*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
–
Giọng nói của anh trầm thấp, nhẹ đến mức cô không thể nghe rõ được nửa câu sau.
Nếu có thể….?
Bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Tuệ ngơ ngẩn nhìn đôi mắt đen láy thâm tình của Chu Thời Dư, ánh mắt cô cuối cùng dừng trên đôi môi mỏng chuẩn bị hôn của anh.
Có phải là điều cô nghĩ không?
Sau lưng loáng thoáng truyền đến âm thanh của đám người chơi đùa sôi nổi trên bãi cỏ, Thịnh Tuệ mãi không thấy động tác tiếp theo của anh, cô chậm rãi chớp mắt.
Cô giơ tay nắm lấy vai Chu Thời Dư, kiễng chân lên, nghiêng đầu chủ động hôn lên khóe môi của anh như chuồn chuồn lướt trên mặt nước rồi ngập ngừng hỏi:
“…… Vừa rồi anh nói ‘nếu có thể’ là ý này phải không?”
Một nụ hôn không nhiễm chút d*c vọng, cũng không nếm ra mùi vị của tình yêu, điều còn sót lại là hương thơm ấm áp và mềm mại trên cơ thể cô.
Dù vậy, khi Chu Thời Dư nhìn vào đôi mắt trong veo của người phụ nữ trước mặt, tà niệm trong đáy lòng anh bỗng ngo ngoe rục rịch, bụng dưới thắt lại.
Anh duỗi cánh tay dài ra ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, khàn giọng nói với vành tai đỏ bừng của Thịnh Tuệ: “Thật ra vừa rồi anh nói…”
“Nếu có thể, em hãy gọi một tiếng ‘ông xã’ cho anh nghe.”
“……”
Giọng nam cười bên tai cô không giấu được vẻ lưu manh, Thịnh Tuệ nhận ra mình lại bị anh trêu chọc, cô mắng thầm sao người này cứ xấu xa như thế rồi nói thẳng: “Sao lúc nào anh cũng bắt nạt người ta thế?”
Khóe mắt cô bị gió chiều thổi nên hơi ửng hồng, dưới ánh đèn vàng ấm áp không những không đáng sợ mà còn có phần rực rỡ và quyến rũ mà cô không hề hay biết.
“Bắt nạt em đúng thật là lỗi của anh.”
Ý cười trong đôi mắt của Chu Thời Dư càng sâu hơn, anh như nghiện ngập trong ánh mắt ấy trong chốc lát.
Thế rồi cái tên “đểu” này lại xuất khẩu thành thơ:
“Vậy xin bà Chu phải nhớ ‘bắt nạt’ ngược lại anh đó nhé.”
“……”
Thịnh Tuệ tạm thời từ chối nói chuyện với Chu Thời Dư, cô xoay người muốn rời đi nhưng lại phát hiện tay phải của mình vẫn còn nằm trong lòng bàn tay anh.
Cô cố ý nhẹ nhàng rút tay ra nhưng lại bị nắm chặt hơn, hơi ấm từ trên người anh không ngừng sưởi ấm gan bàn tay luôn bị lạnh của cô.
Cũng may Chu Thời Dư không có động tác gì tiếp theo, anh chỉ chậm rãi nắm tay dẫn cô về phía mọi người.
Thịnh Tuệ từ xa nhìn thấy đồng nghiệp của anh đều đang nhìn về phía hai người, trong mắt đầy vẻ hóng chuyện.
“…… Không ngờ sếp Chu yêu đương, à không, phải là kết hôn chứ, lại ngọt ngào như vậy.
Chó độc thân bị ăn no căng luôn rồi.”
“Hết ôm ấp, hôn hít rồi nắm tay.
Đây là tình tiết trong phim truyền hình gì vậy? Khán giả nào có gu phim nhẹ nhàng đơn giản thì mau đến nhanh này.”
“Tôi không định ship đâu nhưng nhìn bọn họ xứng đôi thật đó.”
Giữa những lời xì xào xung quanh, Khâu Tư đã say khướt thoát ra khỏi đám người, tay anh ấy cầm một chiếc điện thoại mà “đơn thương độc mã” giết đến trước mặt Chu Thời Dư.
Không màng Thịnh Tuệ đang ở đó, Khâu Tư bước tới khoác cổ Chu Thời Dư, nhướng mày cho anh xem album ảnh trong điện thoại: “Người anh em, tôi cho cậu xem đồ xịn này.”
