị người chủ trì cắt ngang, Bách Linh vừa nghe xong ngờ vực trong lòng liền tăng lên. Nàng làm sao không cảm thấy có chút tội lỗi chứ, làm sao mà không lo lắng, nếu lỡ như ai đó ở phía dưới phát hiện ra đây chẳng phải Việt Mẫn thì phải làm sao đây?
Tiêu Lạc Nhan không biết từ khi nào đã đứng đối diện nàng, trên tay còn cầm một chiếc hộp màu đỏ, mà nàng biết ở trong đó chính là chứa thứ gì.
Cô ấy nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, hai chiếc nhẫn bạc lần lượt lộ diện, ánh kim sáng lấp lánh đến nổi có chút chói mắt nàng. Lạc Nhan nhẹ nhàng lấy ra một chiếc nhẫn, tiếng hò reo ở dưới cũng tăng lên. Nàng trong khoảnh khắc này, cảm giác cô ấy chính là thực sự kiên quyết, đối với cách nhìn của nàng từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên.
Nàng đến nước này cũng chẳng còn có thể biểu hiện điều gì phản đối, cứ như vậy theo sát hành động của Lạc Nhan.
Trái với Bách Linh đang đứng yên quan sát, Lạc Nhan nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay thanh tú của nàng, ánh mắt ấm áp của cô nhìn thẳng vào người trước mặt, cô ấy chậm rãi dịch chuyển khẩu hình miệng, nhưng lại không hề phát ra âm thanh. Giống như chỉ muốn để cả hai người biết mà thôi.
"Em cảm thấy rất may mắn khi gặp được chị
Cảm giác như chỉ cần chị, em đã có cả thế giới
Chị có giống em không?
Đồng ý lấy em, có được không?"
Bách Linh đọc được từ chữ mà cô ấy gửi đến nàng, trong lòng lại nhớ đến đêm mà Lạc Nhan thổ lộ với mình, xúc động bất chợt tràn ra nơi khóe mi, có cảm giác cay cay.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Chiếc nhẫn bạc trắng sáng cũng vì thế được yên vị nơi ngón áp út của nàng.
Cuối cùng cũng đến lượt nàng, đôi tay run run tiếp nhận chiếc nhận được Lạc Nhan đưa đến. Nàng cẩn thận cầm lấy nó, chỉ sợ một phút sơ sẩy sẽ làm rơi mất nó.
Bách Linh ngẩng đầu nhìn Lạc Nhan, đáy mắt nàng có chút ướt rồi. Tiêu Lạc Nhan lại dùng khẩu hình miệng.
"Đừng khóc, em ở đây mà"
Nàng thực sự muốn thấy toàn bộ khuôn mặt của cô ấy, chỉ tiếc nếu như vậy thì cũng sẽ chẳng còn tình huống như vậy giờ. Nước mắt của nàng cuối cùng cũng không chịu được mà rơi xuống, chạm xuống sân khấu rồi hòa tan mất dạng.
Tiêu Lạc Nhan chuẩn bị tiến lại gần lại an ủi nàng thì đột nhiên cảm giác có một lực rất mạnh ở phía sau kéo mình lại, chỉ thấy mình nhanh chóng liền nới ra khoảng cách với Bách Linh.
Mà Lạc Nhan cũng rất nhanh cảm nhận được cái lạnh từ vật sắc nhọn được ai đặt ở cổ mình. Nếu cô không lầm, đây là một con dao.
Mặt Bách Linh thoát xanh thoát đỏ, nàng đưa tay che miệng mình lại ngăn đi hoảng hốt, chiếc nhẫn trên tay cũng không biết từ khi nào đã rơi đi đâu mất. Tất cả mọi người ở bên dưới cũng không khác là bao, đều thực sự rất hỗn loạn. Bảo vệ từ bên ngoài cũng nhanh chóng chạy vào.
"Lý Cảnh, anh đừng có làm càn!". Giai Tuệ ở dưới lên tiếng, nàng cùng Nhật Hàn cách sân khấu gần nhất liền nhận thấy tình huống trước mặt.
