.
Thời tiết tốt.
Thẩm Nhiên Phi chạy xe đến nhà bạn tụ họp ăn chơi.
Sau hai tuần mưa dầm mưa dề cuối cùng cũng được ngày trời quang mây tạnh, nhấn chốt trong xe, mui xe từ từ mở ra.
Hắn không định tắt máy lạnh trong xe, thế là gió trời cùng gió máy lạnh vù vù thổi, mang một kiểu thoải mái lạ lẫm.
Người đi đường ở xa nghe tiếng động cơ xe phải tránh sang để nhường đường cho hắn, còn hắn thì chỉ đang nghĩ xem đêm nay ăn chơi thế nào cho đỡ chán.
Quần áo đẹp đẽ với xe thể thao cao cấp, từ chân đến đầu hoàn toàn không có chỗ để soi.
Không hẳn là do quá nhàm chán, chỉ là muốn tìm thêm chút kích thích.
“Đến rồi.” Người anh em chơi từ nhỏ đến lớn vỗ vỗ vai hắn, “Nhanh đỗ xe ở trong hoa viên, hôm nay có rất nhiều người đẹp tai tiếng đến góp vui đấy.”
“Lại là một đám ngực to.” Thẩm Nhiên Phi bày ra bộ dáng mất hứng, khóe miệng lại hơi cong lên, “Lúc nào thì gu của mày mới có thể đổi?”
“Có gì không tốt à?” Tần Lập Văn cười đểu giả, “Tao thích kiểu đấy đấy, đặc biệt là lúc lên giường.”
Thẩm Nhiên Phi lắc đầu, trên mặt viết mấy chữ “Mày hết thuốc chữa rồi”, đạp ga, xông thẳng vào gara.
Tần Lập Vân đứng đằng sau che miệng, nhìn chiếc xe thể thao quen đường thuộc lối chạy một đường đến gara, rồi cũng từ từ đi theo.
Hai người vai kề vai cười giỡn đi ra từ gara, bước đến vườn tự động hiểu ý mà tách nhau ra.
“Lập Vân, đi đâu vậy?”
Một người đẹp tóc xoăn nhuộm nâu buông ly rượu, đi đến tiếp Tần Lập Vân, mắt lại đảo qua đảo trên người Thẩm Nhiên Phi.
“À, đón thằng bạn.”
Tự nhiên đưa tay, ôm eo mỹ nữ, xem như cho một cái ôm an ủi, môi khe khẽ chạm lên gò má của cô.
“Đây là bạn tốt của anh Thẩm Nhiên Phi, còn vị này là Thu Diệp tiểu thư.”
“Lá mùa thu?”
Thẩm Nhiên Phi tự nhiên chào hỏi, lại bị tên bạn tốt đập cho một phát.
“Xin chào, nói không sai, tên tôi đúng là lá mùa thu, Thu Diệp.”
Mỹ nữ khẽ mỉm cười, hơi cúi người làm hạ chiếc váy trễ ngực, mang đậm một màu Hawaii.
Tần Lập Vân thừa dịp người đẹp không chú ý, quăng cho Thẩm Nhiên Phi ánh mắt thời cơ tới kìa.
Thẩm Nhiên Phi dửng dưng lẩm bẩm một câu, “Tao có phải là cỏ non mùa xuân đâu.”
Liền bị Tần Lập Vân dùng mắt chém cho mấy đao, đành bất đắc dĩ buông tay.
Dưới ánh nắng, mỹ nam mỹ nữ từng đôi khoác tay nhau khiêu vũ, muốn ra vẻ khác biệt thì ngồi một góc nướng BBQ mà trong đầu chẳng biết nghĩ tới nơi bậy bạ nào, còn một đám nhìn như đang bơi lội thì thực ra đang mò mẫm tán tỉnh, bàn tay dưới nước chẳng biết chạm đến chỗ nào rồi, trên mặt thì ra vẻ nghiêm túc làm người ta buồn cười.
Thẩm Nhiên Phi đi đến một cái dù che nắng ngồi, ăn đồ nướng được người đẹp bưng tới, đến kính mát cũng lười tháo xuống, thỉnh thoảng thì nói đôi ba lời với người ngồi kế, không được bao lâu đã bắt đầu ngáp.
“Mày đang bước vào thời kì già trước tuổi á?” Tần Lập Vân kéo một cái ghế nằm bên cạnh hắn, “Chỗ của tao chán đến mức làm cho mày buồn ngủ à?”
“Cũng không hẳn.” Thẩm Nhiên Phi hơi mệt mỏi lắc đầu, suy nghĩ một chút, “Chẳng qua là cảm thấy không có sức.”
Nói xong lại ngáp một cái, “Mỗi lần tới mấy nơi như thế này tao lại cảm thấy tao mới là người bị ăn đậu hủ (bị dê), thật sự phục mấy em.”