Đến mí mắt Chu Thời Dư cũng lười nâng lên, anh đang định lấy bàn tay khoác trên cổ mình ra thì khóe mắt bỗng thấy trên màn hình có hai người đang ôm hôn nhau thật chặt, trời về chiều trăng sáng sao thưa, cả hai đứng đó dưới nguồn sáng vàng ấm áp duy nhất.
Tiêu điểm của ống kính máy ảnh tập trung vào người, khung cảnh xung quanh mờ nhạt đi, khi nhìn vào bức ảnh đã nhấn nút tạm dừng thời gian này, dường như hai người trong đó chỉ còn có nhau.
“Mấy tấm như vầy tôi chụp nhiều lắm.” Khâu Tư khoe khoang “đồ xịn” trong tay, phách lối nói: “Sao hả người anh em, tôi không lừa cậu chứ.”
Chu Thời Dư ngước mắt nhìn người nọ, lời ít ý nhiều: “Gửi tôi.”
“Với cái thái độ vừa rồi của cậu…” Khâu Tư ngang ngược: “Vậy tôi phải suy xét một chút.”
“10 ngàn tệ một tấm.” Chu Thời Dư chẳng có mấy kiên nhẫn, nhích vai ra khỏi bàn tay đang đặt trên đó, tư thế đàm phán trong nháy mắt đã xoay chuyển cục diện:
“Cho cậu ba giây suy nghĩ, nếu quá thời gian, tôi sẽ không đợi.”
(*) 10 ngàn tệ ~ 34 triệu đồng.
“…….
Tôi bán! Bán bán bán!” Khâu Tư bỗng chốc chuyển sang nịnh bợ, vanh vách giới thiệu “đồ xịn”: “Tôi giảm giá cho cậu, 15 tấm cậu chuyển tôi 12 ngàn là được, dù gì cũng là chỗ anh em.”
“Nói thư ký Trần chuyển tiền đi.” Chu Thời Dư biết rõ Khâu Tư đâu thiếu số tiền này, thấy cậu ta cố ý trêu chọc mình, anh nhếch môi tạm biệt: “Chúng tôi về trước đây.”
10 giờ tối Thịnh Tuệ cần tiêm insulin tác dụng dài.
Trong tiếng ồn ào của đám đông, hai người ngồi vào trong xe.
Trên ghế lái, Chu Thời Dư dựa lưng vào ghế, cầm chiếc điện thoại di động màu đen nhìn mấy tấm ảnh Khâu Tư vừa gửi.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng lướt qua lướt lại, anh cẩn thận chọn một tấm trong số đó rồi đặt nó làm ảnh nền điện thoại.
Anh đang định lấy chiếc điện thoại màu trắng ra để thay đổi hình nền thì khóe mắt bỗng thấy Thịnh Tuệ đang ngó sang anh đầy nghi hoặc.
Chu Thời Dư đặt điện thoại xuống, quay người sang cô, cười nhàn nhạt: “Em thấy anh tiêu tiền bừa bãi sao?”
Thịnh Tuệ vội vàng lắc đầu, cô nghĩ tiền anh kiếm thì anh tiêu thế nào là tự do của anh, chỉ là cô thấy hơi khó hiểu.
Rõ ràng người cô vẫn ở đây, muốn chụp ảnh lúc nào mà chẳng được, vì sao phải tốn đống tiền mua những bức ảnh có bố cục chụp ngẫu hứng và y chang nhau như thế.
Có lẽ cô không hiểu gì về nghệ thuật, Thịnh Tuệ thầm nghĩ trong lòng.
Bỗng cô nghe Chu Thời Dư nhẹ nhàng giải thích: “Ngoài tấm ảnh lúc đi đăng ký kết hôn, đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của chúng ta.”
Xe khởi động, cô quay lại nhìn sườn mặt của anh, nụ cười trên môi anh thật dịu dàng:
“Có lẽ chỉ cần thứ gì có ‘chúng ta’, thì anh cũng muốn trân trọng lưu giữ nó.”
–
Hàng năm vào cuối tháng 4, trường học sẽ tổ chức lễ hội văn hóa cho giáo viên và học sinh.
Năm vừa rồi Thịnh Tuệ chỉ phụ trách lớp phục hồi chức năng của mình, nhưng năm nay có tình huống đặc biệt, vì lớp điếc kế bên – cũng chính là lớp dành cho học sinh có chướng ngại về thính lực – không đủ giáo viên nên trường chỉ có thể chọn giáo viên có kinh nghiệm và trình độ từ lớp phục hồi chức năng để yêu cầu giúp đỡ khi rảnh rỗi.
