*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó, Thịnh Tuệ mặc kệ trà hoa vẫn còn đang sôi sùng sục, bình tĩnh bước xuống quầy bếp dưới ánh nhìn chăm chú và nụ cười tươi của “người gây họa” nào đó, cô thuận miệng lấy một cái cớ sứt sẹo “đi tắm” rồi chạy như bay vào phòng ngủ.
Cô nhanh chóng tìm một bộ quần áo trong phòng thay đồ rồi bước nhanh vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Cô nhìn hai gò má ửng hồng của mình trong gương, tự biết rằng màn ngụy trang vừa rồi thật sự vụng về.
Chỉ là hôn môi thôi mà.
Cô và Chu Thời Dư là vợ chồng hợp pháp, vợ chồng hôn nhau, thậm chí làm những chuyện hơn thế, đều là danh chính ngôn thuận.
Tự an ủi mình xong, Thịnh Tuệ c ởi quần áo đặt trên bàn bằng đá hoa cương, lúc cô đang định tắm vòi sen thì cửa phòng tắm có tiếng gõ cốc cốc.
Cánh cửa hình chữ nhật màu xám chì được lắp kính mờ, bóng dáng của anh xuất hiện mờ mờ, chỉ thấy được anh đang đứng nghiêng người ở ngoài cửa, trong khuỷu tay có một cục bông đang cuộn mình, chắc là Bình An lại vào chui lòng anh làm nũng.
Sau ba tiếng gõ, giọng Chu Thời Dư lịch sự hỏi: “Em quên áo ngực trên giường, cần anh lấy cho em không?”
“……”
Thịnh Tuệ không lấy khăn lông và quần áo tắm trong một lần, cô lấy áo ngực và quần lót đặt ở mép giường trước, rồi mới đi qua phòng quần áo lấy đồ ngủ.
Vậy mà cuối cùng lại quên cầm theo đồ lót.
Thấy cô chậm chạp mãi không lên tiếng, Chu Thời Dư tốt bụng giải vây lần thứ hai: “Mặc áo ngực trong thời gian dài sẽ chèn ép mạch máu ở ngực, nếu em cảm thấy không thoải mái thì lần sau khi về nhà không cần mặc đâu.”
Giọng nói và cách dùng từ của anh đều rất nho nhã lịch sự, nhưng kết hợp với hành vi ngả ngớn trước đó không lâu của anh, Thịnh Tuệ chỉ cảm thấy những lời này nghe hơi quái quái.
Đại não rất nhanh đã quay về, Thịnh Tuệ nhẹ giọng nói: “Anh treo ở tay nắm cửa giúp em đi, rồi lát em tự lấy.”
“Được.”
Chu Thời Dư treo xong rồi rời đi, bóng dáng cao lớn của anh bên ngoài cửa biến mất; Thịnh Tuệ thở phào nhẹ nhõm, đợi một lúc lâu để không còn nghe tiếng bước chân, cô mới cẩn thận mở cửa he hé, nhanh chóng lấy đồ lót.
Dòng nước ấm cọ rửa mọi sự mỏi mệt và xấu hổ, nửa tiếng sau, Thịnh Tuệ mặc bộ đồ ngủ mới, bước ra khỏi phòng tắm, xỏ dép lê rồi đi đến mở cửa sổ lồi trong phòng ngủ, cô hít một hơi thật sâu không khí trong lành rồi quay lại bàn trang điểm để sấy khô tóc.
Bàn trang điểm màu trắng sữa, gắn gương tròn, kiểu dáng nhẹ nhàng trang nhã, mặt bàn không có dấu vết từng sử dụng, rõ ràng là mới mua.
Việc cô chuyển đến đây ở Chu Thời Dư đã nghĩ đến từ trước, vậy nên anh đã mua bàn trang điểm cho cô, nhưng anh chưa từng nói với cô về điều này.
Ở chung mấy ngày ngắn ngủi, Thịnh Tuệ có thể nhận ra rằng Chu Thời Dư có tính cách ‘cho đi trong im lặng’, anh rất ít khi nói về những gì mình đã làm cho cô, nếu hỏi anh thì anh sẽ chỉ trả lời bâng quơ cho qua.
Thịnh Tuệ có thể cảm nhận mình được anh quan tâm che chở mọi lúc mọi nơi.
Cô không nên coi sự ấm áp và bao dung này là điều hiển nhiên.
Mải mê suy nghĩ nên tay Thịnh Tuệ dừng lại, máy sấy tóc cứ thổi một chỗ nên làm chỗ đó nóng đến phát đau, cô khẽ xuýt xoa, tắt máy lấy tay xoa xoa sau đầu.
