Mùa Xuân Của Anh

chương 46: chương 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những chiếc bánh mì tròn ít đường sau khi nướng trở nên giòn xốp, ăn kèm với quả bơ thái lát và cá hồi biển hun khói, bên trên cùng là trứng rồi phủ sốt hollandaise, rắc thêm chút hẹ và ớt bột – vừa là gia vị cũng như là trang trí cho món ăn.

Kế đó, anh lại mang lên món trứng cá muối chất lượng hàng đầu, một nét chấm phá cho bữa tối hôm nay.

Những miếng tempura Nhật vàng giòn được xếp ngay ngắn trên lá xà lách, khi nhìn những con tôm cong cong, tựa như có thể nghe thấy tiếng xèo xèo của lớp bột mì bao quanh tôm khi cho vào chảo dầu nóng.

Cùng với mì lạnh ít calo kiểu Nhật Bản được làm từ sợi mì kiều mạch dai và nước dùng từ sữa đậu nành, thịt nhồi cà chua Provence của Pháp, canh Phù Dung (*) thịt viên, còn có thêm canh nấm tuyết táo đỏ ngon ngọt bổ dưỡng.

Các món ăn vừa đẹp mắt, vừa thơm lại vừa ngon miệng, tùy tiện chọn một món cho vào thực đơn của nhà hàng cao cấp cũng có thể là món ăn hút khách.

(*)

Canh Phù Dung có nguyên liệu gồm: rau chân vịt, nấm hương, rong biển, cà rốt, trứng,…

Tiêu Mính ngạc nhiên trước một bàn đầy ắp đồ ăn như “Mãn Hán toàn tịch” đến nỗi quên luôn chửi thầm.

Cô ấy quay đầu thì thấy người đàn ông cao gầy đang đứng trước nồi cơm điện, anh ‘quen cửa quen nẻo’ mở cân đồ ăn ra, đặt một cái bát trống lên trên đó và múc cơm bằng chiếc thìa gỗ trên tay.

Sống chung với nhau vài năm, Tiêu Mính biết Thịnh Tuệ phải kiểm soát lượng carb nạp vào cơ thể nên cô ấy điên cuồng chọc vào cánh tay của chị em tốt:

“Vãi, Chu Thời Dư đang giúp cậu tính lượng carb phải không?”

Thịnh Tuệ đã quen với việc này, gật đầu thì nhìn thấy mắt Tiêu Mính trợn to như sắp rơi ra, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

“…… Không có gì.” Tiêu Mính bị cảnh tượng trước mắt k1ch thích đến nỗi nói không nên lời, cuối cùng chỉ thở dài cảm thán:

“Xét ở mức độ nào đó, mấy người Thành Hoà đúng thật là đã hiểu lầm ông xã của cậu.

Đeo nhẫn là khoe khoang hả? Đấy là họ chưa thấy anh ấy thực sự khoe khoang là như thế nào.”

Hai người nói chuyện chẳng chịu giảm âm lượng xuống, từng từ từng chữ đều lọt vào tai Chu Thời Dư.

Anh xoay người đặt chén đũa và cốc hoa quả đã gọt vỏ thái hạt lựu lên bàn ăn, nhìn thấy Tiêu Mính nhất quyết kéo Thịnh Tuệ ngồi bên cạnh mình, anh mỉm cười:

“Nghe nói vì chuyện kết hôn mà trong công ty có mấy người oán hận dữ lắm.”

Nói xong, anh cười như không cười đối mặt nhìn Thịnh Tuệ, hơi hơi nhướng mày.

“Chẳng phải thế sao.” Tiêu Mính nhìn món cà chua nhồi thịt sở trường của mình trên bàn ăn, đột nhiên hiểu ra lúc trước tên cáo già này đã “thỉnh giáo” tài nấu nướng của cô, cả gan nói ra thành miệng:

“Anh cứ thấy người là khoe, ai mà chẳng thấy phiền chứ.” Cô ấy gặp một con tôm tempura lên đưa vào trong miệng nhai giòn rộp rộp, nói năng tùy tiện: “Đúng thật là cần phải sửa lại.”

“Vì sao phải sửa?”

“Phương pháp ngăn mấy lời oán hận đó rất đơn giản.” Mặt Chu Thời Dư không cảm xúc, anh mỉm cười, đôi mắt đen sâu sau cặp kính.

“Chỉ cần ‘mời’ những người đó rời đi là được mà.”

“Sếp Chu, tôi sai rồi.”

Tiêu Mính nhận sai với vận tốc ánh sáng, chỉ là miệng cô nàng không ngừng nhai thịt, nhìn là biết chẳng có chút thành ý nào.