"Lý Cảnh?". Lạc Nhan nói, cô đã nghe Cao Hân kể qua người này rồi.
"Haha, mày quên tao sớm vậy sao? Lưu.Việt.Mẫn?". Tên đàn ông râu ria ở phía sau liền lên tiếng.
Lý Cảnh hôm nay xuất hiện ở đây cũng chính là muốn trả thù Việt Mẫn.
Việt Mẫn ngày trước sau khi thấy một loạt hành động của hắn làm hại đến Cao Hân, cô ấy không hề nương tay mà làm cho hắn thân bại danh liệt, nhưng kết quả đó chắc chắn xứng đáng với những gì hắn đã làm. Mà cô cũng chẳng tuyệt đường sống, vẫn còn chừa cho hắn một cái mạng què rồi còn vứt thêm một số tiền, mong hắn có thể biến xa nơi này một chút. Nhưng mà, Lý Cảnh này làm sao có thể dễ dàng rời đi được, hôm nay hắn xuất hiện chính là muốn lấy mạng Việt Mẫn. Biến lễ cưới này thành một nơi đẫm máu!
"Tôi nghĩ anh đã chết rồi chứ?". Lạc Nhan không có một chút sợ hãi, cô đã nghĩ ra kế hoạch hết rồi.
"Mày câm miệng đi. Chẳng ai được gọi cảnh sát cả, chỉ cần nhúc nhích là mạng con này liền toi đời". Lý Cảnh hất cái cằm đầy râu nói. Mọi người ở dưới liền nhanh chóng sợ hãi, Nhật Hàn trấn an Giai Tuệ ở dưới rồi mới nhanh chóng trao đổi ánh mắt của mình với Lạc Nhan.
Bách Linh ở trên sân khấu hoảng hốt, nàng được người chủ trì chắn ở phía sau.
"Chú... đưa cô ấy vào trong giúp con đi". Lạc Nhan nói với người chủ trì, cô vừa bắt được ánh mắt từ chỗ Nhật Hàn, nhất định phối hợp cùng cô ấy.
"Được!". Người chủ trì không nán lại lâu, liền muốn đem Bách Linh rời khỏi, nhưng mà nàng làm sao có thể rời đi khi mà cô ấy còn ở đó.
"Yên tâm, chị cứ tin ở em!". Lạc Nhan nói trong khi bị Lý Cảnh lôi vào trong.
"Mày mạnh miệng quá vậy? Để coi một lát còn được như thế không?". Hắn ta đắc ý cười thật to. Bóng dáng của Nhật Hàn ở dưới sân khấu cũng dần khuất đi.
"Anh không sợ sao?". Lưỡi dao rất sắc, chốc lát đã thấy vết máu nơi cổ của Tiêu Lạc Nhan.
"Mắc gì phải sợ con ranh như mày? Nực cười!". Hắn ta dần lôi Lạc Nhan vào trong hậu trường để hòng trốn thoát, lúc nãy suy nghĩ cái mạng của Lưu Việt Mẫn cũng quá là đáng giá đi nên hắn muốn biến vụ này thành một vụ bắt cóc.
"Haha... nhưng tôi lại có đó!". Tiêu Lạc Nhan vừa dứt lời lập tức dùng sức xoay người, dùng tay bẻ lấy cánh tay hắn rồi nhanh chóng thoát ra. Hành động này đối với cô cũng chính là được ăn cả ngã về không, mặc dù có học qua võ thuật nhưng chỉ sợ mình làm không đúng cách thì liền mất mạng như chơi.
Nhưng cũng may Lý Cảnh nhanh chóng bị cô đả thương. Mặc dù bị khống chế bằng dao nhưng sức lực của hắn mà cô cảm nhận được thực sự rất yếu ớt, chắc hẳn đã bị tụi người của Việt Mẫn dày vò trong thời gian dài, ấy vậy mà vẫn còn sức để đến đây trả thù sao?
"Con mẹ nó, tao liều với mày". Lý Cảnh bị Lạc Nhan phản công thì mất đà lùi ra phía sau. Hắn quệt miệng rồi dùng dao chỉ thẳng vào người trước mặt.