“Để anh làm cho.”
Không biết Chu Thời Dư xuất hiện bên ngoài phòng ngủ tự khi nào.
Có vẻ anh mắc chứng ám ảnh cưỡng chế (OCD) về sự sạch sẽ ở một mức độ nào đó, nên mỗi khi anh đi ra ngoài về đều thay sang một bộ đồ sạch mới.
Anh đi những bước dài đến trước bàn trang điểm, cầm lấy máy sấy tóc.
Trong gương, Thịnh Tuệ thấy Chu Thời Dư chọn mức gió nhỏ, anh xòe lòng bàn tay ra thử độ nóng, bàn tay với khớp xương rõ ràng luồn qua mái tóc dài của cô, vẻ mặt tập trung chuyên chú.
Trong tiếng gió thổi vù vù, Thịnh Tuệ rủ mắt nhìn chiếc bàn trang điểm mới tinh, nhẹ nhàng nói: “Cái bàn trang điểm này anh mua lúc nào vậy?”
“Hôm mình đi lãnh chứng.” Ngón tay thon dài của anh xuyên qua những sợi tóc mềm mại của cô: “Anh không nghĩ ra được món nào khác để kỷ niệm ngày kết hôn, nên anh tùy ý mua nó.”
Thịnh Tuệ nhớ tới ngày bọn họ kết hôn là ngày Valentine Trắng, trên đường ai cũng có đôi có cặp, mà ngày tân hôn đầu tiên Chu Thời Dư lại một mình đi mua bàn trang điểm vì anh nghĩ vợ mình sắp chuyển đến ở.
Không biết vì sao, bỗng nhiên cô thấy hơi đau lòng.
Nhất thời quên máy sấy tóc đang thổi trên đầu, Thịnh Tuệ xoay người ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt vô cùng nghiêm túc: “Ngài —— Chu Thời Dư, em vô cùng nghiêm túc muốn kết hôn với anh.”
Quả thật cô có rất nhiều thiếu sót, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ xem nhẹ cuộc hôn nhân này.
Chỉ là cô đã quen gọi anh là “Ngài”, nên khi đột nhiên gọi thẳng tên Chu Thời Dư, cô luôn cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Chu Thời Dư rủ mắt xuống nhìn gương mặt trắng nõn hồng hào của cô, hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể càng lúc càng nồng đậm, làm đôi mắt đen nhánh của anh khẽ động.
Anh hơi nhướng mày lên, nhắc tới chuyện lúc nãy: “Vậy là chuyện vừa rồi, em tha thứ cho anh sao?”
Hóa ra anh cũng biết vừa rồi anh bắt nạt em à.
Thịnh Tuệ mắng thầm trong lòng, cụp mắt nhìn xuống: “Em không có giận mà.”
Cô xoa xoa đầu ngón tay, âm lượng yếu ớt: “… Huống chi giữa vợ chồng với nhau, vốn dĩ sẽ làm loại chuyện này.”
Cô vừa dứt lời, một bóng đen bao lấy, Thịnh Tuệ cảm thấy sự áp bức vô hình, theo bản năng ngẩng đầu lên thì thấy Chu Thời Dư cúi người xuống nhìn cô, đôi mắt đen sau cặp kính mang đầy ý cười.
“Ý anh là hôn môi cơ.” Anh cẩn thận vén tóc cô ra sau tai, ngữ khí bình tĩnh không hề xấu hổ, hỏi: “Em nói ‘chuyện này’ là có ý gì?”
“……”
Biết mình lại bị anh trêu chọc, Thịnh Tuệ giận dỗi mím môi, hỏi ngược lại: “Bình thường anh cũng trêu người khác như vậy à?”
Khi cô nói chuyện hai má hơi phồng lên, làm người đối diện có cảm giác cô như một khối bột màu trắng sữa mềm mềm, sờ vào rất thích.
Chu Thời Dư kìm nén ý định véo má cô, trầm ngâm một lát.
“Bình thường anh không nói quá nhiều.” Không véo má cô được nên anh bèn xoa đỉnh đầu của Thịnh Tuệ, hơi mỉm cười:
“Nhưng em không phải người khác.”
Cô là người yêu mà anh đã chờ đợi từ lâu.
–
Theo nguyên tắc “có qua có lại”, Thịnh Tuệ không muốn để Chu Thời Dư cứ mãi dậy sớm nấu cơm nên cô cố ý đặt báo thức cho sáng mai dậy lúc 5 rưỡi.
Nếu Chu Thời Dư không cho cô nấu ăn, ít nhất cô cũng có thể hỗ trợ anh.