Thịnh Tuệ chính là người được chọn.
Sắp xếp để có thời gian rảnh rỗi thì không khó, cái khó là cô không biết cách giao tiếp với học sinh điếc câm và cũng không biết ngôn ngữ ký hiệu, theo tình hình hiện tại, cô cần phải học từ đầu.
May là giáo viên lớp điếc đã chuẩn bị rất chu đáo, cô ấy đã ghi ra một số ngôn ngữ ký hiệu phổ biến nhất để Thịnh Tuệ và các em học sinh có thể nhanh chóng hòa nhập với nhau.
Trong giờ nghỉ trưa, từ trong hộc bàn cuối lớp, Thịnh Tuệ lấy hộp cơm giữ ấm do chồng chuẩn bị ra, cô mở laptop định vừa ăn vừa học ngôn ngữ ký hiệu thì điện thoại đặt trên bàn rung lên.
Là Chu Thời Dư gọi.
Âm thanh phía bên kia tiếng nói chuyện lao xao như thể vừa mới xong việc, giọng trầm thấp của anh vẫn vang lên rõ ràng: “Còn bận hả em?”
“Em đang nghỉ trưa, ở cạnh học sinh.” Thịnh Tuệ đeo tai nghe bluetooth lên, trả lời.
Cô mở hộp cơm ra, nhìn thấy phần cơm bò Nhật có màu sắc rực rỡ, đậu phụ áp chảo giòn cùng canh tôm rong biển, mắt cô sáng long lanh: “Bữa trưa phong phú quá.”
Kể từ khi Chu Thời Dư nhất quyết chuẩn bị đồ ăn trưa cho cô, “bữa trưa sẽ ăn gì” đã trở thành trò chơi blind box, mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui và bất ngờ.
(*)
Blind box (hộp mù): khi mua một hộp blind box, bạn sẽ không biết được món đồ mình đã mua bên trong hộp là gì.
Giọng nói của cô không hề che giấu sự tán thưởng, Chu Thời Dư tựa như đoán được phản ứng của cô, lời nói mang theo ý cười: “Em thích là được.”
Khoang miệng ngập tràn vị nước xốt và thịt bò Nhật, Thịnh Tuệ bị những hương vị thơm ngon làm cho mê đắm một lúc mới nhớ ra để hỏi anh: “Còn anh thì sao, trưa nay anh ăn gì thế?”
“Lát nữa anh đi tiệc, có lẽ là hải sản.” Chu Thời Dư thản nhiên nói, hai người tự nhiên trò chuyện về những mẩu chuyện vụn vặt thường ngày.
“Tủ lạnh ở nhà sắp trống không rồi, tối nay em có muốn đi siêu thị không?”
Thịnh Tuệ thích nhất là đi dạo loanh quanh không mục đích ở siêu thị, cô dứt khoát đồng ý: “Dạ được.”
Hai người nói chuyện phiếm câu được câu không, Thịnh Tuệ chỉ chú ý đến học sinh, đôi khi lơ đãng nói chuyện với Chu Thời Dư, thậm chí cô còn không chú ý đến Tề Duyệt đang từ cửa sau đi vào.
“Wow, bữa trưa của chị hấp dẫn thế.
Bảo sao chị không đến căn tin.” Tề Duyệt cởi áo khoác đặt lên lưng ghế, chớp chớp mắt, lém lỉnh nói: “Để em đoán xem là ai đưa bữa trưa tình yêu cho chị nhé?”
Trước đây Thịnh Tuệ không muốn người ta hỏi han về chuyện tình cảm cá nhân của mình, nhưng bây giờ khi bị hỏi cô chỉ thấy hơi ngại ngùng mà thôi.
Thịnh Tuệ nghĩ đến việc đầu dây yên ắng phía bên kia có anh đang nghe máy, cô nắm chặt đũa, nhẹ nhàng nói: “… Là ông xã chị làm đấy.”
Quả nhiên cô vừa dứt lời, bên tai đã nghe thấy một tiếng cười rất nhỏ khiến tai cô nóng lên như bị sốt.
“Được đấy.
Giờ em sẽ không theo phe thầy Vương nữa, ông xã chị đúng là chu đáo hơn nhiều.”
Tề Duyệt không để ý đến chiếc tai nghe chỉ đeo vào một bên của Thịnh Tuệ, cô ấy nghiêng người qua, tiếp tục buôn chuyện: “Vừa rồi ở căn tin thầy ấy hỏi em là chị kết hôn thật hay không đó.”