Thịnh Tuệ nhìn vẻ mặt vừa gan vừa hèn còn mê ăn của Tiêu Mính, ý cười trong mắt cô càng sâu hơn.

Làm bạn nhiều năm, cô biết Tiêu Mính có tính yêu ghét rất rõ ràng.

Lúc học đại học, mấy cậu ấm nhà giàu cùng trường theo đuổi Thịnh Tuệ dai dẳng, đám người đó đến bên dưới ký túc xá để ngồi canh, Tiêu Mính ở bên trên đổ một chậu nước ấm xuống dưới.

Ngày hôm đó, ở bên dưới ký túc xá nữ âm thanh la ó của đám con trai vang vọng rất lâu.

Bây giờ mặc dù bề ngoài cô ấy đang cãi nhau với Chu Thời Dư, nhưng ở góc độ nào đó, cô ấy cũng đã thừa nhận anh là ông xã của Thịnh Tuệ.

Ăn uống no nê, Tiêu Mính không hề mặt dày phủi mông rời đi.

Cô nàng mặc kệ Thịnh Tuệ ngăn cản, nhất quyết đòi dọn dẹp rồi mới dẫn cô đi ra ngoài tiêu thực.

Thịnh Tuệ biết đây là có chuyện không tiện nói trong nhà được nên chào Chu Thời Dư rồi rời đi.

“Em về sớm chút.”

Đóng cửa phòng ngủ lại, Chu Thời Dư đang ngồi trên ghế tựa kéo Thịnh Tuệ vào lòng, chậm rãi thắt nơ áo cho cô, đôi môi mỏng đặt lên sau tai cô: “Anh ở nhà chuẩn bị nước ấm cho em.”

Nói xong, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, không nặng không nhẹ cắn vào tai cô: “—— Dù sao tiễn khách xong cũng là lúc ‘chiêu đãi’ bà Chu cho đàng hoàng.”

“……”

Giọng điệu ám muội có tính ám chỉ quá mạnh, Thịnh Tuệ bịt tai lại, quay người trừng mắt nhìn người có ý xấu kia, vành tai cô đỏ bừng, đứng dậy rời đi.

Tám giờ tối là khoảng thời gian mà trung tâm tài chính rất đông đúc náo nhiệt, đường phố tấp nập xe cộ qua lại, bước chân của những nhân viên công sở hối hả vội vàng.

“Đến giờ tớ vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.”

Thịnh Tuệ bị Tiêu Mính ôm cánh tay, lại nghe thấy chị em tốt thở dài: “Cậu thế mà cưới Chu Thời Dư thật.

Người kia chính là Chu Thời Dư đó!”

“Ừm.” Thịnh Tuệ đã trải qua lộ trình tương tự nên cô hiểu tâm trạng của Tiêu Mính lúc này, cô rủ mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của bàn tay phải, cong môi nhẹ giọng nói:

“Tớ rất may mắn.”

Hai người đi về phía con phố có taxi, chuẩn bị gọi xe đưa Tiêu Mính về nhà.

Thịnh Tuệ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đang định mở ứng dụng taxi thì bất ngờ phát hiện số 1 màu đỏ trên biểu tượng hộp thư.

Cô sửng sốt, có vẻ hơi choáng váng.

Sau khi đi làm, cô hiếm khi nhận được email liên quan đến công việc, cô cũng không bao giờ dùng email để giao tiếp hàng ngày ——

Chẳng lẽ Z hồi âm lại cho cô rồi?

Nín thở bấm vào biểu tượng, Thịnh Tuệ nhìn thấy email mới chưa đọc có chữ ký “Z”, tim cô như nảy lên hai lần, bấm vào email.

Nội dung Z gửi dài hơn dự kiến, cả bức thư hơn trăm chữ làm Thịnh Tuệ không kịp đọc hết.

Ngay lúc cô đang vội vàng quét mắt đọc thì nghe thấy Tiêu Mính nửa đùa nửa giận nói: “Cho dù là thư tình của ông xã cậu thì cậu cũng không vội vàng đọc ngay thế chứ?”

“Hả?” Thịnh Tuệ ngẩng đầu lên khỏi màn hình, thắc mắc: “Sao cậu lại nghĩ là anh ấy?”

“Tớ không thấy nội dung, nhưng bất cẩn nhìn thấy tên người gửi.” Tiêu Mính tự đặt xe được rồi, cô ấy nhún vai nói:

“Tớ nhớ cậu ghi chú tên ông xã cậu trên WeChat cũng là chữ Z viết hoa.”

Z vốn là tên WeChat ban đầu của Chu Thời Dư, sau khi Thịnh Tuệ ghim anh lên trên cùng, cô cảm thấy không cần thiết phải đổi tên anh.

“Z này là tớ quen hồi học đại học.”