Có điều ấp ủ trong lòng nên giấc ngủ cũng không sâu, sáng hôm sau, điện thoại bên gối chỉ rung hai lần Thịnh Tuệ đã tỉnh giấc.
Tối hôm qua cô ngủ đúng 10 giờ, bây giờ dậy cũng không quá buồn ngủ, cô không tiếng động ngáp một cái, vừa muốn xoay người thì lại cảm thấy eo nặng trĩu.
Sau khi bị anh trêu, buổi tối đi ngủ cô không chịu đối mặt với Chu Thời Dư, cô quay lưng về phía chồng, ở trong chăn âm thầm lén nhét áo vào quần để tránh cho áo ngủ sẽ bị tốc lên.
Kìm nén tiếng thở gấp trong bóng đêm, Thịnh Tuệ đang mò mẫm thì cảm giác được người đàn ông nằm bên cạnh nhích đến gần, lòng bàn tay khô ráo dịu dàng lướt qua cánh tay cô, ôm cô vào lòng, lưng cô dán vào trước ngực anh.
Chu Thời Dư nói với cô: “Để anh ôm em, áo sẽ không bị tốc lên nữa.”
Giọng nói buồn ngủ khàn khàn bên tai cô có chút gợi cảm, Thịnh Tuệ sững sờ vài giây, đến khi hoàn hồn thì đã quá muộn để từ chối.
“……”
Áo ngủ không vén lên, nhưng đồng thời cô cũng không thể động đậy, giữa hai người gần như không có khoảng cách, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng anh hít thở.
Cô thở dài bất đắc dĩ, đang vắt óc nghĩ cách đứng dậy thì bỗng nghe sau lưng có một tiếng hít vào thật sâu, rồi người đó vùi đầu vào hõm cổ của cô giống như theo bản năng.
“Tỉnh rồi à?”
Chu Thời Dư vừa mới tỉnh dậy nên phát ra giọng mũi khàn khàn: “Tối hôm qua em ngủ không ngon sao?”
Nói xong, anh bình tĩnh ôm Thịnh Tuệ chặt hơn một chút.
Thịnh Tuệ đoán anh chưa tỉnh hẳn, nhưng cô thực sự không thể làm lơ sự thân mật khăng khít khi hai cơ thể áp sát vào nhau chỉ qua lớp vải thế này, vành tai lập tức nóng lên.
Cô chưa từng gặp qua, chỉ nghe nói tình huống này không nên k1ch thích thêm, cho dù xoay người hay lộn xộn làm gì khác, cô bối rối hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Anh… có muốn vào phòng tắm bình tĩnh lại một chút không?”
Lúc này, phòng ngủ to như vậy chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Hai giây sau, Chu Thời Dư bật ra tiếng cười trầm thấp đầu tiên vào buổi sáng, lồ ng ngực và vai anh run lên, đôi môi mỏng của anh lướt qua cổ cô, hỏi lại:
“Nếu anh nói đây là trạng thái bình tĩnh thì sao.”
“……”
Trong nháy mắt cơn buồn ngủ biến đi mất, Thịnh Tuệ hai mắt hơi mở to, xoay người đối diện với anh, không chút suy nghĩ mà buột miệng nói: “… Thật á?”
“Ừm, thật đó.” Chu Thời Dư không đeo kính, đôi mắt đen của anh chan chứa ý cười, lại có chút xấu xa: “Em có muốn kiểm tra không?”
Nói xong anh kéo lấy tay cô.
“…… Không cần không cần!”
Thịnh Tuệ vội vàng lùi về sau đến khi lưng cô đụng mép giường mới dừng lại, cô phát hiện Chu Thời Dư thế mà vẫn còn nhìn mình cười.
Ánh ban mai mùa xuân xuyên qua lớp màn cửa bằng vải tuyn mỏng nhạt màu, tia nắng dịu dàng rơi xuống vai anh, làm phai nhòa đi nét sắc bén trên khuôn mặt anh, còn nụ cười thì thêm phần thư thái và nhẹ nhàng.
Thịnh Tuệ nhìn anh mà ngây người một lúc.
Lúc trước cô cũng thấy Chu Thời Dư cười, hoặc là cười dịu dàng, hoặc là cười nho nhã, hay là cười tự phụ, nhưng chưa từng bắt gặp anh cười tươi tắn sống động như bây giờ.
Đúng vậy, tươi tắn và sống động.
Dòng suy nghĩ của cô phiêu dạt đi xa, Chu Thời Dư buông cánh tay dài kéo cô trở lại, dém chăn cho cô thành cái bánh chưng rồi anh đứng dậy rời khỏi giường.