Bên tai không có âm thanh gì, Thịnh Tuệ nghe vậy thì nhíu mày: “Lần trước chị đã nói rất rõ ràng là chị đã kết hôn rồi mà.”
“Nhưng thầy ấy không tin, còn đoán là chị lấy lý do để từ chối thầy ấy thôi.” Tề Duyệt bĩu môi nhún vai, cúi đầu nhìn mười ngón tay trống trơn của Thịnh Tuệ, có ý nói: “Với cả, không ai nhìn ra được chị đã kết hôn luôn đó, em làm việc với chị mỗi ngày lúc biết tin còn thấy sốc cơ mà.”
Thịnh Tuệ cảm thấy bất đắc dĩ, cô nghĩ thầm: làm gì có ai nói dối chuyện kết hôn để từ chối lời làm quen của người khác chứ, cô bỗng nghe đồng nghiệp nói tiếp: “Thầy Vương cũng sẽ hỗ trợ trong lễ hội văn hóa năm nay.
Nếu thầy ấy vẫn không tin thì chị có thể nói thẳng mặt với thầy ấy.”
Khi Tề Duyệt đi lấy dụng cụ dạy học buổi chiều, Thịnh Tuệ thấy cuộc gọi đã im lặng từ lâu vẫn chưa cúp máy, cô nhẹ giọng hỏi: “…Anh còn ở đó không?”
“Anh đây.” Âm thanh bên phía anh đỡ ồn hơn nhiều, thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng còi xe, tiếp theo là giọng nói dịu dàng của Chu Thời Dư:
“Tuệ Tuệ ở trường có vẻ được chào đón quá nhỉ.”
“Đâu có.” Thịnh Tuệ nghĩ nếu xét về việc ‘được chào đón’ thì Chu Thời Dư mới là người được chào đón nhiều hơn cô, vậy nên cô cho rằng anh đang nói đùa.
“Sau bữa tối chúng ta đi siêu thị phải không?”
“Ừ.” Hiển nhiên Chu Thời Dư không muốn ngừng chuyện trêu chọc này lại, anh chậm rãi nói: “Nhưng anh phát hiện ra một điều…”
“Hình như trừ lúc ở cạnh anh ra, những lúc khác em kêu ‘ông xã’ rất thuận miệng đấy.”
“…… Anh lại nói linh tinh.” Cách màn hình không gì ngăn trở, Thịnh Tuệ buột miệng phản bác lại anh, sau đó cô nhận ra giọng điệu đó của mình có thể so sánh với giọng tán tỉnh.
Chu Thời Dư vẫn thấp giọng cười, giống như đang dỗ dành trẻ con.
Thịnh Tuệ lúc này đột nhiên cảm thán, bọn họ đã quen nhau mới hơn nửa tháng, nhưng hai người không còn cảm giác lúng túng và xa lạ như lần đầu gặp mặt, những cuộc trò chuyện hàng ngày của họ dùng cụm từ “tán tỉnh, v3 vãn” để miêu tả cũng không phải phóng đại.
Có vẻ cuộc sống hiện tại khá khác so với cuộc sống hôn nhân “tôn trọng nhau như khách” trong dự đoán của cô.
Nhưng cô không thấy chán ghét chút nào.
–
Sau khi tan làm về nhà, Thịnh Tuệ đưa trái cây tươi cô mua khi đi ngang qua sạp cho dì Điền, sau đó cô đặt túi xách xuống rồi đi đến bậu cửa sổ chăm sóc chậu hoa mõm sói.
Trên mạng nói hoa mõm sói không khó trồng, nhưng dựa trên kinh nghiệm thất bại nhiều lần của Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ không dám thiếu cảnh giác.
Cô ôm chậu cây nhỏ đến phòng ăn để chụp ảnh thì thấy dì Điền đang cúi xuống lau vách trong tủ lạnh.
Thịnh Tuệ thấy bà cứ nhìn đăm đăm vào chiếc tủ lạnh trống rỗng với biểu cảm ‘muốn nói lại thôi’, cô nghĩ bà cúi xuống khó khăn nên đứng dậy muốn giúp: “Nếu không để cháu làm cho ạ.”
“Không cần đâu.” Dì Điền xua tay, không khỏi cảm thán: “Chỉ là dì đang cảm thấy con người ta sau khi kết hôn quả nhiên khác biệt.”
Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Thịnh Tuệ, dì Điền hiền lành với mái tóc muối tiêu cười rộ lên, trên khuôn mặt trải đời hiện lên vài nếp nhăn.