Nhưng chưa được bao lâu cả thân người của hắn lập tức ngã nhào ra phía trước, chân tay rối loạn một phút liền ngã ập xuống sàn.
Sau đó Nhật Hàn cùng xuất hiện với mấy người vệ sĩ, lập tức tiến lại khống chế Lý Cảnh không cho hắn trốn thoát.
"Mấy con điếm, có giỏi thì bỏ tao ra!". Lý Cảnh như hóa điên, miệng không ngừng chửi rủa. Nhật Hàn lúc này có chút câm phẫn, tay liền dùng sức khiến hắn kêu đau. Mọi người nhanh chóng chú ý tình huống trên sân khấu, tiếng xe cảnh sát vang lên ở xa xa.
Tiêu Lạc Nhan hạ thấp thân người, cầm lấy con dao ở bên cạnh đưa tới trước mặt của hắn. Đồng thời cũng dùng tay gỡ chiếc mặt nạ ra vứt xuống sàn.
"Mày không phải Lưu Việt Mẫn?". Hắn giống như không tin vào mắt mình, lại tự rước họa vào thân.
"Giờ anh mới nhận ra, có muộn quá không?"
"Mày...!". Lý Cảnh cảm thấy đầu óc mơ hồ, rốt cuộc là như thế nào?
"Hành động của anh, vẫn còn sơ xuất lắm". Lạc Nhan chậm rãi nói, cũng không quên áp con dao lên mặt hắn.
"Thực vui khi Cao Hân đã thoát khỏi một tên cầm thú như anh". Cô nhẹ nhàng cầm con dao gõ nhẹ vào mặt hắn, sau đó chính là dùng sức, rạch lên đó một đường, máu đỏ liền đua nhau túa ra.
"Argggggggggggg!". Lý Cảnh hung hăng kêu lên làm mọi người bên dưới đều kinh động.
"Tặng anh, mong khi ở trong tù, nó sẽ giúp anh nhớ đến ngày hôm nay. Hoặc là... chẳng bao giờ". Tiêu Lạc Nhan vừa dứt lời liền đem con dao giao cho vệ sĩ, cô đứng lên phủi chút bụi trên người. Mà hình như Lý Cảnh bị đả kích quá mạnh, không biết sau đó bị gì liền ngất xỉu.
Cảnh sát chốc lát cũng vừa vặn đến nơi, vài cảnh vệ lập tức xông vào trong. Giống như đã có bàn bạc trước, với thế lực của ba nhà Bách, Lưu, Tiêu thì mọi chuyện cũng nhanh chóng được giải quyết. Lý Cảnh bị áp giải về sở cảnh sát chờ xử lí, nhưng mà câu nói "Hoặc là... chẳng bao giờ" của Lạc Nhan cũng cho thấy số phận của hắn cũng sẽ nhanh chóng kết thúc mà thôi.
Dám đến tận ngày vui của cô làm loạn, kết cục cuối cùng chỉ có một.
Tiêu Lạc Nhan vừa xử lí xong việc liền tiến nhanh lại chỗ của Bách Linh, cô lo lắng không thôi, cảm giác tim đập có chút nhanh.
Giai Tuệ ở dưới sân khấu cũng cùng ba và mẹ của Bách Linh tiến lên để trấn an con gái mình, mà Lưu gia giống như đã biết hết mọi chuyện chỉ đứng nhìn một chút rồi họ cũng lặng lẽ ra về.
Lưu Việt Mẫn đến phút cuối liền nói từ bỏ rồi rời khỏi mà không để thêm một lời nào, khiến mọi người trong nhà liền thất vọng, nhưng mà cũng chẳng thể làm gì hơn. Việc mà Việt Mẫn đã quyết thực sự rất khó để xoay chuyển.
Bách Linh chứng kiến một cảnh nguy hiểm như vậy trước mặt tinh thần nhanh chóng rối loạn, ngay cả nhìn cũng chẳng dám nhìn, bởi vì lúc đó nàng thấy được máu túa ra ở cổ của Lạc Nhan. Người chủ trì ở phía trước che chắn cho nàng, một bên nói vài lời trấn an.