Thịnh Tuệ vội vàng kéo tay áo của anh, ánh mắt không tự chủ được mà liếc xuống dưới: “Em cũng muốn giúp đỡ, em có thể vô bếp giúp anh không?”
“Nếu em không muốn ngủ nữa thì cứ đi cùng.”
Thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt háo hức, Chu Thời Dư nuốt xuống lời khuyên cô ngủ tiếp, anh đợi Thịnh Tuệ đưa tay ra, rồi thong thả bổ sung: “Nếu bà Chu tò mò như vậy thì cứ việc nhìn quang minh chính đại.”
“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà.” Anh cười thong dong, tốt bụng nói: “Anh không ngại đâu.”
“……”
Vốn định đứng dậy cùng anh, nhưng cô lại làm con rùa rụt đầu trên giường thêm 10 phút nữa.
Ra khỏi phòng ngủ, Bình An vẫn còn nằm trong ổ ngủ khò khò, Thịnh Tuệ ngồi xổm xuống trước cái ổ nhung ở góc phòng khách, xoa đầu con mèo vài cái rồi từ từ đứng dậy đi về phía phòng ăn đang mở cửa.
Tại bàn nấu ăn, Thịnh Tuệ nhìn thấy Chu Thời Dư cho các loại nguyên liệu vào trong hộp trong suốt, tò mò tiến lên hỏi: “Hôm nay anh định làm món gì thế?”
“Bánh kếp rau chân vịt ít carb với món trứng hấp tôm và nấm tùng nhung.”
Đôi tay thon dài đã được rửa sạch sẽ của anh đổ yến mạch, rau chân vịt, trứng gà, muối tinh và lượng nước vừa đủ vào cối.
Anh dùng máy xay xay nguyên liệu thành một hỗn hợp sệt rồi quét một lớp dầu mỏng vào chảo, đổ hỗn hợp bột có màu xanh vào, tạo thành một chiếc bánh tròn tròn.
Chờ đáy bánh se lại, Chu Thời Dư dùng phới dẹt bằng silicone lật bánh lại, khi cả hai mặt đã chín đều, anh đổ chiếc bánh màu rau xanh thơm phưng phức vào đ ĩa sứ màu trắng.
Anh nhanh chóng và thuần thục rán xong hai chiếc bánh kếp, từ khóe mắt thấy Thịnh Tuệ đang nhìn mình đầy mong đợi, háo hức muốn thử.
Chu Thời Dư đưa phới dẹt silicon ra, giọng ấm áp nói: “Anh cần thêm hai cái bánh nữa, em có muốn giúp không?”
“Dạ.”
Kỹ năng nấu nướng này tất nhiên phải có.
Thịnh Tuệ tự tin cầm phới, vụng về bắt chước (*) động tác vét mép bánh của anh.
(*)
Raw là 照葫芦画瓢: trông gáo vẽ bầu, bắt chước theo người khác nhưng kết quả thì khác hẳn.
Cùng lúc đó, Chu Thời Dư cầm quả bơ, bỏ hạt rồi tán nhuyễn, cho thêm vài giọt nước chanh để tránh bị oxy hoá.
Anh cho hành tây và cà chua vào chảo xào mềm, sau đó cho thêm thịt bò bằm và ngũ vị hương vào xào đến khi chín.
Cuối cùng, anh xào trứng và tôm đã bóc vỏ, nêm chút rượu gia vị rồi rắc thêm tiêu đen bên trên.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Chu Thời Dư thấy Thịnh Tuệ vẫn đang bận rộn làm bánh kếp, anh không thúc giục mà kiên nhẫn đợi cô đưa những chiếc bánh kếp rau chân vịt có hình dạng méo mó qua.
“Vất vả cho em rồi.”
Chu Thời Dư tay cầm một chiếc bánh, gấp đôi lại để trét nhân, hai cái thì trét bơ nghiền, trứng và tôm, hai cái còn lại thì trét bơ và thịt bò xào cà chua.
Mỗi loại nhân anh đưa cho Thịnh Tuệ một phần.
Thịnh Tuệ thấy phần ăn của mình đều là hai cái bánh tròn vành vạnh, mà bánh của Chu Thời Dư là do cô làm nên có hình thù kỳ lạ.
“….
Hay tụi mình đổi lại đi?”
“Không sao.” Chu Thời Dư đeo bao tay mở nồi hấp, lấy món trứng hấp hôm và nấm tùng nhung ra, màu sắc món ăn hấp dẫn tươi ngon, đặt trước mặt cô: “Ăn vào bụng đều như nhau cả.”