“Trước khi con đến đây, tủ lạnh lúc nào cũng đầy ắp.” Dì Điền chỉ vào ngăn tủ lạnh trống rỗng, nhớ lại quá khứ: “Đồ ăn cứ mua về là để vô, nhưng cả tuần trôi qua cũng chẳng thấy vơi xíu nào.”
“Lúc đó dì có khuyên: người trẻ ngoài công việc ra thì cũng nên có cuộc sống cá nhân nhưng cậu ấy chẳng chịu nghe.
May sao bây giờ con đã ở đây rồi.”
Người nói vô tình người nghe có ý, bà ấy vừa kể vừa dọn dẹp, song Thịnh Tuệ lại không màng đến việc chăm hoa hay tán gẫu nữa, trong đầu cô chỉ toàn lời kể lúc trước Chu Thời Dư không thèm nấu ăn.
“Dì Điền ơi…” Vài giây sau cô mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng trẻo có hơi ấm lên, cô cảm thấy mình là vợ mà hỏi câu này thì không xứng với chức danh chút nào:
“Dì có biết bình thường Chu Thời Dư thích cái gì không ạ? Cái gì cũng được.”
Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, dì Điền chợt nhớ đến bộ dáng mười năm trước của Thịnh Tuệ cũng y như lúc này, ánh mắt bà trìu mến: “Con bé ngốc này, hai đứa đã là vợ chồng với nhau thì cháu nói xem cậu ấy thích điều gì nhất hả?”
“Chuyện giữa hai vợ chồng với nhau còn cần dì nói huỵch toẹt ra sao.”
“……”
Thịnh Tuệ không hiểu lắm, chậm rãi chớp mắt, cô cảm giác có lớp lông ấm áp mềm mại như nhung dụi vào mắt cá chân mình, cúi đầu nhìn thấy Bình An đang làm nũng, cô liền cúi xuống bế nó lên, theo thói quen mà gãi bụng nó.
Bình An được Chu Thời Dư nuôi đến độ từng sợi lông mọc bóng mượt, sợi nào cũng mềm mại, từ trên xuống dưới ——
Ánh mắt cô tự nhiên dừng ở hai hòn bi vốn sinh ra đã có của Bình An nhưng hiện giờ không còn thấy nữa, những sợi dây thần kinh chạy lệch nhịp trong não cô đột nhiên được kết nối với nhau, mọi thứ bỗng trở nên thông tỏ.
Chuyện giữa hai vợ chồng.
Đến giờ cô và Chu Thời Dư vẫn chưa đi đến bước cuối cùng.
Cô nghĩ đến lần trước cô chủ động nhưng lại kết cục chả ra đâu vào đâu, nỗi xấu hổ bữa đó lại ùa về.
Thịnh Tuệ hoảng hốt ôm Bình An ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, cô vùi đầu vào đầu gối, bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
Từ trước đến nay Chu Thời Dư luôn chủ động tấn công, hiển nhiên anh không phản kháng mà rất hưởng thụ chuyện này, nhưng lần đầu tiên cô chủ động mà lại ôm thất bại ê chề, ngẫm nghĩ thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất.
Có lẽ kỹ thuật của cô quá vụng về.
Không xét đến chuyện thân mật với người khác giới, cô không có kinh nghiệm yêu đương hay thậm chí chưa từng rung động bao giờ, chuyện này không có ai hướng dẫn và cô cũng chưa từng xem qua, nếu nói là ‘năng khiếu trời ban’ thì càng phi lý hơn nữa.
Thịnh Tuệ cảm thấy bối rối vì kỹ thuật của mình trúc trắc hơn là vì sự việc đó, nhất thời quên mất thẹn thùng, cô tự cho mình che giấu rất tốt mà cứ bối rối hết lần này đến lần khác giống như rơi vào một vòng luẩn quẩn.
Mãi cho đến khi ăn xong bữa tối, hai người lái xe đến siêu thị 3 tầng ở quảng trường thương mại, lúc Thịnh Tuệ đang chọn rau quả tươi thì bất ngờ người nọ xoa xoa tóc cô.
“…… Em có tâm sự gì sao, lúc ăn cơm tối có hơi thẫn thờ.”
Chùm đèn trắng lạnh lẽo phía trên cô bị chặn lại, là vì Chu Thời Dư đang cúi người nhìn cô, hai tay anh đút túi quần, đôi mắt đen sâu thẳm sau tròng kính nhìn vào túi áo đang rung rung của Thịnh Tuệ, nhắc nhở cô: “Điện thoại em vang lâu rồi đó.”