Thịnh Tuệ nói đơn giản vài câu thuật lại chuyện nhóm nhỏ hỗ trợ trong trường học năm đó, đột nhiên cô nhớ vừa nãy cô quét mắt đọc nội dung email, từ “vợ” xuất hiện vài lần.

Vì thế cô lại cảm thán: “Tớ cứ tưởng Z là con gái, nhưng bây giờ đọc thì rất có thể là người này là con trai.”

“Vậy cậu có muốn biết người đó là nam hay nữ không?”

Tiêu Mính không ngờ một cái email lại có liên quan đến tình bạn tám, chín năm trời của cô, cô nàng suy nghĩ một lát: “Tớ vẫn còn liên lạc với hội trưởng hội sinh viên năm đó.

Tớ có thể giúp cậu hỏi một chút về danh sách —— nhưng nó liên quan đến vấn đề riêng tư, với lại cũng đã lâu rồi nên không đảm bảo sẽ thu được thông tin gì.”

Nói không hiếu kỳ thì là nói dối, nhất là khi cô biết được “người chị tâm giao” năm đó rất có thể là con trai.

Khi Thịnh Tuệ đang do dự thì cô nhìn thấy xa xa có một chiếc ô tô nháy đèn hai cái chạy chầm chậm lại đây, cô nhắc Tiêu Mính nhìn lại biển số xe.

“Chuyện của tớ nói sau đi, có khi hỏi cũng không có kết quả đâu.” Sau khi cô đưa Tiêu Mính lên xe, không quên dặn dò: “Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho tớ.”

“Biết rồi, cậu cũng mau trở về đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Sau khi tiễn Tiêu Mính đi, Thịnh Tuệ nhanh chóng bước về nhà vì nghĩ rằng mình có thể đọc toàn bộ nội dung bức thư Z mau hơn một chút.

Khi đi ngang qua một hiệu thuốc, cô bước chậm lại rồi quay đầu, đẩy cửa bước vào.

“Chào cô, xin hỏi ở đây có bán vitamin và các loại thực phẩm chức năng không?”

Lúc này tiệm thuốc có năm, sáu người đang mua thuốc, Thịnh Tuệ kiên nhẫn chờ dược sĩ trung niên đi tới, hỏi:

“Xin hỏi ở chỗ cô có vitamin B, vitamin C, Canxi-Magie, dầu cá và axit folic không?”

Nói xong, cô lại kể ra các loại thực phẩm chức năng khác, đấy là loại bác sĩ đề xuất người bệnh tiểu đường nên dùng khi cô đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện lần trước.

Thực phẩm chức năng không giống như thuốc kê đơn, điều quan trọng nhất là sự kiên trì.

Trước giờ cô uống thực phẩm chức năng chỉ được dăm ba bữa, hôm qua cô nghe Chu Thời Dư nói anh quên uống thuốc, cô vô cùng thấu hiểu.

Có lẽ hai người đốc thúc lẫn nhau thì sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn.

“Mấy loại cháu nói ở đây đều có, nhưng cháu cần chọn tên thương hiệu.”

Dược sĩ nữ ân cần kể ra bốn cái tên, cuối cùng bà ấy nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu lên cẩn thận hỏi:

“À đúng rồi, cháu là mẹ bầu hay là đang chuẩn bị có em bé?”

Thịnh Tuệ nhất thời không kịp phản ứng lại: “…… Hả?”

“Liều lượng axit folic vừa đủ có thể ngăn ngừa bệnh thiếu máu và huyết áp cao ở phụ nữ mang thai, giảm nguy cơ thai nhi bị dị tật và thúc đẩy sự phát triển của thai nhi.

Rất nhiều phụ nữ trong quá trình chuẩn bị mang thai, giai đoạn đầu, giữa và cuối thai kỳ dùng nó, nhưng phải nghiêm ngặt tuân theo lời khuyên của bác sĩ.”

Cô dược sĩ thấy vẻ mặt Thịnh Tuệ vẫn còn mờ mịt, bà ấy hiểu ra, cười hiền từ: “Mấy loại này không phải mua cho cháu đúng không?”

“….

Không hẳn ạ.” Lời giải thích của đối phương càng làm Thịnh Tuệ thêm bối rối, cô bỗng thấy hơi khó mở miệng trả lời, bật cười:

“Không nói dối cô, axit folic là cháu mua cho chồng cháu.”

“Nam giới trong thời gian chuẩn bị có con cũng có thể bổ sung axit folic.” Con gái của dược sĩ cũng xêm xêm tuổi với Thịnh Tuệ, bà ấy nghe vậy thì ánh mắt càng thêm trìu mến:

“Xem ra chồng cháu rất muốn làm ba rồi.”