Không để Thịnh Tuệ nói thêm, anh đã cầm lấy hai chiếc bánh kếp của mình, mỗi chiếc nếm thử một miếng: “Cũng được mà.”
Làm gì mà ‘cũng được’ chứ.
Vỏ bánh kếp mềm dai, tôm ngon mọng nước, nước sốt thịt chua ngọt hòa quyện hoàn hảo, hương vị đậm đà lan tỏa trên đầu lưỡi.
Món cuối là trứng hấp tôm nấm tùng nhung mịn màng mềm mượt lấp đầy khoảng trống còn lại trong dạ dày.
Ăn một bữa ăn sáng thế này thật là thỏa mãn.
Chu Thời Dư ăn xong trước, anh đứng dậy đi đến bàn nấu ăn để cắt xoài.
Nhìn thân hình vai rộng eo hẹp của anh, Thịnh Tuệ nhịn không được cảm thán: “Công việc của anh bận rộn như vậy, làm sao anh có thời gian học nấu cơm?”
“Lúc anh ra nước ngoài du học.”
Ngón tay anh đặt trên sống dao, tốc độ cắt gọt làm người xem kinh ngạc không thôi: “Anh không muốn gọi cơm hộp nên tùy tiện học làm vài món.”
Nói đến chuyện học hành của anh, Thịnh Tuệ không khỏi trầm ngâm một lát, hồi tưởng vài giây rồi đột nhiên hỏi: “Em nhớ năm anh thi đại học anh là thủ khoa ban khoa học tự nhiên, cuối cùng anh được nhận vào trường F.
Anh ra nước ngoài là vì chuyển trường hay do anh là sinh viên trao đổi thế?”
Thịnh Tuệ cực kỳ ấn tượng với sự lựa chọn vào trường F của Chu Thời Dư.
Thứ nhất, trường cũ của cô – Đại học F cũng từng là ngôi trường mơ ước của cô thời trung học.
Thứ hai, Chu Thời Dư là thủ khoa ban khoa học tự nhiên mà từ bỏ chuyên ngành tốt nhất ở hai trường top là Thanh Hoa và Bắc Kinh để đến Đại học F, chuyện này làm cả trường cấp ba chấn động một thời gian.
Động tác gọt xoài của anh hơi khựng lại, sau đó anh đem khối xoài được cắt hạt lựu đi cân, anh cho hơn một nửa xoài vào cốc đo lường rồi cẩn thận kiểm tra khối lượng.
“Là thôi học.”
Chu Thời Dư đổ xoài cắt hạt lựu từ cốc đo vào một cái chén mới, xoay người lại đặt nó trước mặt Thịnh Tuệ: “Nửa năm sau anh đến New York học.”
Nhắc đến chuyện thôi học, Thịnh Tuệ cảm thấy mình không nên hỏi thêm nữa, cô cúi đầu im lặng ăn xoài thì điện thoại trên bàn của Chu Thời Dư rung lên.
Là cuộc gọi của thư ký Trần, nội dung đại khái là sắp có một cuộc họp khẩn cấp, Chu Thời Dư cần phải đến đó càng sớm càng tốt, anh ta đã ở dưới lầu, chỉ chờ Chu Thời Dư xuống lầu rồi lên xe đi.
“Anh cứ đi làm đi, chén đũa để em dọn dẹp là được.”
Thịnh Tuệ vội vàng đứng dậy, nhớ tới kế hoạch ngày hôm nay: “Lần trước sinh nhật em không về nhà, tối nay chắc là phải về nhà ăn cơm.”
“Ừ, đến lúc đó anh tới đón em.”
Anh đi rồi, Thịnh Tuệ ở nhà một mình dọn dẹp bàn ăn, Bình An cuối cùng cũng tỉnh giấc, nó nhẹ nhàng đi đến dụi dụi vào chân cô như muốn được cô ôm ấp vỗ về.
Không thể cưỡng lại con mèo nũng nịu, Thịnh Tuệ nhớ tới Chu Thời Dư tối hôm qua khi về nhà có mang thức ăn và đồ ăn vặt cho mèo, cô mở tủ ra chọn vài món.
Trong nhà cũng không thiếu đồ ăn cho mèo, thế mà Chu Thời Dư mua thêm nên ngăn tủ ba tầng đều chật kín.
Thịnh Tuệ đang giơ tay ra lấy một lon đồ hộp, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Không phải Chu Thời Dư nói hôm nay anh sẽ đi công tác sao, sao lại hứa buổi tối đến đón cô?