“……”
Thịnh Tuệ hoàn hồn lại, lấy điện thoại ra, cô sửng sốt khi nhìn thấy tên Thầy Vương trên màn hình, song cô vẫn nghe máy, hỏi: “Chào anh?”
“Cô giáo Thịnh, tôi vừa mới nhận được danh sách phân nhóm, hai chúng ta đều được chia vào tổ A…” Tính cách của thầy Vương được xem như là người giỏi ăn nói.
Ban ngày anh ta nghe có người nói Thịnh Tuệ không biết ngôn ngữ ký hiệu nên gọi điện để đề nghị hỗ trợ cô:
“Tự học ngôn ngữ ký hiệu thì chậm tiến bộ lắm, nếu cô chưa quen thì tôi có thể hướng dẫn cho cô.”
Thịnh Tuệ đứng bên cạnh Chu Thời Dư, lúc nghe điện thoại cũng không tránh né, lời đề nghị trong điện thoại tất nhiên truyền đến tai anh từng chữ một.
“Chu Thời Dư nghe vậy, mặt không biểu cảm mà chỉ hơi nhướng mày.
Sau khi nghe được lời từ chối lịch sự và xa cách của Thịnh Tuệ, anh ta không chịu từ bỏ ý định mà dò hỏi:”
“Hôm đó tôi nghe Tề Duyệt nói cô vừa kết hôn à? Sao trước đây tôi chưa từng nghe cô nhắc tới?”
Dưới góc độ của anh, Thịnh Tuệ thấp hơn anh nửa cái đầu lúc này hơi nhíu mày, hiển nhiên cô không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện: “Ừm, đúng thật là tôi đã kết hôn ——”
“Tuệ Tuệ.” Chu Thời Dư thấp giọng gọi tên cô, anh duỗi tay lấy một búp súp lơ từ trên kệ trước mặt lên, hỏi ý kiến của cô: “Giúp anh chọn rau đi em.”
“À, dạ được.”
Thịnh Tuệ không có gì để nói với người ở đầu dây bên kia, cô đang định cúp điện thoại thì nghe Chu Thời Dư tỏ vẻ thuận miệng hỏi: “Em đang nói chuyện với đồng nghiệp à?”
Thịnh Tuệ bị anh xen ngang không kịp phòng bị, bấy giờ cô trả lời ai thì cũng kỳ quái, nên cô đành nhìn người trước mặt mình rồi gật gật đầu, trong lòng thấy hơi bất an.
Quả nhiên giây tiếp theo, Chu Thời Dư dịu dàng mỉm cười khen ngợi: “Đúng là các giáo viên ai cũng rất có trách nhiệm.”
Đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh tách chiếc lá vàng của búp súp lơ trong tay để sang một bên, đôi mắt đen sau tròng kính mỉm cười, không nhanh không chậm nói:
“Anh cứ tưởng giờ này mọi người đều đang tận hưởng cuộc sống riêng tư sau khi tan làm rồi chứ.”
“……”
Lần này, ở đầu dây bên kia ngay cả tiếng hít thở cũng ngừng lại trong vài giây.
Thịnh Tuệ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn chồng, cô không hiểu ý đồ của người đàn ông luôn luôn ít nói này là gì, ngay lập tức cô nghe thấy Chu Thời Dư lại mỉm cười, chậm rãi nói từng chữ truyền vào điện thoại: “Em thay anh chào hỏi vị giáo viên trong điện thoại nhé.”
Nụ cười của anh dịu dàng nho nhã giống như một quý ông lịch sự: “Từ trước đến nay anh luôn ngưỡng mộ những vị giáo viên chí công vô tư (*), cống hiến hết mình cho nền giáo dục.”
(*)
Chí công vô tư (raw là 大公無私): mọi hành động đều vì cộng đồng, không lợi dụng làm việc tư.
“…….”
Lần này thầy Vương cúp máy ngay tức khắc, anh ta không nói nhảm thêm dù chỉ một câu.
Bên tai vang lên tiếng tút tút, Thịnh Tuệ không hề nghĩ anh ta sẽ cúp điện thoại trước, cô cụp mắt nhìn màn hình đen ngòm, càng lúc cô càng cảm thấy lời nói của Chu Thời Dư nếu nghe thoáng qua thì giống như đang khen ngợi, nhưng thực tế thì mỗi từ mỗi chữ đều mang tính châm chọc, trúng tim đen.