"Tiểu Linh, không sao. Ba và mẹ ở đây". Bách lão gia cùng phu nhân ngồi xuống an ủi con gái mình, cảm nhận được cơ thể nàng run rẩy.
Nhật Hàn cũng cùng Lạc Nhan vừa vặn tiến đến, Giai Tuệ một bên lui ra, sau đó đem blazer trao lại cho Nhật Hàn. Nàng thấy trên áo của cô ấy có dính một chút máu liền lo lắng, mà cô chỉ cười cười nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, ý bảo nàng đừng lo lắng.
Hai người cũng chẳng còn việc gì ở đây nữa, giúp được đến đây có lẽ cũng đã đủ rồi. Chuyện tiếp theo mong hai người họ có thể mỹ mãn ở bên nhau. Sau đó, hai người cũng lặng lẽ rời khỏi.
Trở lại chỗ Bách Linh, hai lão gia nhân vừa rời ra khi thấy Lạc Nhan tiến lại.
"Linh Linh". Cô nhẹ nhàng gọi tên nàng.
Bách Linh lắc đầu nguầy nguậy, nàng vẫn còn đang rất hoảng sợ. Nàng sợ Lạc Nhan gặp chuyện không may.
"Nhìn em này!". Lạc Nhan cuối thấp xuống, vươn tay đỡ nàng đứng lên.
Bách Linh lúc này cảm nhận được có ai đỡ mình, nàng liền ngẩng đầu thì thấy Lạc Nhan ở trước mặt mình mà nở nụ cười, giống như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra. Nàng nhanh chóng ôm chặt lấy người trước mặt, khóc không thành tiếng. Lạc Nhan thấy nàng như vậy liền đau lòng, hận không thể giải quyết chuyện kia sớm hơn để nàng phải kinh sợ rồi.
"Không phải bảo chị tin em sao? Em an toàn rồi mà, sao chị còn khóc?". Mặc kệ lời cô nói, nàng vẫn nức nở.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?". Tiêu Lạc Nhan cẩn thận ôm nàng, nhẹ nhàng đưa tay xoa lấy tấm lưng đang run lên kia.
Mọi người cũng dần tản ra, hội trường xì xào lúc nãy cũng nhanh chóng thưa thớt dần, chỉ còn vài người thân trên sân khấu mà thôi.
"Chị... lỡ... làm mất chiếc nhẫn rồi". Bách Linh nghẹn ngào nói, nàng không cố ý chỉ là hoảng sợ quá độ mà làm rơi.
"Phì... không sao. Em mua cho chị chiếc khác, bao nhiêu cũng mua". Cô cười.
"Nhưng... đây là lễ cưới của chúng ta". Nàng vùi đầu vào người trước mặt.
"Hôm nay không phải". Tiêu Lạc Nhan ghé sát tai nàng nói. Dù gì bảng đề tên trên kia cũng không phải là tên của cô và nàng.
"Em sẽ chân chính cưới chị vào một ngày đẹp trời, sẽ chân chính đem chị trở thành bà chủ nhỏ của Tiêu gia"
"Chị có đồng ý không?". Lạc Nhan chậm rãi hỏi.
Bách Linh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, Lạc Nhan vẫn như vậy, dù trải qua nhiều chuyện như thế nào, cô ấy vẫn nở nụ cười trên môi. Lần này chính là trao cho nàng niềm tin, mong nàng có thể trao lại hạnh phúc cả đời mình cho cô.
Bách Linh chẳng mong sẽ trở thành bà chủ nhỏ Tiêu gia. Cả đời này có thể ở bên cạnh Lạc Nhan, đó chính là thứ hạnh phúc nhất của nàng rồi.
"Được, chị đồng ý. Đồng ý lấy em"
Vũ: Sau một khoảng thời gian lặn mất tâm thì tui đem drama đến cho mọi người đây. Có chút thất vọng nào không đó? Có lẽ mọi người cảm thấy nó có chút hư cấu, có chút dễ dàng :) Nhưng biết làm sao được, nhân vật chính thực sự rất kì diệu ~