“Phụt ── ”
Một hớp rượu phun ra ngoài, Tần Lập Vân co người đứng lên, cầm khăn của tiểu mỹ nữ đáng yêu kế bên đưa cho, “Thật xin lỗi.”
“Có cần khoa trương thế không?” Đổi chân, Thẩm Nhiên Phi thông qua tròng kính liếc anh một cái.
Tên bị liếc quay sang kéo kính hắn xuống.
“Hai tuần không thấy mặt mày rồi đấy, lấy xuống đi.”
Mặt Thẩm Nhiên Phi hơi khó chịu, nhưng cũng không nói gì.
Kết quả lại nghe một câu vừa nghe là giả dối, “Ối! Anh đẹp trai, có muốn cùng em yêu đương tí không?”
“Cút mẹ mày đi.” Có câu đùa nhạt như vậy nói bao nhiêu năm không đổi, chẳng có tí muối nào.
“Tao nói thật đó.” Kẻ nào đó vẫn không biết câm mồm.
“Tao cũng nói thật là mày cút đi.”
“Ngao ── tâm tao đau quá.” Kẻ nào đó ôm ngực diễn màn ra vẻ thương tâm.
“... Tần Lập Vân, mày có phải chán quá thành điên không.” Thẩm Nhiên Phi xoa xoa tóc, vươn người thả lỏng.
“Ừ cũng có.” Suy sụp hạ vai, cầm ly sữa bò, nhấp hớp nước chanh.
Mặt trời đã dần dần lặn xuống, đèn trong vườn hoa cũng sáng lên.
Hai người bọn họ nhìn một đám dư tiền ăn chơi nhảy nhót như vậy cũng gần hai giờ.
“Tụi mình đi thôi?” Thẩm Nhiên Phi đột ngột mở miệng.
“Tao là chủ tiệc, đi thì nó có hơi...”
“Mày bớt xạo đi.” Thẩm Nhiên Phi chống hai tay xuống ghế, đứng lên, “Mày không đi tao đi.”
“Chờ chút.” Tần Lập Vân gần như nhảy cẫng từ ghế lên, chạy đuổi theo Thẩm Nhiên Phi ra gara, trên đường gặp phải quản gia, nói ngắn gọn đôi câu, quay đầu đã thấy cửa gara đã mở, xe của Thẩm Nhiên Phi đi ra ngoài.
Chạy nhanh được hai bước, thì Thẩm Nhiên Phi hình như cũng biết ý của anh, chạy chậm lại.
Một tay chống cửa xe, Tần Lập Vân dễ dàng phóng qua cửa xe, nhảy vào trong.
Huýt sáo một cái, hai người rời đi, đi tìm cuộc vui mới.
Hết phần
Lời tác giả:
Hôm qua gần xong thì ngủ mất, cuối cùng đi làm về mới biết đăng thiếu…
Chỉ đăng có phân nửa… Đành phải đăng nửa còn lại ngay = =||||
Rất xin lỗi OT
Cảm ơn hoa hồng của greending, tui sẽ cố gắng ~=w=
Cảm ơn mọi người ủng hộ!
Đến tối sẽ cập nhật《 Điệu Sắc Tích Dịch 》-v-
==============
(còn sót phân nửa = =|||)
Giải quyết bữa tối ở nhà hàng cao cấp, chơi vài bàn bowling đốt chút năng lượng.
Máu nhàn lại bắt đầu nổi lên.
“Nếu không thì như vậy đi, ” đỗ xe trước cửa club, Thẩm Nhiên Phi nhìn những người đang ra vào, “Chúng ta viết số điện thoại và thêm một câu nói nữa, dán lên trên vách tường, bất kể là nhận được số diện thoại của ai, đều phải cùng người đó lên giường, phải nghĩ cách ở lại nhà người đó hai tháng, sau hai tháng thì tiễn, thấy thế nào?”
“Trò này xưa rồi.” Tần Lập Vân mặt coi thường.
Thẩm Nhiên Phi nhíu mày, “Người nào thua thì phải làm theo đúng yêu cầu của người thắng.”
“OK~ bắt đầu đi.”
Có lẽ là phần thưởng đối với Tần Lập Vân rất có sức hấp dẫn.
Thẩm Nhiên Phi cười cười, tiện tay cầm xấp giấy note duy nhất trong xe, xé một tấm đưa cho Tần Lập Vân.
Trong lúc Thẩm Nhiên Phi còn đang suy nghĩ ngoài dãy số còn phải viết câu gì, Tần Lập Vân đã viết xong.
Liếc nhìn qua một cái, không khỏi bật cười.
Sức dai tốt, vóc người hoàn hảo, kỹ thuật hạng nhất, ở dưới viết một dãy số điện thoại.
“Thẳng thắn quá rồi.”
“Làm người cứ nói toẹt ra chả tốt hơn sao.” Tần Lập Vân ngả ngớn hôn lên tờ giấy, “Bảo bối cưng, trông cậy vào cưng đó.”