Mãi đến sau khi chọn rau quả xong, Thịnh Tuệ đi theo Chu Thời Dư đang đẩy xe đẩy lúc này mới lờ mờ hiểu ra, cô giơ tay nhẹ túm lấy ống tay áo của anh.
Bước chân Chu Thời Dư giảm tốc độ, nghiêng người nhìn cô.
“Thầy Vương vừa nãy từng có cảm tình với em…” Thịnh Tuệ không chắc lời này có nên nói hay không, chỉ là cô suy đoán nguyên nhân của hành động bất thường của chồng nên cô nói với giọng điệu nghiêm túc:
“Nhưng chúng em không hề qua lại với nhau, em sẽ không phản bội cuộc hôn nhân của chúng ta ——”
Lời còn chưa dứt, đỉnh đầu của cô lại bị xoa mấy cái, trong mắt Chu Thời Dư hiện lên nụ cười bất đắc dĩ: “Đương nhiên là anh tin em mà.”
Được tin tưởng thì phải thở phào nhẹ nhõm, nhưng Thịnh Tuệ càng thêm khó hiểu, cô hỏi: “Vậy sao vừa rồi anh không vui?”
Nhìn vào đôi mắt long lanh ánh nước đầy nghi hoặc của cô, trong lòng Chu Thời Dư hiểu rõ.
Cô thực sự không hiểu rằng trên đời này có một loại tâm trạng ghen ghét không thể kiềm chế được, thường được gọi là “ghen tuông”.
Tính chiếm hữu này bắt nguồn từ việc động lòng, nó khác với những cảm xúc say đắm khác của tình yêu, với tính duy nhất và độc quyền mạnh mẽ, trừ khi biết đối phương trung trinh không thay lòng đổi dạ, nếu không thì nó sẽ bộc phát từ trong xương tủy khiến người ta bỗng dưng làm những điều ngu ngốc.
Thịnh Tuệ không hiểu, là bởi vì cô kính nể anh, tôn trọng anh, sẵn sàng thay đổi cuộc sống vì anh——
Nhưng đồng thời, cô cũng không yêu anh.
“Không phải là anh không vui.” Lòng Chu Thời Dư hiểu rõ, anh nhìn mười ngón tay trống trơn của cô, cười cười thay đổi đề tài:
“Anh chỉ đang tự hỏi liệu chúng ta có nên mua nhẫn cưới không, nếu vậy thì sau này em không phải giải thích với người ta là em đã kết hôn rồi nữa.”
“Không cần lãng phí tiền đâu anh.” Thịnh Tuệ lắc đầu nhìn các kệ hàng, trong ấn tượng của cô, chiếc nhẫn kim cương là biểu tượng của một cặp đôi yêu nhau nồng nhiệt dùng để chứng tỏ tình yêu mãnh liệt và nồng nàn của mình dành cho nhau, đối với cô thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Em đeo nó đến trường cũng không tốt, vì nó dễ làm học sinh bị thương.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi dạo, cuối cùng cô cũng tìm được nhãn hiệu sữa chua mà Chu Thời Dư từng thuận miệng nói đó là món ưa thích của anh, cô nhanh chóng cầm lên, xoay người lại, ánh mắt sáng ngời nhìn anh: “Anh thích uống cái này phải không?”
Chu Thời Dư thấy cô hoàn toàn quăng chuyện nhẫn cưới ra sau đầu, đôi mắt đen sau tròng kính hơi ảm đạm, anh nhẹ nhàng nói: “Ừ, anh thích.”
Là do anh lòng tham không đáy, cứ cảm thấy không đủ.
Anh không nên ép buộc cô.
Sau khi dạo quanh siêu thị hơn một tiếng rưỡi, cuối cùng cả hai cũng đến khu vực tính tiền để xếp hàng, chậm rãi đẩy xe và nhích từng bước theo sau đám đông.
Khi phía trước chỉ còn lại hai ba người, lúc này có thể nhìn thấy rõ các kệ hàng bên cạnh quầy thu ngân, hai bên trái phải xếp đầy các loại chai hũ nhỏ, chủ yếu là kẹo ngọt, kẹo cao su và sôcôla.
Như thường lệ, Thịnh Tuệ nhàn rỗi mắt quét qua các món hàng trên kệ, khi lướt qua kệ bên trái của quầy thanh toán, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại ở 3 dãy đồ dùng tránh thai được xếp hàng ngay ngắn.
Đây là sản phẩm mà trước kia cô chưa bao giờ để ý tới.
