*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cỏ May Mắn
Đã lâu không gặp?
Nhưng rõ ràng là họ chưa gặp nhau bao giờ.
Đoán chừng anh vô ý nói câu đó nên Thịnh Tuệ cũng không phản đối gì, nhưng cô lại cảm thấy không thoải mái vì những ánh mắt phức tạp của người xung quanh.
Cô chưa bao giờ giao tiếp với những người có địa vị cao, cô bước lên phía trước với tấm lưng căng cứng, bình tĩnh giải thích: “Phụ huynh của em học sinh kia vẫn đang trên đường tới đây, xin lỗi vì đã để ngài đợi.
”
Đôi mắt của Chu Thời Dư nhìn vào vẻ mặt xấu hổ của cô, anh ‘đảo khách thành chủ’ cầm lấy ấm nước trên bàn, rót cho cô ly nước ấm rồi đẩy đến trước mặt Thịnh Tuệ, trấn an: “Không sao, là do tôi đến sớm.
”
Giọng người đàn ông rõ ràng, khớp xương hiện rõ trên bàn tay trắng trẻo, sau khi rút tay ra khỏi ly nước, có làn khói mỏng nhẹ bay lên.
Xuyên qua làn khói trắng nhẹ nhàng uốn lượn, Thịnh Tuệ nhìn vào đôi mắt đen và sằu thẳm của Chu Thời Dư, trông anh thật dịu dàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy có sóng ngầm mãnh liệt, như bông hoa ẩn hiện trong tầng sương mù.
Hổi nãy thấy thầy chủ nhiệm nơm nớp lo sợ, cô cứ tưởng rằng Chu Thời Dư không coi ai ra gì, bằy giờ xem ra, ít nhất anh đối xử với cô rất ôn hòa.
Trong lòng Thịnh Tuệ hơi nhẹ nhõm.
Sau đó không lằu, Tề Duyệt và hai em học sinh đi xuống, phụ huynh của học sinh bị thương Trương Hằng cũng rất nhanh có mặt.
Hai vợ chồng bước vào phòng họp với tư thế ngẩng cao đầu, trên tay là chiếc đồng hồ và túi xách có nhãn hiệu nổi tiếng thể hiện địa vị của họ.
Nhìn thấy hai người bọn họ, da đầu của Thịnh Tuệ như tê dại.
Ba của Trương Hằng chỉ tay vào mặt cô, định mở miệng mắng.
Người đàn ông liếc nhìn phía sau cô, khi nhìn thấy người đang tiến đến, anh ta im lặng trong giây lát, mà người phụ nữ phía sau anh ta thì kinh ngạc, mở to mắt.
Anh ta ngay lập tức hạ bớt khí thế kiêu ngạo, run run đưa danh thiếp của mình cho Chu Thời Dư: “Không ngờ lại được gặp sếp Chu, tôi là Trương Tiết, tổng giám đốc khu vực Châu Á Thái Bình Dương của công ty Khoa học Kỹ thuật Hoa Cốc.
”
Chu Thời Dư không đáp lời, cũng không duỗi tay lấy danh thiếp, anh gõ nhẹ ngón trỏ vào đùi, hơi rũ mắt như đang suy tư gì, môi mỏng hơi cong lên thành một vồng cung nhẹ.
Vui giận ra sao khó phân biệt, người khác chẳng biết anh có nghe hay không.
Một cảm giác áp bức không nói thành lời lan ra khiến cả phồng họp im lặng.
Từ khóe mắt, Thịnh Tuệ nhìn thấy hai học sinh vẫn đứng trong góc, khuôn mặt non nớt, đôi mắt trong veo, cô thực sự không đành lòng để bọn trẻ bị cuốn vào cuộc nói chuyện phức tạp của người lớn.
Tuy hơi sợ hai vợ chồng kia, nhưng cô cũng cắn răng tiến lên để giải quyết cho ổn thỏa: “Giữa các học sinh không có mâu thuẫn, vết thương của Trương Hằng đã được nhân viên trong phòng y tế xử lý, nếu có thề hòa giải với nhau, hy vọng các anh chị có thể làm gương cho bọn nhỏ.
”
“Nếu vậy thì không thề quạ loa được” - ba của Trương Hằng cố tình xen ngang: “Sếp Chu, anh xem ngày nào chúng ta có thể đến nhà xin lỗi! ”
“Có thể.
”
Thịnh Tuệ bất lực khi tự dưng bị xen ngang, rồi lại sửng sốt khi nghe thấy tiếng anh.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã im lặng hồi lâu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Chu Thời Dư.
Hai người nhìn nhau, Chu Thời Dư với nụ cười nhàn nhạt trên môi khẽ gật đầu với cô.
Thịnh Tuệ sững sờ trong giây lát, bên tai truyền vào những lời nói rõ ràng, trầm ấm của anh:
"Cứ làm theo những gì cô giáo Thịnh nói đi.
“ (còn tiếp).