Thẩm Nhiên Phi lắc đầu, viết xuống giấy vài chữ:
Nếu như cần an ủi, mời gọi . (Lời tác giả: bịa đại số thôi = =|||)
Lần lượt xuống xe, dán hai tờ giấy ở hai chỗ riêng trên tường của club, sau đó kiếm chỗ đỗ xe, vào club vừa ngâm mình vừa ngồi một bên chờ điện thoại.
Hai người đều có vẻ không xem trọng chuyện này, để điện thoại một bên, vừa ăn bánh uống nước vừa trò chuyện.
Mười lăm phút sau, điện thoại của Tần Lập Vân reo lên.
Hưng phấn nhướn mày nhìn Thẩm Nhiên Phi, ấn phím nhận cuộc gọi.
Mới nghe được hai giây, đã xụ mặt.
Nói ngắn gọn mấy câu, Tần Lập Vân đem điện thoại di động quăng ra một bên, “Là Thu Diệp, không ngờ là cô ta vẫn đi theo chúng ta.”
“Có đầu óc phết.” Thẩm Nhiên Phi dửng dưng cười cợt, “Cô em này khó chơi đấy, anh em tiếc thương mày.”
Vừa hết lời, điện thoại của anh cũng reo lên.
Thẩm Nhiên Phi giơ điện thoại cho Tần Lập Vân xem, là một số lạ, rồi mới trả lời.
“A lô, xin chào.”
“Chào, chào cậu.” Hình như đối phương không ngờ rằng người nghe điện thoại là một người đàn ông.
Thẩm Nhiên Phi cũng giật mình, người bên kia có vẻ là một người đàn ông tuổi không nhỏ.
Chắc không bị coi là tiếp thị chào hàng bán đồ chứ nhỉ.
Liếc qua Tần Lập Vân đang cười trên nỗi đau của người khác, Thẩm Nhiên Phi tiếp tục chiến đấu, “Xin hỏi là ngài cần an ủi như thế nào?”
“Tôi, tôi chỉ cần tâm sự chút thôi.”
“Vậy chúng ta gặp mặt trò chuyện đi, anh đang ở đâu?”
“A… không cần nữa.” Bên đầu dây vội vàng ngắt máy.
Thẩm Nhiên Phi nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, đột nhiên nghe được tiếng nhịn cười ở bên cạnh.
“Há há há! Mày thật sự thất bại quá!”
Nếu như đã bị phát hiện, Tần Lập Vân cũng không thèm giấu diếm nữa, cười sặc sụa, nếu không phải đang ngâm mình trong nước, thì chắc là đang lăn lộn dưới đất cười.
“Gấp gáp cái gì.” Thẩm Nhiên Phi lườm cậu ta một cái, gọi lại.
Đối phương lại tắt máy.
Lần thứ hai vẫn không trả lời cuộc gọi.
Lần này cuối cùng mới chịu nhận điện thoại, chắc là không chịu nổi kiểu làm phiền này.
“Xin lỗi, tôi không phải muốn làm phiền anh,” Thẩm Nhiên Phi vừa nghe điện thoại vừa làm ra vẻ đáng thương tranh thủ đồng tình của người bên kia, “Hôm nay cha mẹ tôi vừa ly hôn, tôi đang rất đau lòng, nhưng không biết nói với ai.”
Tần Lập Vân phun miếng táo trong miệng ra ngoài, bị Thẩm Nhiên Phi lườm một cái, che miệng đi qua một bên.
“Hai người họ không cần tôi, tôi bị đuổi đi rồi.”
“A, đừng buồn nữa.” Quả nhiên, người kia bắt đầu an ủi hắn.
Thẩm Nhiên Phi lại tiếp tục cười giả khóc, “Thân thích cũng không ai chịu thu nhận giúp đỡ tôi cả, bây giờ tôi không có nơi để đi…”
“Cậu đừng buồn nữa, cậu đang ở chỗ nào?” Người kia vẫn ngu ngốc an ủi hắn.
Thẩm Nhiên Phi hơi lóe lóe lên, “Tôi đang ở tạm tại chỗ làm thuê, mong là ông chủ chịu cho tôi ở một đêm, nhưng tôi chỉ muốn tìm một người để trò chuyện.”
Tần Lập Vân ho khan, mặt đỏ bừng lên.
“Được rồi.” Người đó hình như do dự rất lâu, “Tôi đến tìm cậu.”
Thẩm Nhiên Phi báo địa chỉ nhà Tần Lập Vân, rồi cúp điện thoại.
Tần Lập Vân cuối cùng cũng được giải tỏa, vừa cười vừa dựng ngón cái, “Phái hành động!”
Thẩm Nhiên Phi nở nụ cười, “Đi về thôi, tiện thể cho tao mượn bộ đồ bồi bàn của nhà mày.”
Đối với một người đàn ông thành thật hiền lành như vậy ở độ tuổi đó, biện pháp nhanh nhất tốt nhất đương nhiên là tranh thủ đồng tình.