Đôi mắt cô như dán hẳn vào chỗ đó, cô cẩn thận nhìn từng cái một, khi cô đang bị sốc bởi sự đa dạng, kích cỡ, thậm chí cả mùi hương của nó thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lịch sự của nhân viên thu ngân:
“Chào anh chị, nếu anh chị cần thanh toán, vui lòng đặt hàng lên bàn ạ.”
“À à, vâng.”
Thịnh Tuệ vội vàng hoàn hồn lại, cúi đầu đặt hàng hóa lên bàn.
Không hiểu sao, cô cảm thấy bản thân có tật giật mình nên không hỏi vừa rồi anh đã làm gì, cô chỉ lén lút nhìn anh qua khóe mắt, trong lòng cô bỗng nhiên có một suy nghĩ hoang đường và điên cuồng nào đó nảy sinh.
Lần trước Chu Thời Dư từ chối sự chủ động của cô, chẳng lẽ là bởi vì nhà anh không có——
“Tuệ Tuệ, anh sang bên kia nghe cuộc gọi về công việc nhé…” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam quen thuộc, Thịnh Tuệ ngẩng đầu nhìn thấy Chu Thời Dư chỉ tay cách đó không xa, tỏ ý nói: “Em dùng thẻ của anh thanh toán là được.”
Vừa dứt lời, anh xoay người, đôi chân dài nhanh chóng bước đi ngay.
Hàng hóa mà họ mua lần lượt được đưa lên băng chuyền, xe đẩy hàng sắp chạm tới đáy, máy quét mã vạch kêu bíp bíp liên tục.
Khi nhân viên thu ngân lấy món đồ cuối cùng, Thịnh Tuệ nghĩ mình như bị mất trí, cô không thèm nhìn mà cầm một hộp hình chữ nhật phẳng dẹp dẹp trên kệ, ném nó lên băng chuyền tựa như nó là một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Khác với sự bối rối hoảng loạn của cô, nhân viên thu ngân chỉ bình tĩnh lấy đồ dùng tránh thai, quét mã, đặt ở đống đồ bên kia rồi cho từng món vào túi nilon sau khi thanh toán.
Câu ‘có tật giật mình’ đúng là không sai, đáng lẽ Thịnh Tuệ có thể giấu chiếc hộp hình chữ nhật đó vào túi mình, song cô chỉ đăm đăm nhìn Chu Thời Dư ở đằng xa, sợ anh đột nhiên xoay người đi về hướng này.
Cũng may anh gọi điện thoại khá lâu, sau khi toàn bộ hàng hóa đã được đóng gói xong xuôi thì cuộc gọi mới kết thúc.
Tim Thịnh Tuệ đang đập thình thịch như sấm nổ, Chu Thời Dư cúp điện thoại, đút hai tay vào túi quần, bước đôi chân dài đi về phía cô, anh thản nhiên cầm lấy hai chiếc túi to vừa mua, một trong số đó có chứa hộp đồ tránh thai được để ở dưới đáy.
Ngọn gió đêm thổi bên ngoài siêu thị đánh thức lý trí đã trốn đi của cô, trên đường ra bãi đỗ xe, Thịnh Tuệ đi theo Chu Thời Dư, cô mím môi lại, dần dần nhận ra hành vi vừa rồi của mình hoang đường cỡ nào.
Trong lúc nhất thời, nỗi xấu hổ và hối hận càn quét khắp cơ thể cô, Thịnh Tuệ cắn mạnh vào phần thịt mềm bên trong miệng đến phát đau, chưa bao giờ đầu óc cô hoạt động hết công suất như lúc này.
Cuối cùng, khi Chu Thời Dư mở cốp xe lên, anh đang định nhét hai cái túi lớn vào thì Thịnh Tuệ đột nhiên lên tiếng, cô cố gắng để giọng mình nghe không giống khả nghi:
“Anh lên xe trước đi, túi này đồ đạc lộn xộn quá, em xếp lại một chút.”
Cô nghĩ, cái lý do này đúng là vụng về.
Vừa dứt lời, Chu Thời Dư ngay lập tức nhấc hai chiếc túi nilon lớn lên, dễ dàng nhét vào trong cốp xe trống trải và rộng rãi, sau đó anh quay người rủ mắt nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng và ranh mãnh.
Lúc này dùng câu “văn nhã bại hoại” để miêu tả anh thì rất thích hợp.
Anh cúi người xuống, đôi môi mỏng áp vào tai cô, vừa ám muội vừa xấu xa mà thì thầm thốt ra xưng hô thân mật:
“Cục cưng, anh thấy hết rồi.”
------oOo------