“……”

Chu Thời Dư muốn có con với cô sao?

Trước đây Thịnh Tuệ chưa bao giờ cân nhắc đến vấn đề sinh con.

Cô là một giáo viên nên cô rất yêu trẻ con, đấy là chuyện không thể nghi ngờ, Những biến cố xảy ra trong gia đình thân sinh của cô cũng chưa bao giờ khiến cô nghĩ đến việc từ bỏ quyền làm mẹ của mình.

Nói chính xác hơn, khi cô nhìn thấy những em học sinh chạy vào lòng mẹ ở cổng trường vào lúc tan học mỗi ngày, thỉnh thoảng cô sẽ sinh lòng hâm mộ trước cảnh tượng ấm áp đó.

Bởi vì thiếu tình yêu thương khi còn nhỏ, Thịnh Tuệ là người luôn mong mỏi được yêu thương.

Nhưng từ trước đến nay, có con là chuyện của hai người, vì sao Chu Thời Dư chưa từng nói điều này với cô?

Là vì hai người bọn họ mới kết hôn không lâu nên anh không muốn tạo áp lực cho cô sớm như vậy sao?

Chẳng trách anh uống thực phẩm chức năng mà luôn phải tránh cô, thậm chí cô còn không tìm được một lọ thuốc nào trong nhà.

Cuối cùng Thịnh Tuệ đi tay không về nhà.

Hồi nào đến giờ, cô không nghĩ có nhiều hãng sản xuất vitamin như vậy, chứ đừng nói đến dầu cá và viên canxi – magie, cô sợ chất lượng khác xa so với những loại mà Chu Thời Dư đã mua trước đó.

Nhất là khi cô đã biết chuyện Chu Thời Dư chuẩn bị cho việc mang thai mà gạt cô uống axit folic, Thịnh Tuệ cảm thấy trực tiếp vạch trần anh dường như không tốt lắm.

“…… Đang nghĩ gì đó?”

Làn hơi nước mờ mịt bay lên trong phòng tắm, hai người mở vòi sen trên đỉnh đầu, nhìn dòng nước li ti ấm áp chảy xuống trên đầu, cuối cùng rơi xuống đất, nổ tung thành những bọt nước vô tận.

Bởi vì chuyện ở tiệm thuốc, Thịnh Tuệ khó tránh khỏi có chút lơ đãng, sau đó cô cảm thấy vành tai hơi đau.

Anh ôm cô từ phía sau lưng, giọng điệu trầm thấp quanh quẩn trong không gian: “Kết hôn mới chỉ hơn một tháng có lẻ mà bà Chu đã chán ‘tào khang chi phu’* nhanh vậy sao?”

(*)

Tào khang chi phu: sửa lại từ câu “tào khang chi thê” để chỉ tình nghĩa vợ chồng từ thời nghèo khó.

Thịnh Tuệ nghe thấy anh lại dùng thành ngữ loạn xạ, cô quay đầu lại nhìn anh: “Đừng nói bừa.”

Chu Thời Dư cười thật sâu, đỡ Thịnh Tuệ đứng vững.

Anh dùng cánh tay rắn chắc giữ lấy bức tường cẩm thạch, giữa tiếng nước chảy từ vòi hoa sen, anh chậm rãi dây dưa đôi môi mềm mại thanh tú của cô, cũng không nóng lòng làm bước kế tiếp.

Trước đây Thịnh Tuệ sẽ đòi anh trong vòng một phút, nhưng đêm nay cô lại thờ ơ rất lâu.

Trong lòng cô có chuyện, đến khi trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, cô không kìm được mà mím môi, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.

Thịnh Tuệ không muốn hỏi quá thẳng thắn nên chuyển sang cách hỏi uyển chuyển: “…..

Chu Thời Dư, anh muốn làm ba sao?”

“……”

Trong tích tắc, Thịnh Tuệ nhìn thấy ẩn trong đôi mắt đen sâu không đáy của Chu Thời Dư có quá nhiều cảm xúc không thể lý giải, có ngạc nhiên, có bối rối, có ý tứ sâu xa, còn có một tia ảm đạm suýt bỏ sót.

Mọi cảm xúc phức tạp cuối cùng đều được chuyển hóa thành nụ cười mê hoặc bên khóe môi của người đàn ông.

“Sao vậy…” Tay phải Chu Thời Dư nâng cằm Thịnh Tuệ lên, ngón cái và ngón trỏ nhẹ để ở xương cằm cô, nụ cười của anh mang theo một tia hào hoa xen lẫn cặn bã không thể chối từ, giống như giọng điệu của anh lúc này:

“Tuệ Tuệ đêm nay muốn chơi kiểu khác đa dạng hơn sao?”

------oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio